Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 489: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 3 ) (length: 8573)

Nói cách khác, nàng đã đến tình trạng đồng thời trúng độc, nếu ở hiện đại, giai đoạn này cần phải đến bệnh viện cấp cứu.
"Lát nữa ngươi đỡ ta." Tề thái phi mặt âm trầm nói, ban đầu nàng nghĩ có thể chép xong kinh thư trước năm mới là tốt nhất, nhưng mắt nhìn không rõ, chân bên trên căng đau, khiến tiến độ của nàng chậm đi rất nhiều, "Nếu thái hậu hỏi chuyện kinh thư, ngươi nhớ phải giúp ta nói đỡ cho qua!"
Cố Đường gật đầu, nói: "Tùy cơ ứng biến thôi."
Như vậy thật quá qua loa, Tề thái phi giận không chỗ phát tiết, lại mắng con trai mình, "Ngươi có thể ngồi thẳng một chút được không? Phụ thân ngươi lúc mất thân thể còn thẳng hơn ngươi!"
Tề vương gia vốn đang dựa vào hơi men, lúc đám hạ nhân xé rách cả da mặt mà hắn vẫn còn cọ cọ trên mặt đất thì hắn đã hoàn toàn thành một đống thịt nhão, nghe mẫu phi mắng mình, hắn không thèm để ý chút nào, nói một câu, "Mẫu phi, như vậy chẳng phải nguyền rủa con chết sao?"
Tề thái phi nghẹn một hơi, quay đầu lại mắng Cố Đường, "Ngươi làm vương phi kiểu gì vậy?"
Cố Đường trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, nói: "Không phải chứ? Ngài làm mẹ làm trưởng bối mà không quản được hắn, ta thì quản làm sao được? Hay là..."
Nàng hơi dừng lại, giống như nghĩ ra chủ ý tuyệt vời mà kinh hỉ, "Hay là, ta đi nói với thái hậu, để thái hậu mắng hắn?"
Tề thái phi hít một hơi thật sâu, cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, "Tạo nghiệp! Tạo nghiệp!"
Chẳng phải tạo nghiệp sao, từ khi Tề thái phi giết cả nhà người ta cướp thân phận đã bắt đầu tạo nghiệp rồi.
Cố Đường quay đầu đi, hơi vén rèm lên một chút, hít thở không khí tươi mới bên ngoài.
Tề thái phi cũng biết trên người mình có mùi, không những vậy, chân bà quá xấu càng phát khó chịu, bà cũng không dám bảo đóng rèm lại, sợ cô con dâu này một lời không hợp lại nói ra lời kích thích nào đó.
Càng sợ nàng vừa vào cung sẽ lập tức đi mách thái hậu.
Trên đường đến Bắc môn, Tề vương gia bị gió thổi cho tay chân lạnh cóng, mấy người xuống xe, Cố Đường và Tề thái phi đi về hướng Thọ Khang cung của thái hậu, còn Tề vương gia thì đi lên phía trước một chút đến điện Phong Viễn thỉnh an hoàng đế.
Thực ra đi cửa đông vào điện Phong Viễn thì gần hơn, nhưng đây là hoàng cung, các loại quy chế rất rườm rà, nhất định phải thể hiện sự khác biệt giữa những người khác nhau, tóm lại cửa đông không phải là nơi Tề vương gia có thể đi.
Cố Đường dìu thái phi đi lên phía trước hai bước rồi không dìu nữa, chân Tề thái phi không ổn, toàn bộ trọng lượng đều dồn lên người nàng, nàng không phải không đỡ nổi, nhưng mà không cần thiết phải thế.
Cố Đường vẫy tay, hai thái giám và bà tử hầu hạ ở bắc môn đến, Cố Đường đuổi kịp trở về như thường, nói: "Thái phi chân cẳng không tốt, ta đi cầu thái hậu ban cho một chiếc kiệu, phiền mấy vị giúp ta chăm sóc thái phi nương nương một chút."
Tề thái phi ôm lấy cánh tay nàng, "Không được! Ngươi đi đi về về như vậy, lỡ làm lỡ giờ thỉnh an thái hậu thì sao? Chúng ta xếp vào giờ Tỵ hai khắc, bây giờ đã giờ Tỵ rồi!"
Giờ Tỵ hai khắc và giờ Tỵ giữa chừng còn cách một canh giờ.
Cố Đường còn chưa lên tiếng, thì người quen coi cửa đã cười, "Ngài yên tâm, vương phi nương nương đi nhanh lắm, một khắc là có thể đi tới đi về được!"
Ai nói cái này chứ!
Tề thái phi lại nói: "Không được! Ta ngồi kiệu trong cung, là bất kính với thái hậu."
Cố Đường vỗ vỗ cánh tay bà, nói: "Ngài yên tâm, thái hậu nương nương không so đo chuyện này đâu, ngài xem vừa rồi phu nhân Triệu quốc công chẳng phải cũng ngồi kiệu đi vào sao?"
"Bà ta đã hơn sáu mươi rồi! Ta mới ngoài bốn mươi!"
Cố Đường thở dài, "Nếu ngài còn kéo ta như vậy nữa, thì thật sự lỡ giờ mất, ngài cũng chỉ có thể tự mình đi thôi."
Tề thái phi tức giận không chịu được, cáu kỉnh nói: "Có phải ngươi không muốn đỡ ta không!"
Cố Đường sờ sờ bụng, xấu hổ cười một tiếng, "Ta cứ cảm thấy ta có thai, quả thật không thể dùng sức quá lớn."
Thái giám hầu hạ ở bắc môn ngạc nhiên cười, "Nô tỳ xin chúc mừng vương phi nương nương trước." Nói đoạn hắn lại nhẹ nhàng đánh mình hai cái, "Còn chưa được ba tháng, không thể nói ra!"
Lão thái giám này nói: "Đúng vậy, ngài ở đây chờ, nô tỳ sai người đi xin kiệu cho ngài."
Hắn vào phòng trực một tiếng, lập tức có tiểu thái giám chạy việc đi ra, đi vào trong cung, thực ra ngay cửa cũng không phải là không có kiệu, chỉ là chủ tử trong cung không mở miệng, ai cũng không dám vỗ ngực nói "Mời ngài ngồi".
Rất nhanh lại có hai ma ma đến, một trái một phải dìu lấy Tề thái phi, "Nô tỳ tới dìu ngài, đừng để vương phi nương nương bị liên lụy."
Chẳng mấy chốc hai ma ma này cũng nhíu mày, nói: "Đi đứng của ngài thế này không ổn, ngày thường ở nhà cũng nên vận động một chút, nếu không càng nghỉ ngơi càng không có sức lực."
Tề thái phi cảm nhận được cảm giác nghẹn thở giống như con trai mình, bà hiểu vì sao lần trước Tề vương gia vào cung trở về lại trực tiếp sa sút tinh thần.
Bà nhắm hai mắt lại, từng chữ một nghiến răng nghiến lợi mà nói rất khẽ với hai ma ma: "Đa tạ."
Biểu tình vặn vẹo, cảm kích không thật lòng, giọng nói không hòa nhã, tóm lại không phải thật lòng.
Vậy thì lúc này Cố Đường cần phải ra mặt hòa giải, nàng áy náy cười với hai vị ma ma, mặt đầy vẻ: Bà bà ta tính tình kỳ quái, các người đừng để ý.
Ma ma không để ý, Tề thái phi thì để ý chết đi được.
Tiểu thái giám chạy nhanh một mạch, rất nhanh đã mang hai cỗ kiệu về.
Vẫn là hai cỗ kiệu không cùng một quy cách, Tề thái phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà cũng không phải là không muốn ngồi kiệu, chỉ là cảm thấy không hay.
Bà nhấc chân đi về phía chiếc kiệu vừa nhìn đã thấy quy cách cao, thoải mái, nào ngờ cung nữ bên cạnh kiệu đã vén rèm lên, trực tiếp nói: "Vương phi nương nương, mời ngài. Ngài yên tâm, đây là kiệu phu chuyên dùng của thái hậu nương nương, đừng nói là rất vững chắc, bên trong còn có lò sưởi tay do công chúa đặc biệt căn dặn."
Cố Đường cười híp mắt nói cảm ơn, lại quay đầu lại cùng Tề thái phi "Tranh công", "Ngài xem, con đã nói thái hậu quan tâm nhất mà."
Tề thái phi mím môi thật chặt, miễn cưỡng nở nụ cười, bái về phía Thọ Khang cung một cái, "Đa tạ thái hậu nương nương."
Hai cỗ kiệu nhỏ một đường mang đến Thọ Khang cung, cỗ kiệu của Tề thái phi đã dừng lại ở cửa, bà vừa bước xuống liền nhìn thấy cô con dâu mình được khiêng trên chiếc kiệu vẫn tiếp tục đi vào, bà liền gọi lớn: "Cố thị! Nên xuống rồi!"
Thái giám thủ vệ mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Ai đang làm ồn ở Thọ Khang cung vậy?"
Tề thái phi hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều do Cố thị! hại bà quên mất cả cái này, "Công công, chiếc kiệu kia là con dâu của ta, lẽ ra nàng phải cùng ta chờ ở chỗ này."
Thái giám nói: "Ngươi biết đó là con dâu ngươi, người khiêng kiệu không lẽ không biết? Cứ chờ xem."
Rất nhanh lại có thái giám đến hỏi là ai, Tề thái phi vừa báo danh hiệu, thái giám phía trước đã cười, "Là bà mẫu của Tề vương phi à."
Cười thì cứ cười, nhưng rõ ràng là trào phúng, Tề thái phi vừa hoảng vừa sợ, còn lo lắng không biết có phải Cố Đường nói gì không tốt về mình không, cẩn thận hỏi dò: "Tề vương phi... thường xuyên đến đây?"
Chẳng phải nói nhảm sao? Hoặc là bà hoàn toàn không quan tâm, hoặc là bà nhân cơ hội muốn lôi kéo làm quen, thái giám không thèm để ý đến bà.
Trải qua ước chừng nửa canh giờ, Tề thái phi ngồi đến tê chân cũng tê cả người, cũng không dám động, cũng không dám nói gì, thật sự khó chịu vô cùng, bất quá cuối cùng thì tấm rèm cửa cũng vén lên, cung nữ bước vào dứt khoát nói: "Tề vương thái phi, Chiêu vương thái phi, Lương vương thái phi thỉnh an."
Cuối cùng cũng có thể cử động, Tề thái phi bước đi tập tễnh một cách kỳ lạ, từng bước một chuyển vào đại điện.
Mấy người tiến lên hành lễ, theo tiếng ngồi của thái hậu, sau đó lần lượt nửa ngồi trên ghế.
Tề thái phi không nhịn được nhìn ngang nhìn dọc, không thấy cô con dâu mình đâu, cái Cố thị kia bây giờ ở chỗ nào vậy?
Cố Đường ở gian phòng bên trong, cùng công chúa chọn y phục mặc cho đại tiệc.
"Đáng lý là phải mặc màu đỏ, ta cũng biết hẳn là phải mặc màu đỏ, nhưng mà ai cũng mặc màu đỏ hết, vậy ta chẳng phải sẽ không nổi bật sao?"
Rõ ràng, công chúa muốn là người nổi bật nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận