Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 191: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 13586)

Rất nhanh, vị ông chủ đứng đầu công ty vi mạch cũng tới, người này nắm trong tay 12% cổ phần của tập đoàn Hạ thị, đứng thứ ba trong số các cổ đông. Về chuyện của Cố Đường, ông ta đã nghe Hạ Cảnh Chính kể qua. Ông ta quen biết ông nội, năm xưa khi Hạ thị lên sàn chứng khoán, ông ta cũng giúp một tay.
Có một người như vậy ở đây, vừa tốt mà cũng vừa không tốt.
Ông ta có quan hệ với ông nội, số cổ phần trong tay sẽ không dễ dàng bị bán ra, nhưng cũng chính vì có quan hệ, ông ta nhất định sẽ giữ cổ phiếu đến cuối cùng, đến lúc đó giá cả lại càng thấp đi.
Hơn nữa, người này nhìn đã khoảng năm sáu mươi tuổi, vẫn chưa đến cái tuổi mà sẽ vì tình nghĩa mà chấp nhận lỗ tiền.
Cố Đường dìu Hạ Thạch Trung đi tới.
"Ông Ngô."
"Hạ tổng."
Hai người ôm nhau, vỗ lưng cười vài tiếng. Ông Ngô nói: "Đây là cháu dâu mà ông vẫn khen mãi sao?"
Cố Đường cười nhẹ, tỏ ra hào phóng đĩnh đạc: "Chào ông Ngô." Khen hay không thì không cần để bụng, cũng có thể chỉ là khách sáo.
Dù sao thì Cố Đường tính qua năm mới sẽ chuyển đến bộ phận vận hành, tuy rằng bây giờ đi cũng được, nhưng là có cơ hội để người khác khen nàng vài câu trước, tỏ ra nàng vô tội hơn một chút.
Vì thế Cố Đường tiếp lời, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Ông nội thật sự khen con sao?"
"Sao lại không khen chứ?" Ông Ngô làm đầu tư mạo hiểm, đặc điểm lớn nhất của người này thường có hai: một là có con mắt tinh đời, hai là biết cách nói chuyện.
Ông ta nghĩ đến mấy câu mà Hạ Thạch Trung đã nói trong điện thoại, cộng thêm những gì nhìn thấy nghe được khi vào hội trường, cười nói: "Ông nội ngươi đã gần như khen ngươi lên tận trời rồi, cháu ruột phải đứng sang một bên hết. Hai lần rút thưởng trước đây của ngươi, còn cả quảng cáo nữa, quả thực đều phù hợp với nguyên lý marketing trên thị trường. Ngươi chưa từng học khóa marketing à? Vậy thì ngươi đích thực là sinh ra để làm việc này rồi."
Hạ Thạch Trung cười hai tiếng, "Lúc đầu Cảnh Chính nói nó là ca sĩ, ta còn hơi không vui, nhưng nhìn những động tác của nó trong công ty thì mới thấy cho nó đi hát thật là phí tài. Hát hò gì chứ, làm vận hành tốt hơn hát nhiều!"
Sắp tới năm mới là tiệc tất niên, đương nhiên là anh tốt tôi tốt tất cả đều tốt, Cố Đường cười hòa theo, nói: "Con sẽ tiếp tục cố gắng, đều là nhờ ông nội dạy dỗ."
Ba người đứng ở cửa vừa cười nói chuyện, không khí rất tốt, ông Ngô lại nói: "Còn về tiệc tất niên này, đáng tiếc công ty của chúng tôi đã tổ chức rồi, năm sau cô tới giúp chúng tôi làm nhé?"
Ông Ngô đi vào trong, những người còn lại đều là các cổ đông nhỏ nắm khoảng 1% cổ phần, việc này đã có người phụ trách tiếp đón, Cố Đường ngồi bên cạnh Hạ Cảnh Chính, vừa chú ý quan sát những người đó, vừa có tâm trạng nói chuyện với Hạ Cảnh Chính.
"Vừa rồi ông Ngô khen con đó, ông ấy còn nói con thích hợp đi làm vận hành hay marketing nữa cơ?" Trong giọng nói của Cố Đường mang theo chút chờ đợi, lại có chút chột dạ giả vờ.
Hạ Cảnh Chính trong lòng hừ lạnh một tiếng, đến cả vận hành với marketing còn không phân biệt được, "Sao không nghĩ đợi ở bộ phận nhân sự?"
"Cái đó cũng không phải." Cố Đường nói: "Con cảm thấy nhân sự hình như không giúp được gì mấy, con muốn giúp anh nhiều hơn một chút."
Trong lòng Hạ Cảnh Chính đã có chủ ý, nói về marketing đơn giản chính là phụ trách làm quảng cáo, Cố Đường khi còn làm nghệ sĩ ít nhiều gì cũng đã chụp qua mấy cái quảng cáo rồi, thêm lần quảng cáo lần này cũng do nàng đóng vai chính, cộng thêm mấy lần nàng đăng bài trên Weibo rút thưởng để tạo nhiệt độ nữa...
Vậy thì nhất định không thể để cô ta đến bộ phận marketing, không phải sẽ như cá gặp nước sao?
"Hay là đi bộ phận vận hành?" Hạ Cảnh Chính nói: "Đó là bộ phận quản lý, mọi hoạt động kinh doanh của công ty họ đều có thể quản, nếu em muốn giúp anh thì hãy đến bộ phận này, rất nhiều tổng giám đốc phụ trách vận hành cuối cùng đều trở thành giám đốc chuyên nghiệp đó."
Cố Đường gật gù: "Có thể đến giúp anh là tốt nhất rồi." Nụ cười trên mặt cô rất chân thành, trong lòng thì lại chậc lưỡi hai tiếng, Hạ Cảnh Chính con người này, rõ ràng không được thật thà cho lắm.
Nàng đã cố tình tỏ vẻ không hiểu biết lắm, Hạ Cảnh Chính vẫn còn tiến cử nàng đi cái nơi bận rộn và phức tạp nhất, rõ ràng là muốn xem trò cười của nàng đây mà.
Nụ cười của Hạ Cảnh Chính có chút thâm ý, Cố Đường đến bộ phận vận hành chắc chắn sẽ không xoay sở được, đây không phải là nơi chỉ cần có kiến thức sách vở là có kinh nghiệm, như vậy thì khi nàng không giải quyết được chẳng phải là càng dốc hết tâm tư vào đó hơn sao? Đến lúc đó cũng không còn thời gian rảnh để quản hắn.
Vừa nghĩ tới Khương Ly Tinh, Hạ Cảnh Chính lại thấy nóng ran, nghĩ bụng tối mai sẽ viện cớ tăng ca để đi tìm cô ta.
Tiệc tất niên thì chương trình đều không có gì khác biệt, hai tiết mục văn nghệ, hai đợt bốc thăm trúng thưởng, lại thêm hai tiết mục, sau đó lại đến phần trao giải. Tuy nhiên, khi chương trình gần kết thúc thì lại có một chút bất ngờ xảy ra.
Nằm trong dự liệu của Cố Đường.
Tiệc tất niên năm nay, cô mời được một nghệ sĩ dưới tay người quản lý cũ, là một tiểu nam sinh đi lên từ cuộc thi tuyển tú, năm nay mới mười chín tuổi.
Người này đi cùng một con đường với cô, cũng đi theo phong cách thanh xuân trong trẻo, quan trọng là tính cách hiền lành, khi tham gia tuyển tú xếp thứ chín, lượng fan không nhiều, số lượng buổi diễn thương mại lại càng ít.
Mời cậu ta tới không tốn kém, ba bài hát mười vạn, chủ yếu là giúp người quản lý.
Mà đã là giúp đỡ thì có phải nên bày tỏ lòng cảm ơn không? Vì vậy cậu ta liền bày tỏ cảm ơn, cúi gập người thật sâu về phía dưới sân khấu: "Cảm ơn Cố tỷ đã cho em cơ hội này."
Cố Đường cũng có fan, lại thêm thời điểm cuối năm này quá là tuyệt vời, liền lập tức có người hô: "Cố Đường cũng hát một bài đi!"
"Cố Đường! Cố Đường!"
Có người thật lòng muốn nghe, có người thì hùa theo, dù sao việc bà chủ tự lên sân khấu ca hát thì quả là rất thú vị.
Cố Đường nở nụ cười, hướng phía dưới vẫy tay, nói với Hạ Cảnh Chính: "Em lên hát một bài nhé?"
Hạ Thạch Trung cười nói: "Đi đi đi, hỏi nó làm gì, cùng nhau náo nhiệt một chút."
Vậy là đi thì hát không chỉ một hai bài.
Trước hát ca khúc làm nên tên tuổi của cô, « Dư Sinh May Mắn », sau đó lại cùng tiểu sư đệ song ca một bài tình ca kinh điển.
Song ca tình ca thì có khó gì, chủ yếu là diễn, mà diễn xuất của Cố Đường còn giỏi hơn cả giọng hát, tóm lại người xem phía dưới ai nấy đều mê mẩn, sau đó Thường Thanh Thụ Nghiêm Bảo Sâm cũng cao hứng, bước lên nói: "Chúng ta cũng hát song ca một bài đi, chính là bài mà hai người chúng ta đã hợp tác trên sân khấu tuyển tú năm đó."
Nói xong còn nhấn mạnh thêm một câu, "Bài này không tính tiền."
Người xem cười vang, tóm lại tuy rằng tiệc tối bị kéo dài thêm nửa tiếng, nhưng ai cũng đều rất vui vẻ, sau khi về nhà có mấy người đăng ảnh lên mạng xã hội, rất nhanh liền được lan truyền lên Weibo.
Đến mười hai giờ đêm, tiệc tất niên như tiên cảnh của tập đoàn Hạ thị, Nghiêm Bảo Sâm lại tái xuất giang hồ, bài « Dư Sinh May Mắn » của Cố Đường dần dần leo lên hot search.
Đương nhiên nhân lực của tập đoàn Hạ thị ít như vậy thì sao mà tạo được tiếng vang lớn đến thế, phần lớn đều do các công ty quản lý, đối tác hoặc là thuê người cố ý tạo sóng.
Lại có một tài khoản với cái tên là "Nguyên Hàn Dật siêu cấp chuyên nghiệp", đăng tải: "Mọi người nhìn xem mu bàn tay của Nguyên Hàn Dật kìa, viết tên công ty, còn viết cả lời cảm ơn nữa, tư thế ăn cơm đúng là quá chuẩn, các bố kim chủ mau đến mời anh ta đi!"
"Ha ha ha, mọi người nhìn video ăn uống này đi, Hiên Hiên nhà chúng ta lúc song ca với Cố Đường mà còn ngượng đỏ cả mặt ha ha ha ha ha."
Tóm lại, sau khi tiệc tất niên kết thúc, người có danh tiếng cao nhất cả công ty chính là Cố Đường, bất kể là trong mắt các cổ đông hay nhân viên.
Tiệc tất niên qua đi không được mấy ngày thì đến Tết, năm nay Cố Đường đón Tết hơi có chút "đau lòng", vì Hạ Cảnh Chính. Vì bọn họ phải ở lại nhà cũ ba ngày, hoàn toàn không thể đi gặp Khương Ly Tinh.
Tuy nhiên tin tốt duy nhất có lẽ là càng lên chức cao thì thời gian nghỉ ngơi càng ngắn, nhất là những người như tổng giám đốc Hạ Cảnh Chính, gần như mỗi ngày đều phải xem qua tình hình hoạt động của công ty.
Cho nên bọn họ cũng chỉ phải ở lại nhà cũ ba ngày.
Tuy nhiên tâm lý của Hạ Cảnh Chính ngày càng bất ổn, ai cũng có thể nhìn ra được, Hạ Thạch Trung còn cố tình gọi hắn vào thư phòng mắng cho một trận.
"Người ta đi tìm nhân tình là để nhân tình hầu hạ mình, còn con thì lại đi hầu hạ nhân tình! Rồi có ngày con vấp ngã đau điếng!"
Hạ Cảnh Chính mặt mày lạnh nhạt, còn mang công việc ra cho có lệ mấy câu, hắn cảm thấy Khương Ly Tinh mới là người phụ nữ hắn muốn cưới về nhà, còn Cố Đường bất quá chỉ là người tạm thời giữ chức vị Hạ phu nhân mà thôi.
Sáng mùng bốn Tết, Cố Đường cùng Hạ Cảnh Chính trở về căn hộ lớn ở trung tâm thành phố của hai người, vào nhà chưa được nửa tiếng thì Hạ Cảnh Chính lại vội vàng ra ngoài: "Công ty có việc."
Cố Đường giả vờ lo lắng tiễn hắn ra cửa, chờ hắn đi rồi thì lại quay về phòng riêng, mở máy chiếu lên xem phim.
Cô cảm thấy gần đây Hạ Cảnh Chính có vẻ như đang tự lừa mình dối người.
Kết hôn cũng đã được nửa năm, hai người vẫn ngủ riêng giường, Hạ Cảnh Chính nghĩ rằng cô yêu hắn đến nỗi có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không có quan hệ thể xác hay sao?
Đương nhiên, dù Hạ Cảnh Chính nghĩ thế, thì cô cũng không có ý đó. Nhưng mà thái độ lảng tránh không nói của Hạ Cảnh Chính đúng là khiến người ta cạn lời.
Nếu không phải vì nguyên chủ thật sự cảm kích hắn đã giúp cô đi học, rồi lại yêu thích hắn thật lòng, thì không ai nghĩ được một con người lại có thể khiến người khác phát buồn nôn đến như vậy, mà không phải là một kết cục tốt đẹp hơn.
Hạ Cảnh Chính bất tài, mà không có gì thích hợp để tạo thành cú sốc tốt hơn việc này cả.
Hạ Cảnh Chính ra khỏi nhà, lái xe một mạch đến chỗ của Khương Ly Tinh, Khương Ly Tinh dùng thẻ của Hạ Cảnh Chính thuê một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách trong một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Hai người quấn lấy nhau một hồi, sau khi thỏa mãn Tiểu Cảnh Chính xong mới bắt đầu nói chuyện chính sự.
"Cái Viện phúc lợi Tinh Quang kia đúng là đáng ghét, năm đó khi em bỏ con, đã đặt cho nó một cái tên rất hay là Hạ Dật Quần, vậy mà bây giờ lại đi sửa lại thành Trương Phàm, đúng là cái tên vứt đi, lại còn nói muốn cho nó theo họ viện trưởng của viện từ thiện, còn bắt nó gọi viện trưởng là mẹ Trương, không có bọn mình quyên góp tiền, cô ta nuôi sống được nhiều trẻ như vậy sao?"
"Đúng là ăn tiền của người ta mà không biết điều mà."
Hạ Cảnh Chính thỏa mãn Tiểu Cảnh Chính, tâm trạng vô cùng tốt, hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Khương Ly Tinh: "Viện từ thiện đều thế cả, em xem sau này những đứa trẻ kia lớn đến mười tám tuổi, có mấy ai còn trở lại? Vậy là em biết trong lòng mấy đứa nhỏ đó cũng hiểu hết đó thôi."
Khương Ly Tinh cười khẽ, xoay người đối diện với Hạ Cảnh Chính: "Con trai chúng mình đặc biệt đáng yêu, lại rất nghe lời, em đã quen với nó rồi, qua hai ngày nữa em có thể đem nó ra ngoài."
Hạ Cảnh Chính hôn lên trán cô, nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Khương Ly Tinh lại nói: "Nhưng mà nếu như để nó về nhà anh, lỡ nó thân thiết với Cố Đường thì làm thế nào?"
"Không cần lo lắng." Hạ Cảnh Chính cười hai tiếng, "Em nghĩ Cố Đường rảnh để chăm trẻ con chắc? Cô ta bây giờ đến bộ phận vận hành rồi, mỗi ngày bận tối mặt, còn lo chưa xong cho bản thân nữa kìa."
"Cô ta thế mà cũng có chuyện không làm được à?" Khương Ly Tinh cười theo: "Vậy thì… anh thuê một người trông trẻ, đợi lúc cô ta đi vắng thì bảo cô ta mang con mình ra."
Hạ Cảnh Chính rất thích nụ cười gian xảo này của cô ta, hắn nói: "Mình trong ứng ngoài hợp, ai mà phát hiện ra được chứ."
Không mấy ngày thì lại đến cuối tuần, Hạ Cảnh Chính cố ý xin làm thêm ca tối thứ sáu không về, để Cố Đường sáng sớm về nhà cũ trước.
Còn hắn thì từ sáng sớm đã đứng đợi trước cửa viện phúc lợi, chờ Khương Ly Tinh lừa gạt đứa bé ra ngoài, giả vờ như vô tình gặp gỡ, sau đó mang đứa bé quay lại viện phúc lợi, lại nói là muốn nhận nuôi, làm tiếp các thủ tục giấy tờ tùy thân, đến trưa cuối cùng thì chính thức đem được đứa bé ra.
Hạ Cảnh Chính lập tức mang đứa bé thẳng đến nhà cũ, câu đầu tiên khi vừa bước vào nhà chính là: "Con gặp nó trên đường, không ngờ lại là trẻ mồ côi, con cảm thấy nó rất giống con, con muốn nhận nuôi nó."
Cả nhà Cố Đường đang ăn cơm, Hạ Thạch Trung tức đến đỏ cả mặt, Hạ Cảnh Chính dám tự tiện quyết định trước mà không bàn bạc với ông, những người khác cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đều tìm cớ rời đi.
Cố Đường nhìn Hạ Cảnh Chính và con trai của Khương Ly Tinh.
Có tay có chân, nhìn bề ngoài không có khuyết tật gì rõ ràng, Cố Đường tiến lên nhẹ giọng nói: "Con ăn cơm chưa? Đừng sợ, con muốn ăn gì?"
Đứa bé ngước mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Con tên Trương Phàm, cảm ơn dì."
Cố Đường mỉm cười kéo tay cậu bé, nói: "Để dì dẫn con đi rửa tay nhé?"
Trương Phàm ngoan ngoãn đi theo cô, tất nhiên là đã có người giúp cậu bé rửa tay, Cố Đường chỉ cần đứng một bên quan sát là được.
Cô cảm thấy đứa trẻ này có chút thú vị.
Nguyên chủ chưa từng gặp đứa trẻ này, nhưng hôm nay cô nhìn thấy đứa trẻ này, thì lại thấy có gì đó không ổn.
Trong tình huống nào, mà một cậu bé khỏe mạnh, lành lặn, ăn nói rành mạch, không có bệnh tật gì, lại phải ở trong cô nhi viện chờ đến tận hơn bốn tuổi mà vẫn chưa có ai nhận nuôi?
Hay nói cách khác… Cậu bé đã từng bị người nhận nuôi rất nhiều lần rồi lại bị trả lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận