Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 793: Ta gọi Chiêu Đệ ( ba ) ( 2 ) (length: 8123)

"Phán Đệ lập tức đã 24 tuổi, chuyện chồng con còn chưa đâu vào đâu thì làm sao mà ra ngoài được? Ra ngoài làm công một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, trong tay tích góp được chút vốn thì cũng phải ba năm, ba năm sau nàng đã 27 tuổi, thành bà cô già mất rồi, ta không gánh nổi người này, người ta lại nói nhà chúng ta, nhà họ Cố có vấn đề gì đó thì sao."
Lời này vừa nói ra, Cố Chiêu Đệ cũng cảm thấy không ổn, tuổi lớn không thể đi ra ngoài, vậy chẳng phải là nói tuổi nhỏ thì đi được sao?
Tiện thể nàng hận nhất Cố Đường, chuyện này nhất định không được.
"Khắc Muội cũng không nên ra ngoài, con bé còn chưa học hết cấp 3, đi ra ngoài chắc chắn không được. Với lại Thiên Ân chẳng phải nói Khắc Muội làm nó thoải mái nhất, muốn con bé ở lại sao?" Cố Chiêu Đệ không có ý tốt cười với Cố Đường.
Nói đến đây, chỉ còn lại Tư Đệ, cũng không thể một người cũng không hỗ trợ, Cố Chiêu Đệ cười với Cố Tư Đệ, nói: "Tư Đệ tuổi tác thích hợp, lại có kinh nghiệm, chị ấy ra ngoài là tốt nhất."
Cố Tư Đệ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười với Cố Chiêu Đệ.
Phán Đệ lập tức không phản ứng kịp, Cố Chiêu Đệ sau khi trở về đối với các cô coi như không tệ, dù nói chuyện không được khách khí, cũng hay sai khiến các cô, nhưng đúng là cho các cô không ít đồ tốt, đặc biệt là những thứ này Cố Đường không có, khiến Phán Đệ có cảm giác được nuông chiều hạnh phúc.
Nhưng mà, Chiêu Đệ tốt bụng sao giờ lại không mong muốn cho mình tốt vậy?
Phán Đệ cũng muốn ra ngoài làm công, dì Lưu hàng xóm sau khi về, kể cho các cô không ít chuyện vui khi đi làm, còn nói cuộc sống ở ngoài kia tốt biết bao, nếu tìm được nhà máy tốt, bữa nào cũng có thịt, lại còn có quần áo đẹp, đủ thứ đồ trang sức mới lạ, nàng cũng muốn đi xem thử.
"Sao ta lại lập tức 24 tuổi? Ta mới vừa qua 23 thôi, với lại chị 27 còn chưa vội, thì ta làm mất mặt chị chắc? Chị là mẹ tôi à? Tôi còn chê chị mất mặt đấy! Lên giường với cả em rể, chị còn mặt mũi hả? Chị có mặt mũi mà làm cái loại chuyện đó sao?"
Cố Chiêu Đệ cười lạnh, nhếch môi nói: "Ta? Trong cái thôn này người muốn cưới ta đầy ra, cô tưởng chỉ có mỗi Nhiễm Tuấn Phi thôi chắc?"
"Cô tưởng họ muốn cưới cô sao? Bọn họ nhắm vào tiền của cô thôi!" Cố Phán Đệ đỏ hoe mắt nói: "Cô tưởng người ta nói gì về cô, đồ ngốc, kiếm được chút tiền là không biết mình là ai."
"Thôi, bớt cãi nhau đi!" Cố Đại Vĩ đập bàn một cái, "Các ngươi cảm thấy ta già rồi nên không trị được các ngươi phải không? Ta phải suy nghĩ kỹ chuyện này!"
Tính tình Cố Đại Vĩ này, theo ký ức của nguyên chủ, Cố Đường có thể đoán chắc tám chín phần mười, người thứ nhất là bản thân hắn, người thứ hai là Cố Thiên Ân, thái tử gia của nhà họ Cố, còn lại thì địa vị của Lý Cúc Hoa có thể hơi cao hơn chút, nhưng cũng không đáng kể.
Hắn mà đã nói muốn suy nghĩ lại, thì có nghĩa là hắn muốn để con gái đi ra ngoài làm công, điều hắn đang nghĩ là cho ai đi đây.
Cố Đường quyết định cố thêm một chút nữa, cố gắng để tất cả mọi người đều đi ra ngoài, nàng nói: "Hay là bốn chị em mình cùng ra ngoài, Chiêu Đệ trước kia từng đi làm rồi, có chị ấy dẫn đi thì tụi mình cũng không sợ gì."
"Phán Đệ muốn tìm chồng, dì Lưu cũng đã nói với con rồi, hay là qua bên đó kiếm một người cùng đi làm, mọi người kiếm đủ tiền rồi cùng nhau về, cuộc sống sau này cũng tốt hơn. Mấy người ở thôn mình này, cả ngày rong chơi lêu lổng, có được mấy ai có bản lĩnh đâu? Toàn là dựa vào nhà cho thuê sống, còn có mấy đứa nhỏ đã vào trại giáo dưỡng vị thành niên rồi đó, tìm mấy loại người này không bằng qua bên đó mà tìm."
"Dì Lưu còn nói có thể vào nhà máy may mặc, động não học được may quần áo, sau này về mở tiệm may nhỏ, cả đời không lo thiếu ăn mặc."
"Hơn nữa, Chiêu Đệ chẳng phải nói chị ấy bán đồ tồn kho nhà máy cho mấy người mua lại à, qua lại một chuyến cũng kiếm không ít tiền, chúng ta đi làm mà có phương pháp thì có thể nhập quần áo về bán, mọi người nhìn quần áo Chiêu Đệ mặc đó, khỏi lo ế."
Cố Chiêu Đệ càng nhận ra cô em gái mới lên cấp ba này là một đứa ngốc.
Quần áo trên người nàng ấy? Quần áo nàng mặc là do nàng hầu hạ ông chủ cảng thành mang về, toàn hàng nhập khẩu đấy!
Mà nó còn nghĩ buôn đồ này để kiếm lời, chỉ cần một bộ cũng đủ cho nó ăn cả tháng.
"Mày không được." Cố Chiêu Đệ cười nhạo nói: "Cách đó khó kiếm lắm, như mày ấy, mồm mép không ngọt lại không giỏi giao tiếp thì có tìm cũng không được."
"Vậy chị thì giỏi à?" Cố Đường hỏi ngược lại một câu, rồi lại nói: "Ba, con học hết cấp ba, con còn biết vài câu tiếng Anh, con qua đó vài năm nói không chừng có thể làm quản lý nhỏ, còn có thể đón Thiên Ân đi ra ngoài nữa, cho nó biết thêm nhiều điều trong cuộc sống."
Vừa nhắc đến đứa con trai duy nhất, vẻ mặt Cố Đại Vĩ lộ rõ vẻ dao động, dù sao cũng là người một nhà, Cố Chiêu Đệ sao mà không nhận ra, nàng lập tức hoảng hốt.
Nàng đâu có đi làm công bao giờ, đi là lộ tẩy liền, nàng càng không muốn nhúng tay vào chuyện của mấy đứa em gái này, Cố Chiêu Đệ vội vàng nói: "Mày không làm quản lý được đâu, chỗ đó muốn quản lý được nhà máy, không là do ông chủ thích thì là do bà chủ thích, mày nằm mơ đi."
Cố Đường nhướn mày, "Dì Lưu nói nhà máy chỗ đó ít cũng phải bảy tám trăm người, nhiều thì cả vạn người, nhà ai mà lắm người thân thích đến thế?"
Cố Chiêu Đệ nghẹn lại, "Tóm lại mày không biết gì đâu! Mày có từng ra ngoài đâu, chuyện ở đó căn bản không phải như vậy đâu!"
Những lời này Cố Đại Vĩ ở nhà cũng thường nói, hắn nói với người khác thì cảm thấy bình thường, người khác mà nói với hắn thì liền cảm thấy chói tai, đây rõ ràng là lừa người mà.
"Vậy thì là chuyện như thế nào hả? Rốt cuộc thì đi làm cái gì? Xem dì Lưu nhà chị kìa, có gì không thể nói? Chị có phải khinh thường ba không? Chị thấy ba không có học thức? Chị thấy ba không hiểu được hả? Ta nói cho chị biết, ta là ba chị! Cả đời này vẫn là ba chị!"
"Tin hay không thì tùy!" Cố Chiêu Đệ đẩy bàn đứng lên định chạy, chợt nhớ ra một lý do nữa.
"Phán Đệ với Tư Đệ học xong trung cấp, tiền lương đều chưa quá 1000 tệ, còn Khắc Muội tốt nghiệp cấp ba, bắt đầu là đã kiếm được một nghìn tệ, đến bên kia cũng chỉ được hai nghìn, mà ở đó đồ gì cũng đắt, bên này ăn một bát mì là 1.5 tệ, bên đó là 4-5 tệ đó. Khắc Muội đi thì không có lợi đâu. Một tháng cũng chỉ được hơn mấy trăm tệ, mà lại cách nhà gần hai nghìn cây số đó, ngồi tàu cũng phải ba ngày."
Cố Đường liếc nàng một cái, "Chị có bị ngốc không đấy? Chị có biết thế nào là tỷ lệ không? À, chắc chị không biết, chị có học hết cấp 2 đâu. Tôi qua đó chắc chắn không phải 2 nghìn tệ, tôi học sinh cấp 3, có thể làm như người chưa học hết cấp 2 được à? Khác nhau về trình độ thì sao có thể trả lương giống nhau được? Chẳng lẽ ông chủ ngốc chắc? Người ta muốn kiếm tiền, chắc chắn thông minh hơn chị."
Cố Chiêu Đệ tức đến nỗi sắp nổ tung, nàng học hết cấp 3 thì sao? Học hết cấp 3 năm năm cũng có thể kiếm được 25 vạn tệ, Cố Khắc Muội chắc chắn kiếm không được nhiều như vậy!
"Học hết cấp ba cũng chỉ theo dây chuyền sản xuất làm thôi!"
"Lại biết rồi đấy? Chị gặp qua được mấy người? Ngoài dây chuyền sản xuất ra thì chị còn làm được cái gì?"
Cố Chiêu Đệ suýt chút nữa lỡ lời nói ra là nàng làm công việc hầu hạ ông chủ, nhưng mà lời này không thể nói được.
Cố Chiêu Đệ tức tối chạy đi, Cố Khắc Muội thì thực sự khó chịu, câu gì nàng cũng có thể chặn họng được, ngay cả Cố Thiên Ân cũng có thể bị cô lôi ra để nói chuyện, thật là khó ưa!
"Vậy thì cứ quyết định như vậy." Cố Đại Vĩ không khỏi thuận theo suy nghĩ này tiếp tục nghĩ, nếu mà nói như vậy thì, con bé cấp ba nhà mình đi làm công, bắt đầu liền có thể kiếm 4000 tệ sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận