Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 524: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( sáu ) ( 4 ) (length: 8923)

"Mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành." Cố Đường quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Đương nhiên độ tuổi này kết hôn là hơi sớm, luật pháp nước ta quy định tuổi kết hôn, nam là 22 tuổi, nữ là 20 tuổi."
Cái ngữ khí và biểu tình này, khiến Đàm Phỉ Viễn trong nháy mắt như trở về lớp học luật năm nào đó.
Sự tình vì sao lại thành ra thế này?
Hắn luôn cảm thấy thổ lộ không nên theo chiều hướng này.
Cố Đường lại xoay người đi về phía trước, "Đương nhiên ta sẽ không cho ngươi cơ hội phạm pháp, hơn nữa bây giờ ta vẫn đang trong giai đoạn phát triển cao độ, mấy năm gần đây tinh lực của ta chủ yếu phải đặt ở huấn luyện, nhưng mà chúng ta có thể yêu đương trước mà. Ngươi chưa có bạn gái đúng không?"
Điều này khiến Đàm Phỉ Viễn lắc đầu cũng không được, gật đầu cũng không xong.
"Ta thấy ngươi chắc là chưa có." Cố Đường cười một tiếng, "Được rồi, ta về đây, ngươi cũng mau về nhà đi, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Đường đi rất dứt khoát, hôm nay như vậy là được rồi, nói không chừng hắn còn có tâm lý phản nghịch.
Một bên nàng thì tỉnh táo như vậy, còn một bên Đàm Phỉ Viễn thì cứ lơ lửng đến tận khi về đến nhà.
"Người ta về rồi à?" Mẹ Đàm hỏi.
Đàm Phỉ Viễn theo bản năng gật đầu, không hiểu sao lại không muốn để ai biết chuyện vừa nãy, hắn nói: "Ngày mai phải bắt đầu huấn luyện cường độ cao rồi, cô ấy buổi chiều phải về sớm một chút."
"Cô bé này tốt ghê." Mẹ Đàm thở dài nói: "Con đối xử tốt với con bé chút, nó đến được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì."
Trong lòng Đàm Phỉ Viễn lại dấy lên một ý nghĩ, liệu đây là sự cảm kích, hay là có gì đó khác?
Bố Đàm hăng hái nói: "Ngày mai đi hỏi trường học xem ngày nghỉ, vị trí vé của vận động viên chắc chắn là tốt lắm, bố muốn xin nghỉ dài hạn!"
Mẹ Đàm nói: "Anh cũng đừng quá đáng, chọn mấy cái mình thích mà xem là được, đừng xem hết từ đầu đến cuối."
"Em nói cũng phải." Bố Đàm thở dài, nhưng lập tức lại vui vẻ trở lại, "Vậy anh đi xem lịch thi đấu trước đã."
Đàm Phỉ Viễn thì câm nín hoàn toàn không nói được lời nào.
Về đến phòng, Đàm Phỉ Viễn muốn hỏi ý kiến người khác, nhưng lại không biết hỏi ai.
Đồng nghiệp ở cục cảnh sát... Cũng đều biết Cố Đường, hỏi sợ không hay cho cô ấy.
Âu Chính Vũ sao?
Đàm Phỉ Viễn gửi một tin, "Gần đây có một cô gái thổ lộ với tôi, cậu nói tôi nên làm gì?"
Âu Chính Vũ đầu tiên là gửi ba dấu chấm hỏi, tiếp đó là giọng điệu bất đắc dĩ.
"Thích thì đồng ý, không thích thì cự tuyệt, chuyện này có gì khó?"
Đàm Phỉ Viễn đánh chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh, cuối cùng chỉ còn bốn chữ: "Cậu không hiểu."
Âu Chính Vũ gửi lại cho hắn cả màn hình im lặng tuyệt đối, Đàm Phỉ Viễn thấy thế, cũng cạn lời với chính mình.
Cố Đường hoàn thành việc tập luyện buổi chiều, trở lại sân huấn luyện thì càng thêm cố gắng.
Tám tuần thời gian thoáng chốc trôi qua, rất nhanh đoàn đại biểu thể thao tỉnh Giang Phổ đã chuẩn bị xuất phát, số vận động viên và huấn luyện viên cộng lại hết thảy hơn bảy trăm người, chia thành từng đợt lên tàu, hôm sau sẽ tới Hoa tỉnh tham gia toàn vận hội.
Bố Đàm và mẹ Đàm thì dứt khoát xin nghỉ nửa tháng, tiện thể đi du lịch.
Một mình Đàm Phỉ Viễn ở nhà thì lại vô cùng xoắn xuýt, hắn từ chối thì sợ làm tổn thương người ta, sợ ảnh hưởng thành tích, đồng ý thì lại... Dù sao cũng không thể đồng ý.
Đàm Phỉ Viễn chẳng hiểu vì sao, cứ như ma xui quỷ khiến mà đến tuần thứ tám, xem lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao xong, thì lại gửi tin cho Cố Đường, "Thi đấu tốt nhé, cố lên!"
Gửi xong hắn liền hối hận, đây là cái chuyện gì vậy, giờ gửi đến chẳng phải là đang làm ảnh hưởng cô ấy phát huy sao?
Cố Đường nhận được tin liền bật cười, lúc này mới nhắn tin cho mình, chứng tỏ anh ta đang xoắn xuýt lắm đây, Cố Đường nhanh chóng trả lời lại một tin, "Ừm, cảm ơn, hai ngày nữa đến ngày thi đấu, em phải nộp điện thoại rồi, anh nhớ đến xem em thi đấu nhé."
Đàm Phỉ Viễn đầy bụng lời muốn nói mà không thốt nên lời, nửa ngày liền gõ ra một chữ: "Được."
Môn điền kinh phải đến ngày thi đấu thứ sáu mới bắt đầu, những ngày trước là để làm quen sân bãi, cùng với tập luyện duy trì phong độ.
Ngược lại Cố Đường thì vô cùng trấn tĩnh, cô ấy chắc là người trấn tĩnh nhất đội điền kinh rồi.
Sáng hôm đó, huấn luyện viên Liêu lại có chút hồi hộp, ông mặt mày tái mét gọi Cố Đường và mấy người lại họp, nói: "Về nội dung chạy tiếp sức 4x100 mét lần này, các con thấy thế nào?"
Kỳ thật năm trước huấn luyện viên Liêu không hề lo lắng, nhưng năm nay có Cố Đường, sau mấy lần tập luyện nội bộ, ông đột nhiên phát hiện bọn họ có khả năng đoạt huy chương, việc này khiến ông vừa lo lại vừa mừng.
Ba người còn lại không dám lên tiếng, chỉ có Cố Đường dám, hơn nữa nàng cũng biết huấn luyện viên Liêu không phải là không có chủ kiến, mà là quá căng thẳng thôi.
Trước kia nàng cũng từng làm thầy phong thủy giả dạng làm nhà tâm lý tư vấn mà.
Cố Đường nói: "Chạy 4x100 không phải cứ tìm bốn người chạy nhanh nhất là đoạt giải quán quân được, quan trọng là sự phối hợp, đội nào phối hợp tốt nhất thì mới đoạt được huy chương. Chúng ta phối hợp rất tốt."
Huấn luyện viên Liêu suýt thì phản bác, chẳng hạn như: nếu ông tìm bốn bà già tới thì cũng chẳng thể nào đoạt quán quân, nhưng đó chỉ là sự tranh cãi, hơn nữa còn làm lộ vẻ ông đang căng thẳng.
Cố Đường bình tĩnh nói tiếp: "Chiến thuật huấn luyện viên đã sắp xếp rất nhiều lần, con nhớ rất rõ. Chúng ta phối hợp không có vấn đề, sự tiếp bổng cũng không có vấn đề."
"Trước nói về bản thân con, con chưa từng tập luyện bài bản về kỹ thuật chạy đường vòng, con vẫn là một vận động viên chạy nước rút cự ly 100 mét thuần túy, cho nên con thích hợp với vị trí thứ hai và thứ tư đường thẳng, hơn nữa vì con có tốc độ nhanh nhất, khả năng chạy nước rút mạnh nhất, cho nên con chạy vị trí thứ tư."
"Về vị trí thứ nhất, cần một người có phản xạ xuất phát nhanh, am hiểu chạy đường vòng, chỉ cần hai điều kiện này thì chỉ có Chư Bái Văn là thích hợp chạy vị trí thứ nhất."
"Vị trí thứ hai là chạy đường thẳng, đồng thời cũng là chạy cự ly ngắn nhất, yêu cầu một vận động viên có khả năng chạy nước rút, vị trí thứ ba thì cần chạy đường vòng, chạy cự ly dài nhất, tốt nhất nên chọn người có khả năng chủ công ở cự ly 200 mét. Huấn luyện viên, con thấy chiến thuật hiện tại của chúng ta vô cùng tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì cả."
Cố Đường là người như thế nào, giọng nói của nàng kiên định đến mức không ai có thể phản bác.
Liêu Vệ trong lòng lập tức trở nên bình tĩnh lại, ông còn muốn đưa thuốc cho Cố Đường, nói mấy câu kiểu như "Sau này giải nghệ về làm huấn luyện viên nhé" đại loại thế.
"Được!" Liêu Vệ đứng dậy, nói: "Nhớ kỹ nhiệm vụ của từng người, chạy nhanh nhất có thể nhé!"
Sau khi xem mấy ngày thi đấu, Cố Đường tranh thủ thời gian đi gặp bố Đàm và mẹ Đàm một lần, rồi cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trước tiên là cuộc thi đấu loại 100 mét nữ.
Để tăng thêm tự tin cho huấn luyện viên Liêu, đồng thời để cổ vũ tinh thần đồng đội, Cố Đường lượt đầu tiên liền cắm đầu chạy luôn 11 giây 76, không chỉ là nhất của tổ, mà còn đứng thứ hai trong bảng xếp hạng chung cuộc.
Người duy nhất xếp trên cô ấy là quán quân 100 mét nữ của toàn vận hội lần trước, cũng là người duy nhất có thể tham gia Á vận hội sắp tới Hướng Quân Bình, cô ta chạy được 11 giây 53.
Xuống sân Cố Đường đã thấy huấn luyện viên Liêu vui vẻ đón mình, Cố Đường nói: "Con chỉ là thử xem thôi, hôm nay trạng thái tốt, rất hưng phấn."
Huấn luyện viên Liêu cười nói: "Vừa nãy huấn luyện viên Chu của đội tuyển quốc gia gọi điện hỏi về con đấy." Theo lý thuyết thì bây giờ không nên nói, nhưng tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, huấn luyện viên Liêu cũng hiểu về cô ấy phần nào.
Lần trước đi theo đội tuyển thành phố đến tỉnh đội, cô ấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hơn nữa huấn luyện viên Nhan cũng nói rồi, đây là kiểu vận động viên có tố chất trong những giải đấu lớn, dễ được kích thích để bộc phát trạng thái tốt nhất.
Cố Đường nói: "Á vận hội hình như vào tháng chín năm sau, vậy còn đến mười một tháng nữa, họ định gọi con lên tập huấn khi nào ạ?"
Huấn luyện viên Liêu bật cười, lập tức lại có chút xót xa, nói: "Lúc trước huấn luyện viên Nhan giao con cho ta, còn dặn ta phải huấn luyện thật tốt cho con về kỹ thuật chạy đường vòng, ai ngờ chưa dạy được gì, con đã lại sắp đi đội tuyển quốc gia."
"Huấn luyện viên." Ánh mắt của Cố Đường có chút kỳ lạ, "Đội tuyển quốc gia mỗi năm cùng lắm chỉ tập huấn hai tháng, thời gian còn lại con vẫn ở tỉnh đội mà."
"Con bé này..." Huấn luyện viên Liêu dở khóc dở cười, "Cứ chạy cho tốt đi! Con vẫn là người đầu tiên ở chỗ ta có đủ tư cách vào đội tuyển quốc gia đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận