Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 577: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( mười chín ) ( 1 ) (length: 8820)

Bác sĩ không có phản ứng gì, loại chuyện này hắn thấy nhiều rồi. Hơn nữa so ra thì, trẻ con còn đang phát triển nhanh chóng, các tế bào tạo máu của chúng cũng tốt hơn người lớn tuổi, hơn nữa thường thì, người trên 45 tuổi không được khuyến khích cấy ghép tủy xương cho người khác.
"Được, ta sẽ cho anh làm đơn nhập viện trước, sau đó kiểm tra sức khỏe toàn diện, chúng ta sẽ điều chỉnh rồi hẹn lại sau, sau đó anh có thể về xử lý các việc vặt, sau đó nhập viện, anh vào phòng vô trùng, không cần lo lắng, chúng tôi sẽ đưa cho anh một tờ đơn."
Bác sĩ vừa nói vừa gõ máy tính, rất nhanh đơn nhập viện đã có.
Trương Lan Ngọc đứng bên cạnh tay run rẩy, bà rất muốn nói không được, hay là chờ ở kho tủy xương, chẳng phải nói hai ba tháng sẽ có tin tức sao?
Nhưng bản chất mà nói, bà tuy thương con, nhưng lại càng yêu tiền hơn, với Cố Minh, người nắm giữ đại quyền tài chính trong nhà, bà thật không dám cãi.
Dù bà cũng biết, ca cấy ghép tủy này, ban đầu thôi cũng tốn cả trăm tám chục vạn, đặc biệt bảo hiểm y tế của hắn đã hết hạn.
Cố Minh quay đầu, nhìn vẻ mặt của Trương Lan Ngọc, cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn đã như vậy rồi, bà không nghĩ cách bảo toàn mạng sống cho hắn mà lại chỉ nghĩ đến tiền?
Vậy thì hắn sẽ làm cho bà một xu cũng không có được!
"Đi mượn cái xe lăn, đi nộp tiền trước, rồi đẩy ta ra khỏi phòng bệnh."
Trương Lan Ngọc thở dài, nói: "Sao lại đến nông nỗi này?"
"Đúng đó." Cố Minh quay đầu liếc bà một cái, "Sao lại đến nông nỗi này? Lúc trước bà đối tốt với em gái tôi một chút, bây giờ thì chỉ cần bảo mẫu đẩy tôi thôi, bà không cần làm gì hết."
Cố Minh cố tình nói những lời này.
Hắn muốn phẫu thuật cấy ghép ở bệnh viện, bác sĩ có thể xem được bệnh án của hắn trước kia, bác sĩ biết hắn là ai, nếu hắn không tẩy trắng một chút, lỡ bác sĩ hạ độc thì sao?
Cho nên hắn phải trong một tháng này, từ từ đẩy mọi chuyện lên người Trương Lan Ngọc mới được.
Đương nhiên lần trước bà đến khóc ở cửa đội tuyển tỉnh, là xong rồi, hoàn toàn là tự làm mình xấu mặt.
"Tôi đâu có biết sau này nó lại phát đạt?" Trương Lan Ngọc nhỏ giọng nói.
"Không quản biết hay không, đó cũng là em gái tôi, nó cứu tôi hai mạng, người ta nói chị dâu như mẹ, bà làm mẹ như vậy đó hả? Không quản có phát đạt hay không, đều là người một nhà! Bà xem bà đối xử với nó như vậy, nó báo công an bắt bà đấy!"
"Hừ, anh không phải cũng vậy sao, nếu anh đối tốt với nó, nó có thể không quản anh sao? Đến cả người hộ công cũng không có, việc trong nhà ngoài bệnh viện đều mình tôi làm!"
Thấy hai người sắp ầm ĩ lên, bác sĩ gõ bàn nói, giận dữ: "Đây là bệnh viện! Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!"
Cố Minh lại vào viện, sau ba ngày kiểm tra toàn thân, dù tỷ lệ thành công không cao, nhưng bác sĩ hẹn hắn có thể tiến hành cấy ghép tủy xương, sau đó là liệu trình điều trị cuối, sau đó mấy ngày ra ngoài xử lý công việc, rồi chính thức vào phòng vô trùng.
Một ngày trước khi vào phòng vô trùng, Cố Minh mua cho Cố Bằng Phi một cái máy tính bảng, nói: "Cảm ơn con đã hiến tủy cho ba, sau này con phải nghỉ ngơi một thời gian, ở nhà buồn thì chơi game, nhưng cũng phải chú ý bảo vệ mắt."
Tay Cố Bằng Phi hưng phấn đến run lên.
Cố Minh rất hiểu đứa con trai này của hắn, cùng Trương Lan Ngọc một giuộc không có đầu óc chưa thấy đồ tốt.
Lý do hắn mua cái này cũng rất đơn giản, Trương Lan Ngọc muốn hắn chết để lấy tiền trong tay hắn, hơn nữa bà ta cũng không trông nổi con, dùng máy tính bảng, ít nhất có thể giữ Cố Bằng Phi ở nhà, còn việc học thế nào thì cùng lắm học lại hai năm, cận thị cũng không sợ, bao nhiêu người cận thị có sao đâu.
Đương nhiên vẫn chưa xong, để tránh Trương Lan Ngọc xúi Cố Bằng Phi làm điều gì không nên, dẫn đến tủy của hắn không dùng được, Cố Minh lại trước mặt Cố Bằng Phi chuyển tiền cho Trương Lan Ngọc.
"Ta chuyển cho mẹ con một vạn, dạo này con đừng ăn gà rán gì cả, ăn đồ hấp đi, ăn chút đồ khỏe mạnh một chút, muốn gì thì hỏi mẹ con nhé."
Cố Bằng Phi năm nay chín tuổi, các trò giải trí thông thường trên xã hội, đối với trẻ con ở độ tuổi này đều không mở cửa.
Giờ thú vui duy nhất của hắn là cùng mấy "Đại ca" đi net bao đêm, một đêm từ 10 giờ đến 6 giờ sáng, hết thảy 30 đồng.
Một vạn đồng... Phép chia số có năm chữ số hắn còn chưa được học, nhưng hắn biết trước kia bố mẹ có đi làm thì một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Nhiều tiền như vậy, đủ cho hắn bao đêm tới thiên hoang địa lão đi?
Cố Bằng Phi vội gật đầu, nói: "Ba ơi, con mong ba sớm khỏi bệnh."
Cố Minh cười vài tiếng, nói: "Ba cũng mong sớm khỏi, đợi ba khỏi, ba dẫn con đi chơi khu trò chơi điện tử!"
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trương Lan Ngọc: Bà muốn tôi chết hả? Ta cứ phải sống khỏe đấy! Chờ ta khỏi rồi, ta sẽ ly hôn với bà!
Vào ngày Cố Minh vào phòng vô trùng, Cố Đường lại được đội tuyển quốc gia triệu tập, bắt đầu hoạt động chuẩn bị chiến đấu thế vận hội một trăm ngày.
Sau khi phát tin nhắn rút thưởng cuối cùng, cô thu dọn hành lý lên đường về phía bắc.
Phía dưới trang chủ của cô, một đám fan khóc lóc.
【 Lại ba tháng không có rút thưởng sao? 】 【 Lần xung kích sự kiện tặng quà Cố Đường lần này của tôi lại thất bại sao? 】 【 Trên lầu không thích hợp, chị ấy đi tham gia thế vận hội mùa hè đó! 】 【 Có gì kỳ quái, chị ấy đi tham gia thế vận hội mùa hè thì nhất định đoạt quán quân rồi, nhưng việc rút thưởng và tặng quà không chắc chắn đâu, bao giờ mới tới lượt tôi đây? (icon mặt ai oán) 】 Lần này đến đội tuyển quốc gia, Cố Đường thấy người hình như đông hơn, hơn nữa có mấy người trông rõ ràng không phải người nước mình.
Cố Đường kinh ngạc hỏi Chu huấn luyện viên đang ra đón cô: "Sao lại có người nước ngoài vậy, các ông muốn chiêu mộ tuyển thủ nước ngoài sao?"
Chu huấn luyện viên suýt nghẹn chết, nhưng giờ năng lực tự điều chỉnh của anh đã rất mạnh rồi, cười ha ha vài tiếng rồi nói: "Họ đến chỗ chúng ta đặc huấn, muốn theo cậu chạy thử một vòng đó."
"Cũng được." Cố Đường nói: "Bắt đầu phải truyền cho họ biết, cho dù chết cũng không chạy kịp Cố Đường đâu."
Chu huấn luyện viên cười mấy tiếng, Cố Đường lại nói: "Tôi muốn làm tổ trưởng."
"Cậu đúng là mê quyền lực."
Lần này tới lượt Cố Đường cười ha ha, cô nói: "Sao có thể là mê quyền lực được? Trừ tôi ra, ai dám làm tổ trưởng chứ?"
Đây đúng là vấn đề nan giải, Chu huấn luyện viên nói: "Vậy vẫn là cậu làm đi."
Đương nhiên đây tuyệt đối không phải Cố Đường mê quyền lực, phí đặc huấn rất đắt, một kỳ học phí thôi cũng đã từ 20 vạn trở lên rồi, cô có bàn tay vàng hướng tâm lực, cô làm tổ trưởng mới có thể đạt lợi ích tối đa chứ, những người này nếu không thể nâng cao thành tích, sang năm sẽ chẳng có ai đến đặc huấn.
Bàn tay vàng hướng tâm lực này tuy không thể nâng cao giới hạn, nhưng nó có thể nâng cao hiệu suất mà, nó có thể rút ngắn thời gian để vận động viên đạt tới đỉnh cao.
Đồng thời với những vận động viên có kỹ năng bắt đầu xuống dốc, nó có thể giúp họ dùng ít vận động hơn để đạt được mục đích ban đầu.
Cũng tức là kéo dài số năm duy trì đỉnh phong, đồng thời giảm các loại bệnh tật do vận động gây ra, rất hữu dụng.
Cho nên sau khi Cố Đường về đơn vị được một tháng, mọi người đều thấy thành tích của mình có vẻ được nâng cao hơn một chút, so sánh một chút, lời của người chủ trì lần nữa hot, 【Đây có lẽ chính là sức mạnh của Cố Đường đi.】 Đồng thời sang năm, phí đặc huấn đã từ 20 vạn tăng lên 30 vạn, vì quá nhiều người muốn tham gia.
Khi cách thế vận hội mùa hè một tháng, đài thể thao quốc gia làm phỏng vấn, phỏng vấn toàn bộ thành viên đội tuyển quốc gia, còn chụp không ít ảnh huấn luyện.
Thậm chí còn khai quật được một bí mật động trời ở đội điền kinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận