Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 624: Không người yêu thích đại sư tỷ phi thăng ( mười ) ( 4 ) (length: 9339)

Dư Đại Mộng cau mày, chưa kịp nói gì, Lâm Phỉ đã "chân thành" nhìn nàng, "Tứ sư muội, ta biết muội cảm thấy chúng ta nên nhường muội, nhưng đại sư tỷ không có ở đây, muội nghĩ kỹ lại xem, là nhị sư huynh thành trúc cơ không ai dám khinh dễ muội, hay là muội thành luyện khí tầng tám không ai dám khinh dễ muội đây?"
"Tam sư huynh nói lời gì vậy?" Dư Đại Mộng gượng cười nói: "Tự nhiên là có trúc cơ trước thì tốt hơn, tam sư huynh đã từng tu thành luyện khí đại viên mãn một lần, ta cảm thấy hy vọng của huynh cũng rất lớn."
Lâm Phỉ lắc đầu, người thế này còn nghĩ ly gián à?
Rất nhanh, hai người giúp Lâm Phỉ vào nhà đá, giúp hắn thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài, còn lấy thêm cái bát ngọc cấm chế đổi thành bát đá, làm vậy có thể bảo đảm linh dịch không bị mất linh khí.
Lâm Phỉ nhớ về gian phòng trước kia, ba người nói dăm ba câu rồi ai nấy vội về phòng mình tu luyện.
Nhưng mà dù là ai, đều có chút bực bội, nhất là Lâm Phỉ, mơ hồ có tâm ma hiện ra, hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Hắn lấy từ hốc tối dưới giường đá ra một hộp ngọc tía, bên trong lưu quang rực rỡ, để một phiến lá hình trái tim đen tuyền, chính là thảo dược chỉ đến nguyên anh kỳ mới có thể dùng, có thể làm tu sĩ sớm trải nghiệm tâm ma – Ma tâm thảo.
Thấy cái này, Lâm Phỉ cảm thấy tim đập thình thịch, vội cất hộp lại, điều tức một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Linh dịch hắn chắc chắn không thể để lộ ra ngoài.
Vậy làm sao bây giờ đây? Chi bằng để nhị sư huynh cũng nếm trải xem thế nào là tâm ma.
Trong một căn phòng khác của viện, Thành Văn Long nhìn phân nguyên đan trong tay, khóe miệng lộ ý cười.
Phân nguyên đan có thể tách nguyên thần, có nó, tu luyện công pháp thân ngoại hóa thân có thể nói ít công to.
Thành Văn Long đã tốn nhiều công sức tìm đến thứ này, vốn định đợi sư phụ đột phá nguyên anh rồi hiến cho sư phụ, tiếc là sau này sư phụ mất rồi.
Rồi tới đại sư tỷ đột phá kim đan, ban đầu hắn không phục chút nào, nhưng hôm nay có tin bên ngoài, nói một bên thăm dò động phủ có động tĩnh, có lẽ sắp thành, hắn lại nghĩ chi bằng dâng cái này cho đại sư tỷ, để đại sư tỷ thấy lòng hiếu thảo của mình.
Nhưng mà hôm nay… Dù là tam sư đệ hay tứ sư muội đều khó lường, chẳng nghĩ cho người ta tốt, không bằng một lần vất vả, cả đời nhàn hạ…
Đan dược này là cho nguyên anh kỳ dùng, còn hai sư đệ sư muội không ra gì kia… mỗi người nửa viên là đủ.
Lại đi qua, là phòng của Dư Đại Mộng.
Nàng nhìn thứ trong tay, mày nhíu lại.
Đây là một bình thuốc kích tình, nàng vô tình mua được khi đi tham gia phiên chợ xem đồ.
Nàng muốn linh dịch, nàng phải xử lý hai người này.
Dư Đại Mộng nắm chặt bình nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, tam sư huynh, thật ra ta luôn giấu dốt, ta có thể tu luyện tốt, ta có thể tu luyện tốt. Trước kia đều là do tiểu sư muội, ta không thể so nàng tu luyện nhanh hơn, mà ta lại đi con đường tùy tâm, đại sư tỷ cứ ép buộc ta, nên tiến độ mới chậm."
"Ta tu luyện chắc sẽ nhanh hơn các huynh, đợi ta đến trúc cơ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho các huynh."
Ba sư huynh muội đều đã quyết định, chỉ đợi chọn thời cơ tốt để hạ thuốc.
Cơ hội này cũng không khó tìm, mấy ngày nữa là thọ tròn một nghìn năm của Tề trưởng lão, vừa hay nhân cơ hội này— Dù không ở cùng phòng, dù chuyện này chưa bàn trước, nhưng trên mặt ba sư huynh muội lại là nụ cười y hệt.
Ba đỉnh núi qua Bạch Vũ tông, Chu Chinh hớn hở gõ cửa Thường Linh Hương, "Linh Hương, gần đây ta bận chữa thương, không để ý đến nàng, nàng vẫn khỏe chứ?"
Thường Linh Hương mặt tái nhợt, vẫn cố gượng cười, nói: "Chu sư huynh, huynh cứ dưỡng thương đi, ta không sao."
Chu Chinh nắm tay nàng, cười rạng rỡ, nói: "Ta nghe người ngoài nói, đại sư tỷ của nàng sắp ra rồi! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi cầu nàng, dù phải quỳ c·h·ế·t trước mặt nàng, ta cũng xin nàng cho nàng trở lại Bích Hà tông."
Thường Linh Hương mím môi, nói: "Chu sư huynh, ta—"
"Ta biết nàng muốn về. Cha nàng là trưởng lão Bích Hà tông, nàng sinh ở Bích Hà tông, lớn lên ở Bích Hà tông, nàng thật sự không muốn về sao?"
Mắt Thường Linh Hương đỏ hoe, "Ta... Ta muốn, nhưng có hơi sợ, chưởng môn bảo trục xuất ta khỏi tông môn, ta—đại sư tỷ thật có thể cho ta trở về sao?"
Chu Chinh khẳng khái gật đầu, "Sẽ, nhất định sẽ, nàng xem nàng bộ dạng thế này, tim ta đau hết cả lên, chưởng môn đối xử bất c·ô·ng với nàng, đại sư tỷ từ nhỏ nuôi nấng nàng, chắc chắn sẽ chủ trì c·ô·ng đạo cho nàng!"
Cũng trong đêm đó, vốn đã có chút cùng đường, rõ ràng rơi vào rúc vào sừng trâu ra không được Thường Linh Hương, lại tự vận chuyển sai linh khí, tu vi từ trúc cơ tầng hai trực tiếp xuống luyện khí tầng mười hai.
Nàng nghiến chặt răng, mới không để mình đau kêu ra tiếng, nàng thảm như vậy, đại sư tỷ chắc chắn sẽ giúp nàng đòi lại công đạo!
Còn vị đại sư tỷ mà tất cả mọi người đang nhớ mong thì đang làm gì?
Nàng đang hăng hái trồng ngô, tháng đầu tiên mẫu sản 1000 cân, tháng thứ hai nàng dùng rơm ngô ủ phân, sản lượng tăng vọt lên 1300 cân.
Đến tháng thứ ba, tu sĩ hóa thần trực tiếp dẫn bọn họ tới một chỗ có nguồn nước, cuống quít nói: "Theo lý mà nói, cô phải trồng thêm lúa mì với cao lương, rồi mới đến lúa nước, nhưng chủ nhân đã nói cô là nhân tài có một không hai, cho phép cô trồng thẳng lúa nước."
Cố Đường đánh giá khu vực này, dòng suối nhỏ trong veo chảy từ núi xuống, hai bên có một khoảnh ruộng lúa, mỗi bên cỡ ba bốn mươi mẫu.
Hiện tại Cố Đường đã trồng ba khu, thêm tu sĩ hóa thần thường qua xem cô học tập kỹ thuật canh tác, cũng dạy cô không thiếu lời hay.
So với vùng đất cày này, đáy cốc này bé nhỏ, diện tích không lớn, chỉ hợp 3-5 tu sĩ trồng trọt.
Hơn nữa không phải đáy cốc nào cũng dùng được, có một số đáy cốc đặc biệt cao, nơi đó vẫn là tuyết đọng quanh năm.
"Lúa nước à... Cuối cùng cũng đến bước này."
Hai tháng trôi qua, sau khi lúa nước của Cố Đường liên tiếp hai lần được mùa, nàng hoàn toàn vứt bỏ công pháp tu luyện trước kia, chặn kinh mạch từng vận hành, và công pháp mới giúp nàng tu đến trúc cơ đại viên mãn.
Lần thứ hai không sứt mẻ tí nào, lại lần nữa chặn hết không ít lôi kiếp, Cố Đường tu vi lên đến kim đan tầng ba.
Tu sĩ hóa thần đưa cho nàng một tấm biển, nói: "Tấm biển này có thể chặn uy áp của chủ nhân, chủ nhân muốn gặp cô, chủ nhân đã là tiên quân cảnh giới."
Cái này Cố Đường biết, trên đó còn có tiên tôn, tiên đế, rồi mới phi thăng đến thần giới.
"Chẳng trách..." Cố Đường thở dài, tu vi của chủ động phủ cao vậy, chẳng trách bị thiên đạo áp chế, không dám lộ mặt.
Tu sĩ hóa thần ngự kiếm mang cô bay hơn nửa ngày, đến một nơi cảnh sắc quen thuộc, chính là hồ nước trong vắt lúc họ vừa đến.
Bên hồ là một tòa cung điện cao lớn, tu sĩ hóa thần không dám nhiều lời, chỉ cúi thấp đầu, nín thở đưa cô vào trong.
Trong cung điện không có người hầu, lạnh lẽo, cái này cũng dễ hiểu, Cố Đường nghĩ chủ nhân này tám phần là đuổi hết mọi người đi trồng trọt.
Đến bên trong, tu sĩ hóa thần dừng bước, chỉ tay vào trong, nhỏ giọng nói: "Cô vào đi."
Cố Đường bước vào, thấy trên chiếc giường la hán phía đối diện là một tiên nữ, bên cạnh là một con vật nhỏ tròn vo, lông xù rất đáng yêu, tiên nữ đang chải lông cho nó.
Xấu hổ... ai là chủ nhân?
May mà tiên nữ mở miệng, "Cô là tu sĩ mà bọn họ bảo rất biết trồng trọt? Ta là chủ nhân nơi này, đạo hiệu Bạch Quang."
Cố Đường tiến lên hành lễ, "Bạch Quang tiên quân."
Bạch Quang tiên quân nói: "Cô có thể trồng được lúa nước mẫu sản 2000 cân, cô có gì muốn không?"
Cố Đường chờ chính là câu này, nàng nói: "Tiên quân, thật ra mẫu sản 2000 cân chưa là gì cả, ở giới phàm nhân bên ngoài, người ta đã nghiên cứu ra lúa nước mẫu sản 3000 cân."
"Ba ngàn cân!!! Điều đó không thể!"
"Tiên quân, ngài có nghe qua lúa nước lai tạo chưa?"
"Từ khi lần đầu tiên có người đạt được giải thưởng khoa học kỹ thuật cao nhất quốc gia, người đã nghiên cứu ra lúa lai, đã nuôi no hàng tỉ người, lúa nước lai tạo có thể cho ra 3000 cân gạo dù đất đai cằn cỗi."
Cố Đường than thở một tiếng, "Ở nơi có linh khí dồi dào thế này, không biết sẽ kết được bao nhiêu là quả lớn đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận