Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 795: Ta gọi Chiêu Đệ ( 1 ) (length: 9589)

Cố Đường bật cười thành tiếng, "Ta không mua nổi bóng da sao? Đầu ngươi chỗ gồ chỗ lõm, không tròn trịa, cấn chân."
Mặt Cố Chiêu Đệ đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Phán Đệ hơi lo lắng, nàng lay lay tay áo Cố Đường, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng nói nữa. Chị ấy cũng có nói gì đâu."
Cố Chiêu Đệ không lên tiếng, hai ngày nay nàng cãi nhau với Cố Đường không tài nào thắng nổi, nàng còn đang nghĩ xem nên mắng lại như thế nào.
Nàng thì nghĩ vậy, Cố Đường thì chẳng cần nghĩ gì đã nói ngay, "Ngươi từ nhỏ đến lớn đều nói ta với Cố Thiên Ân tốt, Cố Thiên Ân thích ta, cha mẹ thương ta nhất, ta giúp Cố Thiên Ân bắt nạt các ngươi, ngươi đúng là đánh rắm!"
"Hắn sáu tuổi học tiểu học, cha mẹ muốn có người đi cùng nên bắt ta tám tuổi mới đi học, như vậy gọi là tốt với ta? Mấy tuổi thì ngươi vào tiểu học? Ngươi bảy tuổi đã đi rồi! Trong nhà chỉ có một mình ta bị kéo tới tám tuổi!"
"Từ khi đi học, cha mẹ sợ hắn mang cặp sách nặng, sợ làm hắn không cao lên, cặp sách của hắn đều là ta xách cho!"
"Hắn đi học muốn làm trực nhật sinh, cha mẹ sợ bụi bẩn không tốt cho thân thể, việc trực nhật là ta đi làm vệ sinh cho hắn!"
"Hắn sợ bị cận thị, cha mẹ liền bắt ta làm bài tập cho hắn, có gì không hiểu ta phải giải thích rõ ràng cho hắn trước, sau đó mới được làm bài tập của mình!"
"Hắn thi không tốt thì đánh vào lòng bàn tay ta, bởi vì ta không dạy hắn đàng hoàng!"
"Chúng ta học ở tiểu học thôn nhỏ, ở trường học người ta nói về ta thế nào, trong thôn người ta bàn tán ra sao, ngươi thật sự không biết hay là giả câm vờ điếc?"
"Mỗi ngày sáng sớm ta phải gọi hắn dậy, nấu cơm cho hắn, giữa trưa lại phải chờ hắn cùng về——"
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Cố Chiêu Đệ bỗng nhiên nảy ra ý, "Như vậy còn không phải là tốt với hắn?"
"Đây là bảo mẫu!"
"Vậy cũng để mày học hết cấp ba đấy!" Cố Chiêu Đệ tức giận nói, "Trong nhà chỉ có mày với Thiên Ân học cấp ba, nếu mà tao cũng được học cấp ba, tao chắc chắn sẽ thi đậu đại học!"
Cố Đường trợn tròn mắt, "Bây giờ mày cũng có thể học mà, mày có thể đi tự học, thành người đi thi đại học, còn có thể học đại học trên đài truyền hình, học tại chức, đại học từ xa, mày còn có thể học trung cấp, đại học, cao đẳng liên thông đại học, chỉ cần mày muốn, muốn học chẳng lẽ không có cơ hội?"
"Tao hoàn toàn không biết!" Cố Chiêu Đệ giận quá hóa thẹn, "Tao chưa tốt nghiệp cấp hai, tao hoàn toàn không biết những cái này."
"Mày căn bản không muốn học! Từ trước đến nay mày không hề chú ý đến giáo dục thường xuyên cho người lớn!"
Câu này càng không thể nào cãi lại Cố Đường, Cố Chiêu Đệ bắt đầu giở trò quỷ, "Mày khinh Thiên Ân, mày có oán khí với Thiên Ân, thế nào? Hầu hạ nó còn làm mày tủi thân không thành!"
Thấy tiếng càng lúc càng lớn, đặc biệt lại liên lụy đến Cố Thiên Ân, còn có chút oán khí, Phán Đệ và Tư Đệ đều hơi sợ hãi.
Phán Đệ lên tiếng: "Mấy người đừng ầm ĩ nữa, coi chừng một lát nữa ba lên bây giờ."
Tư Đệ nhíu mày đẩy bọn họ, "Muốn ầm ĩ thì ra ngoài kia mà ầm ĩ, đừng lôi tụi tao vào!"
Bị đẩy một cái như vậy, Cố Chiêu Đệ cũng tỉnh táo lại, nàng sợ cái gì chứ? Trong tay nàng có tiền, Cố Thiên Ân lại hứa không làm Khắc Muội đi ra ngoài.
Khóe miệng Cố Chiêu Đệ nhếch lên, "Tao mặc kệ mày thừa nhận hay không, chắc chắn mày sẽ không thừa nhận đâu, mày có được lợi nhiều như vậy rồi, còn muốn có danh tiếng tốt đẹp, nếu là tao, tao cũng không thừa nhận."
Nàng lắc đầu một cái, quay người bỏ đi.
Cố Đường nhìn hai người chị của mình, hai người này đều là ít hiểu biết, đời trước bị người ta lừa đi rồi thì cùng đường mạt lộ, chết mới thoát khỏi sự khống chế của Cố Chiêu Đệ.
Còn Cố Chiêu Đệ thì sao?
Là người vừa ngốc vừa hư, có cơ hội cũng không biết nắm bắt, hoàn toàn là người không có kiến thức.
Thông qua câu khuyên ngăn vừa rồi của hai người có thể thấy, Phán Đệ nói là không nên để Cố Đại Vĩ biết, Tư Đệ nói là bảo bọn họ ra ngoài đừng có lôi vào. Cảm xúc của hai người này đều dừng lại ở chỗ sợ hãi, Tư Đệ còn nặng hơn.
Cố Đường lại nói thêm một câu, "Ta thấy kỳ lạ thật đó. Thím Lưu nói bên nhà máy kia người ta có thể làm tới 45 tuổi, Chiêu Đệ lại kiếm được nhiều tiền như vậy, rõ ràng bà chủ kia coi trọng chị ta lắm, chắc chắn không phải là làm công nhân bình thường, vậy thì càng không thể nào 45 tuổi không làm nữa, hơn nữa chị ta còn đang tuổi thanh xuân? Lúc này là lúc chị ta có thể kiếm tiền nhất đấy, chị ta trở về đây làm gì?"
Lời của Cố Đường nói rất rõ ràng, để tránh việc bọn họ không nghĩ tới, "Nếu chị ta thật sự nhớ nhà thì sao lúc trước phải trốn đi? Trực tiếp đẩy Lai Đệ xuống hố lửa, lúc đó nhà ta vẫn còn ở nhà cấp một, chị ta với Lai Đệ chung một phòng lớn lên, chắc chắn biết chị ta ôm tiền bỏ chạy thì cha mẹ chỉ còn cách gả Lai Đệ đi thôi."
"Nếu chị ta thật lòng thích Nhiễm Tuấn Phi, vậy tại sao chị ta lại không trực tiếp kết hôn? Cứ phải chờ Nhiễm Tuấn Phi thành em rể của mình mới quay về, chị ta bị bệnh à?"
Cố Đường vẻ mặt đăm chiêu, "Mọi người nói xem...chị ta ở bên kia có phải phạm tội gì không? Không thì tại sao chị ta không muốn cho chúng ta qua đó?"
Cái này...Phán Đệ và Tư Đệ hai người bị kết luận này của cô làm cho sợ hết hồn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.
Cố Đường lúc này mới quay người đi ra ngoài, nàng kiếm đủ lộ phí sẽ đi, trong một tháng này nàng tính toán sẽ bắt thêm sơ hở của Cố Chiêu Đệ, hy vọng hai người này có chút cảnh giác, đừng có giống như đời trước bị người ta lừa gạt đi chết một cách mơ hồ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đường dậy rất sớm, gặp Phán Đệ Tư Đệ đang ngái ngủ, chắc hẳn đêm qua đã nghĩ ngợi rất nhiều.
Cố Đường cũng hơi yên lòng, nói một tiếng "Đi ra ngoài tìm việc làm, giữa trưa không về ăn cơm" rồi rời đi.
Lý Cúc Hoa không có công việc, sau khi gả vào Cố gia bắt đầu đảm đương việc nhà, tất nhiên là tâm trí của bà chủ yếu đặt vào con trai, nghe thấy Cố Đường nói như vậy, cũng ừ hử cho qua, sau đó Phán Đệ và Tư Đệ hai người cũng đi làm, đến hơn mười giờ, Chiêu Đệ tỉnh, Thiên Ân cũng từ trên gác đi xuống.
Lý Cúc Hoa một vẻ mặt vui mừng nhìn Thiên Ân, "Sao hôm nay con dậy sớm thế? Có phải đêm qua ăn không no không? Con xem con này, mới vào hè có một tháng mà đã gầy đi rồi, hay là điều hòa khó dùng?"
Chiêu Đệ đang rửa mặt dùng khăn che mặt, liếc xéo, cả nhà chỉ có phòng Cố Thiên Ân mới có điều hòa.
"Con mang nó ra ngoài đi dạo, con trai cũng không nên ở nhà cả ngày." Cố Chiêu Đệ làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, "Chúng ta ăn cơm ở ngoài, giữa trưa không về."
Lý Cúc Hoa vẫn dặn dò, "Đi theo sát chị con, coi chừng lạc mất." Rồi lại dặn Cố Chiêu Đệ, "Không được dẫn nó đi những nơi không tốt."
Hai người rất nhanh đã đi, đến giữa trưa Cố Đại Vĩ dậy, thấy trong nhà chỉ còn hai vợ chồng mình ăn cơm, không khỏi hỏi vài câu, Lý Cúc Hoa kể lại, Cố Đại Vĩ nhướng mày, bĩu môi nói: "Trong tay nó vẫn có tiền đấy, nếu không làm gì có thể hào phóng vậy được."
Cố Đường một mạch bắt xe đến khu công nghệ cao mới được khai thác ở thành bắc, cầm bằng tốt nghiệp từng nhà một vào hỏi.
Nguyên chủ trong nhà kiến thức không rộng, nguyên chủ 21 tuổi, cuộc sống cũng chỉ là hai điểm tạo thành một đường thẳng, ngoài trường học và nhà, hoàn toàn không đi đâu khác, ngay cả quần áo cũng chờ đến lễ Tết, có tiểu thương buôn chuyến chạy xe tới đầu thôn mới mua.
Những công việc trước đó nàng tìm được, nói là nàng tìm, kỳ thật đều do Lý Cúc Hoa và Cố Đại Vĩ đi hỏi han khắp nơi.
Cố Đại Vĩ làm quản lý ký túc xá nam ở đại học, trong số những người ông tiếp xúc, người kiếm được nhiều tiền nhất chính là ông chủ thầu nhà ăn, hơn nữa nghe nói còn làm việc ở đại học, cho nên ông đi hỏi thăm chút.
Ông chủ nhà ăn trả lời là một tháng 950 tệ, trước mắt cứ làm phục vụ bàn, xem xét người sau đó mới tính tiếp.
Lý Cúc Hoa từ trước đến nay không làm việc, phạm vi hoạt động của bà chỉ là trong bốn năm con đường của thôn nhỏ, bà nghe ngóng trong thôn, có người trong thôn bà thân thiết mở một công ty, nhận thầu ruộng đồng tính làm vật phẩm chăm sóc sức khỏe, công ty người này cũng đang thiếu người.
Một tháng 600 tiền hoa hồng, ra ngoài chạy việc hoặc là một tháng 900 tệ, nhân viên văn phòng, người giới thiệu cũng nói, "Ông Liêu nói, nếu mà làm tốt, đợi đến khi nào nó thành thục rồi thì cũng có thể cho làm chủ nhiệm văn phòng, một tháng có 1500 tệ đấy."
Thôn nhỏ của họ là thôn ở trong thành phố, hồi trước đất bị thu hồi cũng có đền bù, nhưng vào thời điểm đó người thành phố một tháng lương cũng chưa đến 100 tệ, số tiền đền bù của họ cũng rất có hạn.
Hai năm nay kinh tế phát triển, tiền ngày càng mất giá, thu nhập của cả nhà họ chính là 650 tệ tiền làm quản lý của Cố Đại Vĩ, cộng thêm ba căn nhà cho thuê, một căn 150 tệ, tổng cộng là 1050 tệ.
Hai năm trước cuộc sống xác thực có chút khó khăn, ngoài việc không để Cố Thiên Ân phải chịu khổ thì những người khác đều sống không được tốt cho lắm, cho đến khi Phán Đệ và Tư Đệ tìm được việc làm, mỗi người mỗi tháng đưa cho nhà 550 tệ, cuộc sống mới tốt lên, Thiên Ân mỗi bữa cũng có thể từ thịt băm đổi thành đùi gà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận