Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 62: Ngươi mụ cảm thấy ngươi không bằng xá xíu, cũng tước đoạt ngươi thừa kế quyền (length: 12438)

Mỗi một loại đá đều có không ít đồ tốt bên trong, dù chỉ một vạn viên đá thì cũng có loại nước không tệ, như thế nào cũng có thể ra mười mấy vạn.
Đương nhiên nếu hắn có thể tính toán kỹ một chút, sẽ p·h·át hiện giá xuất hàng của mỗi loại đá đều cố định.
So sánh với một vạn viên đá, ngọc bên trong khoảng 15 đến 20 vạn.
Năm vạn viên đá, cơ bản từ 30 đến 40 vạn.
Nếu hắn xem kỹ từng viên đá một thì sẽ thấy ký hiệu trên mỗi loại đá giá đều giống nhau.
Nhưng mà hiện tại Bàng Vân Ích đừng nói quan s·á·t kỹ, hắn chiếu đèn pin cũng quên, dùng xúc xắc huyền học càng không nghĩ đến.
"Ngươi mới tới lần đầu, hay là cứ luyện tay một chút? Ta cũng không phải là loại người tham tiền, thử trước một vạn rồi nói, hôm nay nếu thấy hên thì cứ mua tiếp, không may thì đợi hai ngày."
Hầu t·ử vừa nói, vừa cầm một khối đá lên xem ký hiệu, "Ngươi xem này khối này, lớp da của nó rất mịn, ít nhất cũng là băng loại."
"Màu này, có cả vân lục bên ngoài, chắc màu không tệ."
Bàng Vân Ích càng thấy người này thật thà, mấy khối hắn đề cử đều có ngọc bên trong thật.
Bàng Vân Ích chọn một khối băng loại lục phỉ thúy, chất lượng tuy không tệ nhưng bản thân viên đá không lớn, chỉ đủ làm một chiếc vòng tay và hai mặt dây.
Hầu t·ử thấy hắn chọn được đá có ngọc mới thở phào, lấm lét nhìn vào góc phòng, nếu người này khư khư cố chấp không nghe lời hắn, thì hắn phải bỏ thêm đá ở chỗ đó vào.
Bàng Vân Ích thoải mái đưa ra một vạn đồng, mắt cũng liếc vào góc, "Cho ta thêm một viên kèm theo nữa đi?"
Hầu t·ử định cự tuyệt, thì nghe giọng lão đại, "Cấp hắn! Đức Khánh châu báu mới nhận được một dự án chính phủ, giá hơn ức!"
Hầu t·ử cười khì khì, "Năm trăm tệ thôi!"
"Ngươi đúng là." Bàng Vân Ích gật gù rút tiền ra, chợt lại thấy hai khối này đều cược trúng, có phải là dễ bị lộ quá không?
Lúc này hắn mới nhớ đến xúc xắc, vội lấy ra ném thử hai lần, rồi lại chọn thêm một viên không có gì bên trong.
Hầu t·ử thở phào, tuy là thả câu cá lớn nhưng nếu để hắn dùng hai vạn năm trăm tệ chọn ra được ngọc thạch trị giá 50 vạn thì Hầu t·ử thành trò cười mất.
Vừa mới đồng ý cho viên kèm theo lão đại đã muốn thẹn quá hóa giận g·i·ế·t người diệt khẩu.
Ba viên đá đều không lớn, Bàng Vân Ích tự ôm ra, tiêu xài nhiều tiền vậy, người hắn giờ chỉ còn năm nghìn.
Hầu t·ử lại hỏi, "Ngươi muốn tự mình đi giải hay là tìm người giải ở đây?" Mang đi là không được rồi, mấy viên đá này đều là chính mình ghép, người ngoài cầm là có thể nhìn ra sơ hở ngay.
Như vậy thì dây câu cá của bọn họ sẽ đứt mất.
Bàng Vân Ích nói: "Giải ở đây thôi." Hắn t·h·iếu tiền, giải ra rồi bán đi.
Hầu t·ử nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta dẫn ngươi qua chỗ lão Tôn, tay nghề ông ta số một, giá cũng phải chăng."
Bàng Vân Ích lại theo hắn bảy vòng tám rẽ đến một con hẻm nhỏ, chưa vào đã nghe tiếng máy kêu ông ông, rõ ràng là đang tách đá.
Hầu t·ử cười tươi cao giọng nói: "Lão Tôn, ta lại mang người tới cho ông rồi!"
Tiếng máy ông ông nhỏ dần, có giọng một ông lão vang lên: "Cám ơn! Tối mời ông uống r·ư·ợ·u!"
Bàng Vân Ích đi theo vào, thấy một ông lão bị c·h·é·t một nửa chân ngồi trước máy cắt kim loại, bên cạnh có một người dáng dấp hao hao ông ta đang phụ giúp. Rõ ràng là hai cha con.
Trong phòng còn có người khác, hẳn là đều đến giải đá.
Không những vậy, ở đằng xa còn có hai người mặc dù không thấy rõ thân phận nhưng có vệ sĩ đi kèm, hẳn là mấy ông chủ nhỏ tới thu ngọc thạch?
Mắt Hầu t·ử nhanh chóng đảo qua, trong phòng mười mấy người không có người lạ, ông chủ này rõ là muốn thả câu cá lớn.
Nghĩ vậy Hầu t·ử càng thêm nhiệt tình, "Giải cho chúng ta trước đi! Hắn mới đến chơi đổ thạch lần đầu, vận may chắc đang vượng!"
Lão Tôn đầu ha ha cười hai tiếng, "Vậy cũng mang chút vận may cho ta với."
Người đang chờ giải đá bên cạnh liền lập tức ôm đá đi ra, thở dài, "Ta chỉ còn một viên, mà giải ra thì tốt quá, cũng mong vượng lên chút."
Bàng Vân Ích đặt ba viên đá xuống, lão Tôn liếc mắt, ký hiệu thì ông tự nhiên là biết.
Lão Tôn thái độ hết sức tự nhiên hỏi: "Giải viên nào trước? Theo viên nhỏ nhất trước nhé?" Ông cầm viên đá tặng kèm, hai viên có đồ, một viên không, tốt nhất là để viên không có đồ ở giữa.
Ý tưởng này đúng với ý Bàng Vân Ích, hắn gật đầu, "Vậy làm viên đó trước đi."
Lão Tôn cầm viên đá xem qua lại, chợt vui mừng, thì ra viên này chính do ông làm ra.
"Viên đá này của cậu nhìn tốt quá, ta làm nghề này mấy chục năm, viên này nhất định có ngọc!"
Ngoài Bàng Vân Ích ra, cả phòng đều hiểu ẩn ý của lão Tôn: Làm nghề này mấy chục năm, không chỉ có giải đá mà còn làm giả.
Hai ông chủ nhỏ cười, cùng nhau lại gần, gật đầu với Bàng Vân Ích, "Không phiền chúng ta xem chút chứ."
Bàng Vân Ích đương nhiên không phiền, hắn còn đang đợi mấy người này moi tiền ra đây mà.
Loại đá có lớp da mỏng thế này, vỏ ngoài đều có ký hiệu, dựa vào ký hiệu và cái d·a mỏng này, đoán được bên trong đồ lớn cỡ nào, nói chi viên này là do lão Tôn làm ra, ông vẽ đường bằng b·ú·t ký hiệu như thật rồi hỏi Bàng Vân Ích: "Cậu thấy c·ắ·t như thế này có được không?"
"Được." Bàng Vân Ích gật đầu, lão đầu này trông thế mà tài đấy, còn bị cụt chân nữa chứ.
Lão Tôn bật máy, hai tay giữ chặt viên đá, cố sức kh·ố·n·g chế dao không lướt vào quá nhanh, dù sao đá bọc da mỏng, sơ sảy một chút thì là xong ngay.
"Ra xanh rồi ra xanh rồi!"
"Chất nước tốt quá! Trong suốt!"
Cả phòng đều hưng phấn, xô tới vây quanh, đẩy Bàng Vân Ích chủ nhân sang một bên.
Bàng Vân Ích cũng chẳng để ý, dùng ánh mắt kiểu "Các ngươi phàm nhân" liếc qua, trên đời này ai mạnh hơn hắn trong đổ thạch chứ!
Rất nhanh lão Tôn đưa viên đá cắt xong cho con trai, tay ông ta vững vàng hơn, thay bằng máy mài dũa nhỏ hơn, mài đi chỗ vụn còn lại.
Phôi ngọc thô được đưa đến tay Bàng Vân Ích, trong lòng hắn dâng lên niềm kiêu hãnh vô hạn. Đến giờ phút này, đây là lần đầu tiên trong một năm nay, hắn thật sự cược trúng!
Việc này có nghĩa gì? Có nghĩa là từ giờ trở đi, hắn bắt đầu lên dốc.
Hai ông chủ nhỏ liếc nhau, bắt đầu diễn.
"Hay là để tôi mua viên này? Độ bóng của nó làm mặt dây chuyền là hợp nhất, cũng không cần tốn công tạo hình gì cả, hoặc hình tròn, hoặc hình giọt nước, miễn sao làm nổi bật lên vẻ đặc sắc của ngọc là được, quả là thiết kế hoàn hảo."
Bàng Vân Ích nhìn ông chủ nhỏ đang cúi đầu làm vừa lòng hắn, không khỏi nhớ đến thời phong quang nhất của mình ở đời trước, mặt hắn hiện lên vẻ kiêu hãnh nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Để giải nốt hai viên còn lại rồi nói."
Rất nhanh, lão Tôn giải cho hắn viên thứ hai, chính là viên không có gì cả kia.
Mọi người xung quanh thất vọng thở dài, Bàng Vân Ích lại hưng phấn, đó chính là mị lực của đổ thạch, một dao nghèo, một dao giàu!
Bọn họ chơi là sự k·í·c·h t·h·í·c·h, còn Bàng Vân Ích thì mãi không bị thất bại khi đổ thạch, trừ khi giả vờ thôi!
Rất nhanh viên thứ ba cũng được mở ra.
"Lại trúng! Lại trúng! Viên này tuy chất nước không bằng viên trước nhưng màu đẹp! Cũng đáng tiền đấy!"
"Viên trước cho cậu, viên này tôi muốn!"
Hai ông chủ nhỏ tranh nhau chí chóe, những người giải thạch khác cũng muốn thừa dịp có điềm tốt này nhờ lão Tôn giải cho họ.
Bàng Vân Ích nhìn cảnh náo nhiệt này, thế mà có cảm giác siêu thoát, "Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà đến, thiên hạ xô bồ cũng vì lợi mà đi thôi."
Hắn lẩm bẩm một mình không ai nghe thấy, Hầu t·ử thấy hắn không nói gì liền thu dọn hộ.
"Tôi nghĩ hay là các cậu đừng tranh, mỗi người một viên không phải tốt hơn à, không khéo lát nữa đông người các cậu lại không tranh được đâu?"
"Mười lăm vạn!"
"Viên của tôi cũng trả mười lăm vạn!"
Hai viên đá khiến Bàng Vân Ích kiếm được ba mươi vạn, hắn trả lão Tôn một ngàn năm trăm tiền giải đá, lão Tôn cười tươi nói: "Một nghìn là được rồi, một nghìn là đủ rồi."
"Cầm lấy!" Bàng Vân Ích dùng thái độ kiên quyết, không cho cự tuyệt, nhét tiền vào tay lão Tôn.
Tiếp đó, hắn lại đưa Hầu t·ử năm trăm tệ, "Tiền dẫn đường cho cậu."
Trong lòng Hầu t·ử chửi thầm hắn là tên keo kiệt, vẻ mặt lại vô cùng cảm kích, còn khuyên nhủ: "Hôm nay thế là đủ rồi, nhất định đừng để bị ai dụ dỗ, người ta thấy cậu có tiền là lại muốn lừa đấy."
Bàng Vân Ích miệng dạ dạ, đến giờ rốt cuộc không kìm được sự k·í·c·h ·đ·ộ·n·g trong lòng, hắn ha ha cười to vài tiếng, "Ta nhớ chỗ ngươi rồi, lần sau ta còn đến tìm ngươi!"
Hắn lên tàu cao tốc trở về A thành phố, Hầu t·ử nhận từ tay lão đại một vạn tệ, cười hì hì nói: "Tên Bàng Vân Ích này trông thật chẳng giống người có tiền."
Lão đại khịt mũi coi thường, "Mới có ba mươi vạn, tao thấy chắc tháng sau nó lại đến thôi."
Cố Đường mỗi ngày ăn ngon uống đã, tối còn phải ra ngoài tản bộ cho đỡ tăng cân nhanh quá.
Tối hôm đó, Mạnh Chi Giản đi tản bộ cùng nàng thì gặp người quen.
Nơi này tuy là khu chung cư cao cấp, nhưng người giàu có không phải cứ thế mà từ đá chui ra, luôn có mấy người thường hay chạm mặt nhau.
Cố Đường lại thấy người phụ nữ giàu có nọ.
Cái người mà muốn Mạnh Chi Giản đoán giá kim cương của nàng ta, lại dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng ở cửa thang máy, khiến nàng mang lòng hư vinh tức giận đến tối hôm đó mang Mạnh Chi Giản về nhà ấy.
Lần này xung quanh bà ta lại đông người hơn, hai nam một nữ, ba người trẻ tuổi đều gọi bà là mẹ.
Hai nhóm người đ·á·n·h cái rẹt, mắt người phụ nữ giàu có tròn xoe.
Bà ta sợ hãi nhìn bụng Cố Đường, cái này chắc chắn không phải là béo phì, nhìn chân tay nàng thon thả kia, đây tuyệt đối là có thai!
Ánh mắt bà ta chuyển sang Mạnh Chi Giản, ngoài ngưỡng mộ còn có cả cảm kích.
Hai nhóm người lướt qua nhau, Cố Đường thu hoạch được tràn đầy đồng cảm, còn nghe người phụ nữ kia lầm bầm: "May mà ta không thể sinh", "Cám ơn đã bỏ qua cho ta", "Ta trước kia đã để ý đến loại cao thủ gì thế không biết", "Quả nhiên thượng t·h·i·ê·n vẫn còn chiếu cố ta mà".
Cố Đường không nhịn được khẽ cười, Mạnh Chi Giản thì mãi mới phản ứng được, đến khi thấy Cố Đường cười không ngừng.
"Nàng, nàng nghi ngờ tôi l·ừ·a tiền l·ừ·a tìn‌h, còn dụ dỗ anh sinh con cho tôi?"
Cố Đường thương xót vỗ vai anh, "Không phải, là em lừa tiền l·ừa tìn‌h rồi l·ừ·a cả đầu bếp, còn dụ anh sinh con cho em."
Cái này rõ ràng là đang cười nhạo anh sao, Mạnh Chi Giản không vui vẻ cho mấy, "Sao lại là may mắn bà ta không thể sinh? Tại sao tôi lại để ý bà ta?"
"Khụ, thật ra không trách bà ấy hiểu lầm, lần đầu tiên gặp anh ở phòng gym, em cũng thấy——" Cố Đường nói nửa câu thì dừng, "Anh biết đấy, anh trông đặc biệt trẻ, mà căn hộ khu này toàn hai mươi triệu cả đấy."
Mạnh Chi Giản trừng mắt nhìn nàng, "Cái gì mà trông tôi đặc biệt trẻ? Tôi vốn đã trẻ rồi."
Cố Đường buồn cười, chỉ là lần này cười hơi quá, nàng nói: "Thật ra lúc đầu em đã muốn mang anh về nhà rồi."
Mạnh Chi Giản quả nhiên được an ủi, "Em cũng thế!"
Quả nhiên là tiểu cún dễ bị l·ừ·a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận