Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 783: Không gì làm không được quản lý người ( 2 ) (length: 10212)

Hai trăm triệu chữ số đã dọa người ta sợ đến mức hồn bay phách tán, ba mẹ nhà họ Kỷ được người bảo vệ đỡ ra ngoài, Kỷ Hi Việt lập tức đón lấy, thực ra nhìn tư thế này, hắn đã biết nói chuyện chắc chắn không thuận lợi rồi.
Kỷ Hi Việt lập tức nảy ra chủ ý, nói: "Ba, mẹ, rốt cuộc hai người đã nói gì? Chẳng phải hai người nói muốn đến cảm ơn Cao ca sao?"
Cao Đức Cầu muốn cười lắm rồi, cứ thế mà là tiêu chuẩn à? Còn muốn giải ước? Hay lắm cơ.
"Con đưa ba mẹ về trước đi, nhìn bộ dạng này của hai người kìa, con ở công ty chắc cũng không yên tâm làm việc."
Kỷ Hi Việt do dự một hồi rồi đáp tiếng, tiến lên đỡ lấy tay mẹ Kỷ, "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Mẹ Kỷ nắm chặt lấy tay hắn, nói: "Đi! Về nhà trước đã."
Đợi về đến nhà, hai người mới nói muốn giải ước phải hơn hai trăm triệu, Kỷ Hi Việt hoàn toàn bộc phát, hắn xông thẳng vào bếp đập hết bát đĩa trong nhà.
"Đều là tại các người ép ta ký! Mười năm! Mười năm sau ta đã hai mươi chín tuổi! Cái trò hề này của hai người, Cao Đức Cầu chắc chắn sẽ không bồi dưỡng ta nữa, ta sẽ bị 'tuyết tàng'!"
"Không phải vậy đâu." Ba Kỷ yếu ớt nói, "Phản ứng của con rất nhanh mà, con về cứ giả ngơ đi, coi như không biết gì cả, chỉ cần con với hắn đừng xé toạc lớp giấy mỏng này ra là không có vấn đề!"
Mẹ Kỷ bỗng nhiên kêu "A!" một tiếng, lại túm lấy tay Kỷ Hi Việt, móng tay vừa làm cào thẳng vào mu bàn tay hắn, tạo ra mấy vệt dấu đỏ hình trăng lưỡi liềm.
"Con đi tìm Cố tỷ của con đi! Chị ấy sẽ không bỏ mặc con đâu, Cao Đức Cầu nói năm nay chị ấy đã kiếm lời hai trăm triệu rồi, chị ấy yêu thích con như thế, chị ấy sẽ có tiền giúp con giải ước, mười năm tiền cũng chỉ là-"
"Mẹ im đi được không!" Kỷ Hi Việt dùng sức hất tay mẹ Kỷ ra, chẳng màng đến vết móng tay sâu hoắm trên mu bàn tay, nhanh chóng đỏ lên rồi sưng tấy.
"Đều là do hai người suốt ngày nói Cố Đường thích con, nếu không thì làm sao ta làm ra cái hành động như vậy trong chương trình trực tiếp, nếu không thì ta vẫn còn trong chương trình, làm sao ta lại không được ra mắt! Ta đã thành đoàn, ta đã là một thành viên trong nhóm nhạc thần tượng rồi!"
Kỷ Hi Việt càng nghĩ càng uất ức, trực tiếp thu dọn đồ đạc, "Con đến ở công ty! Đây là cơ hội cuối cùng của con, con nhất định phải nắm lấy! Sau này hai người nói gì con cũng không nghe nữa!"
"Con không hiểu nổi tại sao mình lại phải nghe lời hai người, hai người căn bản có phải là người trong nghề đâu! Hai người còn không bằng bà cô bán cơm ở nhà ăn của đài truyền hình hiểu rõ về giới giải trí!"
Kỷ Hi Việt đóng sầm cửa bỏ đi, đợi cha mẹ Kỷ qua hai ngày lại muốn liên lạc với hắn thì phát hiện mình đã bị chặn, mấy ngày nữa muốn dùng tiền mới hay tiền cũng bị hắn chuyển đi hết rồi.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó, trong cộng đồng fan lớn của Kỷ Hi Việt dần lan truyền một loại thuyết pháp, cha mẹ Kỷ Hi Việt mới là đầu sỏ gây tội, Cố Đường từ đầu đến cuối đều là bị oan.
Ba mẹ hắn hám tiền, ngày ngày ép con làm những việc mà nó không muốn, khiến cho Kỷ Hi Việt có nhà nhưng không thể về, mà phải đến ở hẳn công ty.
Cố Đường cũng xem được những tin này, suy nghĩ một chút liền rõ ngọn ngành sự việc, chỉ có thể nói không kể là Kỷ Hi Việt hay cha mẹ hắn, không ai là người vô tội cả.
Đến tháng mười, Cố Đường phát tiền thưởng cuối năm, cũng đồng thời kết thúc công ty.
Nàng có vô số cặp mắt đang theo dõi, với lại việc công ty đóng cửa cũng phải theo đúng quy trình, cứ tra là sẽ ra.
Không ít người đã ngấm ngầm tìm mấy trợ lý, vệ sĩ, tài xế cũ của cô để dò hỏi tin tức.
Cố Đường phát lương cuối năm cực kỳ hào phóng, dựa theo quy định, những ai làm việc dưới ba năm sẽ được thêm một tháng lương nữa, tức là nhiều nhất chưa đến bốn tháng tiền thưởng, ai làm trên ba năm thì nhận gấp hai cộng thêm một, công ty cô thành lập được năm năm, cũng chính là người làm lâu nhất sẽ nhận được tận mười một tháng lương, Cố Đường dứt khoát bổ thêm cho mỗi người lên thành mười hai tháng.
Khi phát xuống cả một năm tiền lương như vậy, những người này cũng đều cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói hơn.
"Cố tỷ tốt quá đi, vừa tốt tính lại còn hào phóng."
"Động thái mới của chị ấy ta không biết đâu, các bạn cứ theo dõi trang chủ của Cố tỷ đi, có tin gì chị ấy chắc chắn sẽ nói."
Trong một khoảng thời gian, đủ loại lời đồn râm ran.
Có người cảm thấy có phải là do nàng làm việc quá mệt mỏi không? Năm nay cô chạy show không ngừng nghỉ, không hề có thời gian thư giãn.
Cũng có người cho rằng cô có phải tìm được mầm non tốt rồi, muốn tập trung bồi dưỡng người mới chăng?
Đương nhiên vẫn có những ý kiến cho rằng, so với việc bị người khác chỉ đạo, cô thích chỉ huy người khác hơn.
Còn có những kẻ không có ý tốt, so sánh với Văn Hoài, lén lút dùng acc phụ vừa đăng ký rêu rao tin: "Nghe nói cô ta sức khỏe không tốt, có thể là mắc bệnh nan y."
Cố Đường thì ngược lại xem hết, cô nhìn đống sách tham luận, trắc nghiệm, tài liệu, bí quyết và đề thi thử bao năm qua trên bàn, những người này đều đoán sai cả rồi.
Cô đã báo với cục thuế về thuế thu nhập cá nhân, trong một năm ở giới giải trí, cô phát hiện vấn đề lớn nhất, chính là trốn thuế lậu thuế.
Việc lập văn phòng làm việc cá nhân để trốn thuế cũng chẳng là gì, nhiều người còn làm hợp đồng âm dương, hoặc các kiểu mánh khóe lén lút khác, nói chung là rất quá đáng.
Cố Đường cẩn thận nghiên cứu ghi chú, đầu tiên không có hạn chế nghệ sĩ thi công chức, mà cô cũng không phải là người đầu tiên chuyển từ nghệ sĩ sang làm công chức.
Tiếp theo là việc công chức duy nhất có thể làm thêm là viết sách, cho nên cô đã kết thúc công ty, ba bản quyền ca khúc trong tay cũng đều hiến tặng.
70% bản quyền của « Dư Sinh May Mắn » cô quyên góp cho quỹ Hy vọng, 40% bản quyền « Ảo Ảnh Thời Gian » cho quỹ Bảo Vệ Môi Trường, còn bản quyền bài hát cô hát song ca với Đoàn Dã Lai thì cho quỹ bảo vệ động vật.
Công chức thường thì sẽ nhận việc vào tháng bảy, mà hai hợp đồng đại diện của cô vừa hay hết hạn vào tháng sáu năm sau, mọi chuyện thật là hoàn hảo.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian chờ đợi này, không phải cô không có chuyện gì làm, cô còn tính viết một cuốn sách, tên sách đã nghĩ xong: « Chỉ Nam Nộp Thuế Cho Người Làm Trong Giới Giải Trí ».
Nghỉ ngơi mười phút, Cố Đường lại ngồi vào bàn, tiếp tục làm đề.
Giữa tháng 11, Cố Đường đi thi, tên không thể sửa nhưng mà có thể che chắn mặt một chút, hơn nữa tên Cố Đường cũng không hiếm gặp, người có cùng tên cũng không ít.
Cố Đường nghiêm túc làm bài, Du Trường Tinh lại một lần nữa bị vả mặt.
Trong vòng nửa năm nay, nàng hoàn toàn rơi vào vòng tuần hoàn phẫu thuật chỉnh sửa → nghỉ ngơi → lại chỉnh sửa.
Đến hiện tại, mặt nàng đã lấy hết vật liệu độn ra, những chỗ dính vào liền tổ chức thì cũng đã được phẫu thuật cắt bỏ.
Điều này khiến mặt của Du Trường Tinh trở nên đáng sợ hơn trước.
Lồi lõm gồ ghề, toàn những rãnh là rãnh, hiện tại nàng không những không giống gương mặt cũ nữa, mà mặt cũng không hề nhọn giống như gương mặt sau phẫu thuật thẩm mỹ nữa, lúc ấy bác sĩ còn nói một câu, "Có lẽ cô phải đi làm lại thẻ căn cước."
Gương mặt của Du Trường Tinh bây giờ, ngay cả bản thân cô nửa đêm xem cũng sẽ cảm thấy rợn người, đúng là loại mặt không cần hiệu ứng, không cần hóa trang mà vẫn có thể trực tiếp đi đóng phim kinh dị được.
Với khuôn mặt này thì không tìm đâu ra quảng cáo cả, Du Trường Tinh hết cách đành đi tìm Chu Thiết, nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt của Chu Thiết, cô đều xấu hổ chỉ muốn tông cửa bỏ chạy.
"Cô qua đây." Chu Thiết kéo cô đến trước camera, tùy ý quay một đoạn trực tiếp rồi tung lên mạng.
"Bây giờ thì tín hiệu đã là HD hết rồi, còn có nhiều người trực tiếp dùng máy chiếu, với cái mặt của cô hiện tại, nếu mà thời trước còn có 480p thì may ra còn cứu vãn được."
Du Trường Tinh hận không thể bóp chết Chu Thiết, nếu không phải ngày ngày hắn khuyên nhủ khiến nàng mất hết năng lực suy xét, thì làm sao nàng lại ma xui quỷ khiến tự giày vò mình ra nông nỗi này?
Chỉ vì 5 triệu tệ! Với lại 5 triệu tệ đó cũng sắp hết rồi, vậy mà nàng đang tự hủy hoại tương lai của mình!
Cho dù nàng vẫn còn dưới trướng của Cố Đường, cho dù không hề tiến bộ, cũng không đến nỗi hai năm chỉ kiếm được 5 triệu tệ chứ!
Vừa thấy hốc mắt Du Trường Tinh đỏ hoe, hàm răng cũng cắn chặt, hai tay cũng nắm thành nắm đấm, Chu Thiết có chút hoảng sợ, hắn vội vàng tăng cường thêm bộ lọc làm mịn da.
"Cô nhìn tôi thêm cho cô 10 lớp lọc mịn da nè, kỳ thực thì cũng xem tạm được rồi, nhưng mà nếu chỉ có mình cô được tăng bộ lọc còn người khác thì không, thì hiệu ứng sẽ rất là kỳ cục, mà muốn cho mọi người cùng tăng bộ lọc thì chi phí không đủ, nhưng cô cứ yên tâm đi, khoa học kỹ thuật đang phát triển mà, nhanh thôi cô sẽ có thể đóng phim trở lại thôi."
Du Trường Tinh nghiến răng nắm chặt tay rồi đi ra ngoài, âm thầm nhắc nhở chính mình: Không sao hết! Năm đó mình cũng từ một tiểu đạo cô chân ướt chân ráo lên mà, bây giờ thì mình đã bước chân vào giới giải trí, xuất phát điểm đã cao hơn năm năm trước rồi, Du Trường Tinh này vẫn còn chút tiếng tăm!
Nhưng chạy đôn chạy đáo suốt nửa tháng, đủ loại cản cửa trực tiếp đến tận các đoàn làm phim, Du Trường Tinh vẫn không kiếm được một mống công việc nào.
Đến tháng 12, Du Trường Tinh cảm thấy mình sắp cùng đường rồi, khi đón nhận ánh mắt chế giễu kèm chút đồng tình cùng một tia thương hại của phó đạo diễn, Du Trường Tinh liền nói: "Đả thế! Tôi có thể làm đả thế!"
Lần này phó đạo diễn lại không từ chối cô.
Du Trường Tinh nghiến răng nghiến lợi mặc lên bộ quần áo hóa trang không biết đã bị bao nhiêu người mặc rồi, cho dù là giữa mùa đông lạnh giá, bộ quần áo hóa trang ấy vẫn tỏa ra mùi chua hôi nồng nặc.
Năm đó cô cũng từ đây mà đi lên, cô của năm đó từ một người chuyên làm đả thế để rồi tiến tới diễn cận mặt, rồi từng bước một có được lời thoại và trở thành vai phụ.
Năm đó cô làm được thì bây giờ cô cũng có thể!
Nhưng Du Trường Tinh đã không còn là cô của năm năm trước, Du Trường Tinh năm năm trước có 24 xương sườn, Du Trường Tinh của năm năm sau chỉ còn lại 22 xương sườn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận