Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 413: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 3 ) (length: 8114)

Lý Phỉ Phỉ vừa tức vừa ghen ghét, nàng cắn cắn môi dưới, "Ta sắp đi kinh thành rồi, chắc ngươi cũng ở kinh thành nhỉ, chúng ta gặp mặt chút có được không? Lâu rồi không gặp. Cậu và mợ hai đều nói muốn đến tiễn ta, cả nhà mình ăn bữa cơm nhé?"
Giàu mà không về quê, như mặc gấm đi đêm, lại còn nói không gặp mặt thì làm sao hả hê được? Cố Đường rất nhanh gật đầu, "Được thôi, tháng sau ta vẫn ở kinh thành, ngươi sắp xếp thời gian, đến lúc đó báo cho ta là được."
Thấy câu trả lời này, Lý Phỉ Phỉ đắc ý, đến lúc đó có người nhà giúp nàng mắng Cố Đường! Còn có Cung Kim Minh giúp cùng chất vấn cô ta, lúc đó xem cô ta có cãi được không!
Tốt nhất là có thể giới thiệu cô ta cùng vào dàn nhạc!
Lý Phỉ Phỉ nghĩ rất hay, tay theo bản năng lướt đi, vòng bạn bè vừa cập nhật, nàng lại lướt thấy một bài của Đường Đường tỷ tỷ cô ta đăng.
Ảnh chụp theo kiểu chín ô, kèm theo dòng chữ: "Trong dàn nhạc có rất nhiều sinh viên ưu tú của các học viện âm nhạc, còn mời ta đi chơi nữa chứ. Học viện âm nhạc, ta đến đây!"
Tay Lý Phỉ Phỉ khựng lại, điện thoại rơi xuống đất, theo bản năng nàng cảm thấy chuyện này không ổn, nàng không muốn Cố Đường tới, nàng vẫn chưa quên ba năm sơ trung đó, năm nào Cố Đường cũng có thể lên bục nhận giải thưởng, lần nào nàng cũng phải hớn hở nói với người khác "Đây là chị gái tôi".
Người có thể đi biểu diễn ở các buổi hòa nhạc thế này, ở trường chắc chắn không phải dạng vừa, mà Cố Đường lại luôn không ưa cô ta, vậy thì sau này... Nàng làm thế nào đây?
Đầu óc Lý Phỉ Phỉ xoay mòng mòng hàng trăm ý nghĩ, nhưng không nghĩ ra được nên đối phó với cô ta như thế nào.
Ở Viên thêm hai ngày, Cố Đường cùng đoàn thuê bao máy bay cùng nhau về nước. Hai lần đi công tác nhỏ, cô lại có thêm ba mươi vạn vào tài khoản.
Sáng hôm đó, nàng nhận được điện thoại của Lý Phỉ Phỉ, "Đường Đường tỷ, cả nhà chúng ta đều đến rồi! Ngươi vui không? Ngươi công việc bận không? Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
Nửa tháng không đăng bài nào lên vòng bạn bè, Lý Phỉ Phỉ cuối cùng đã điều chỉnh tốt tâm trạng, chuyện đời vốn dĩ có lúc thắng lúc bại mà?
Cố Đường hạ giọng, cố tỏ ra thật dịu dàng, "Ăn ở đâu?"
Lý Phỉ Phỉ còn muốn khoe khoang, nói: "Mọi người đều đến tiễn em đi học, nên đều ở khách sạn gần trường, tối nay chúng ta đến khách sạn Quân Duyệt Khánh Lan Sơn ăn cơm nhé, ngươi biết Khánh Lan Sơn không? Ngươi biết ở đâu không?
Cố Đường thì quá biết, nàng đang ở Khánh Lan Sơn, khách sạn tầng 3-6 là khách sạn Quân Duyệt, "Ta biết. Em bảo họ đến sớm một chút, tối đến kẹt xe kinh khủng lắm, tuyệt đối đừng đến muộn."
Cúp điện thoại, Lý Phỉ Phỉ có chút tiếc nuối, trong câu nói vừa rồi của cô nàng có bao nhiêu là bẫy đó, "Mọi người đều đến đưa em đi học" là một, ý nói là người nhà ai cũng thích mình, không ai thích Cố Đường, trước kia hễ nghe câu này là Cố Đường sẽ làm ầm lên, không hiểu sao hôm nay không có phản ứng gì.
Còn cả chuyện hỏi cô ta có biết Khánh Lan Sơn hay không, cũng là bẫy, Khánh Lan Sơn là tập đoàn khách sạn lớn nhất, người không ra khỏi nhà cũng biết, vậy mà cô ta vẫn chẳng có phản ứng gì.
Chắc chỉ có thể là... công việc không thuận lợi?
Lý Phỉ Phỉ đặt điện thoại xuống, lại cười nói: "Nói xong rồi, Đường Đường tỷ chắc ở kinh thành lâu rồi, còn bảo mình chiều đến sớm chút kẻo bị kẹt xe, đừng để cô ấy chờ."
Sắc mặt Hàn Quốc Khánh lập tức trở nên khó coi, "Cô ta đợi chúng ta chút thì làm sao?"
Lý Phỉ Phỉ nói: "Đường Đường tỷ... chắc công việc bận lắm, thời gian không thể lãng phí."
"Đều là người lớn cả, sao cô ta không thể đợi chứ?" Vương Tuệ Nhã tức giận nói.
Hàn Lệ Tùng thở dài, "Tôi xin lỗi mọi người trước, nhất là Phỉ Phỉ. Cố Đường tính tình chẳng biết theo ai, ông Cố không có ai khó ưa như nó cả. Nó biết rõ con thi đậu nhạc viện, biết rõ con biết đánh đàn dương cầm, biết rõ con muốn vào khoa sáng tác, có cơ hội tốt như thế mà nó lại không hé một lời... tôi không có đứa con gái như nó!"
"Chị hai à." Hàn Lệ Cẩm vội an ủi: "Đường Đường là Đường Đường, chị là chị, Đường Đường tuy không thân với chúng ta, nhưng chúng ta là người một nhà mà, Phỉ Phỉ gọi chị là dì hai, dì hai ruột đấy!"
"Đúng đó dì hai!" Lý Phỉ Phỉ đến gần Hàn Lệ Tùng, khoác tay cô ta, "Chúng ta là người một nhà mà!"
Lúc này Hàn Đông Đông đang ngồi ở một góc bỗng xen vào, "Tôi muốn hỏi cô ta rốt cuộc tôi có lỗi gì với cô ta, mà cô ta muốn chia rẽ tôi với Lan Lan!"
Nhìn kỹ, tay hắn còn băng bó, là lần trước đến nhà Đan Vĩnh Lan gây sự, bị chó đuổi, dù không bị cắn, nhưng cũng bị hoảng sợ mà chạy bán sống bán chết, vội vàng từ trên lầu té xuống.
Người nhà họ Hàn hùng hổ, ngồi đó thảo phạt Cố Đường mất cả nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Cung Kim Minh đến thì mới im miệng.
Lý Phỉ Phỉ nói: "Giờ này vừa tan tầm, rất dễ bị kẹt xe, con không bảo Kim Minh sắp xếp xe, bây giờ đi xe chắc phải tối mịt mới đến được, hay là mình đi tàu điện ngầm, vừa nhanh vừa tiện."
Cung Kim Minh cũng khách khí nói: "Để hai hôm nữa đi chơi con sẽ sắp xếp xe."
Hàn Quốc Khánh vẫn còn hơi không cam tâm, nhất là câu "Cố Đường bảo chúng ta đi sớm kẻo đến trễ, đừng để cô ta chờ" của Phỉ Phỉ, khiến ông ta không vui.
"Không cần vội." Hàn Quốc Khánh lên tiếng, "Để Cố Đường chờ!"
Cung Kim Minh nhíu mày, tuy hắn cũng muốn cho Cố Đường một bài học, nhưng không phải lúc này, "Khách sạn Quân Duyệt khó đặt chỗ lắm, tôi đặt là 5 rưỡi chiều, nếu đến muộn quá hai mươi phút, người ta sẽ hủy chỗ đó."
Hàn Quốc Khánh liếc hắn một cái, quay sang nói với Lý Phỉ Phỉ: "Gọi cho Cố Đường, bảo nó đi sớm đi!"
Lý Phỉ Phỉ đưa cho Cung Kim Minh ánh mắt trấn an, rồi khuyên ông ngoại, nói: "Hay là mình đi ra ngoài bây giờ đi, bây giờ người còn chưa đông, lát nữa đi tàu điện ngầm cũng đông đúc lắm."
Hàn Lệ Cẩm tiến lên kéo tay ba, nói: "Ba ơi, mình ra ngoài bây giờ đi, vừa hay ngắm cảnh, đi sớm còn có thể xem bể cá lớn trước khách sạn, chẳng phải ba thích nuôi cá nhất à?"
Một bên dỗ dành cả nhà ra cửa, Lý Phỉ Phỉ lại gọi điện cho Cố Đường, lần này cô ta rất tích cực, ngoài việc muốn duy trì hình tượng cô con gái ngoan biết quan tâm mọi người ra, cô ta còn muốn xem bọn họ mắng Cố Đường nữa, đó mới là nguyên nhân chính khiến cô ta hành động.
"Đường Đường tỷ ơi, mình đi ra ngoài rồi, không biết khi nào đến, đường cũng xa lắm, ý của ông ngoại là nếu thuận tiện, hay là chị đến khách sạn đợi bọn mình trước đi?"
Cố Đường theo bản năng nhìn lên trên lầu, lầu dưới chính là khách sạn rồi, cô ở tầng 66, khách sạn Quân Duyệt ở tầng 3, nhưng có cần thiết phải thế không?
"Tôi không tiện lắm." Cố Đường liếc nhìn mặt nạ bên cạnh, để không làm giãn mặt nạ, đến nói chuyện cô cũng không dám làm động tác quá lớn.
Nhưng giọng nói này lọt vào tai Lý Phỉ Phỉ lại như đang nghiến răng nghiến lợi, cô ta cười nói: "Khách sạn Quân Duyệt khó đặt chỗ thật đó, Kim Minh tốn bao công sức mới đặt được đó, ở đó có đầu bếp ba sao đó, em còn chưa được ăn, chắc chị cũng chưa ăn bao giờ nhỉ."
Không đến mức đó... thật không đến mức đó, ngay cả cháo hoa buổi sáng của cô cũng là đầu bếp dưới lầu nấu, phải nói là cô ăn ngon nhất món cháo đó.
"Cậu cũng đừng quá xem trọng chuyện ăn uống, nếu thật sự đến muộn không được vào thì cũng chứng tỏ các người không có phúc phận đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận