Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 145: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 10698)

Ba người đó dùng giọng tiếng Anh đặc sệt trả lời, còn xuýt xoa mấy câu khen nàng xinh đẹp, rồi mới ngồi quanh một bàn bắt đầu trò chuyện.
Cố Đường cầm ly nước chanh trong tay, ánh mắt nhìn vào đài phun nước nhỏ trong vườn, không hề tập trung, rõ ràng là đang thả lỏng. Nàng đêm nay từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến giờ đã hai tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi, mấy người Ý theo bản năng liền bị nàng đánh lừa.
"Lần này nhất định không thể để Chúc lại trốn thoát!"
Hả? Hạ Phàm Tích? Lại? Đây là lần thứ mấy bọn chúng ra tay?
"Lần trước cơ hội tốt như vậy, ai ngờ hắn bỗng nhiên về nhà, theo tin tức chúng ta có được, hắn năm đó bị anh trai đuổi ra khỏi nhà, gần đây những việc hắn làm cũng chứng minh điều này, Hạ gia đã gần như không còn gì."
A!? ! ?
Trong lòng Cố Đường dậy sóng, nhưng vẻ mặt ngoài vẫn như cũ tỏ vẻ ta rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ánh mắt mơ màng nhìn ra xa.
Hắn thật sự là nhị thúc của Chúc sao?
Hắn thật sự là Hạ Phàm Tích!
"Lần này bốn đường đều có người của chúng ta, còn dùng thuốc nổ, nhất định phải cho hắn đi không về!"
"Nhưng phải chú ý, nhất định phải có người ngăn cản hắn, không thể liên lụy quá nhiều, nếu không sẽ không dễ ăn nói."
Mấy người lại nói vài chi tiết, sau đó chửi mắng Hạ Phàm Tích vài câu, chủ đề lại chuyển sang chỗ này kiếm tiền dễ dàng ra sao.
Cố Đường vẫn cứ điềm nhiên như không có chuyện gì, thậm chí còn ngáp một cái nho nhỏ. Dù động tĩnh không lớn, nhưng sân thượng có mỗi từng ấy chỗ, người bên kia còn quay lại nhìn nàng, Cố Đường áy náy cười với họ, còn nói một câu "Xin lỗi".
Rất nhanh, Cố Đường nghĩ ra biện pháp thoát thân mà không ai nghi ngờ, nàng nhìn thấy Sở Ngọc Nguyên.
Mấy tháng không gặp, Sở Ngọc Nguyên trông gầy đi không ít, nàng đi trong vườn hoa, nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm người.
Không cần đoán cũng biết là đang tìm Cố Đường, Cố Đường ngồi ở bên cạnh sân thượng, nàng lại ngáp một cái, lần này động tác có hơi lớn, như buồn ngủ lắm rồi.
Cố Đường đứng lên muốn duỗi người một cái, nhưng mơ mơ màng màng hình như quên mất tay còn cầm ly, tay quơ một cái, nửa ly nước trái cây đổ xuống, ly rơi trên sân thượng vỡ tan, nước trái cây vừa hay tưới lên đầu Sở Ngọc Nguyên.
Cố Đường hoảng hốt nói: "Thật xin lỗi!" Rồi quay đầu nói với mấy người Ý kia: "Tôi không cố ý, mọi người có thể giúp tôi giải thích chút không, tôi buồn ngủ quá."
Mấy người Ý cười tủm tỉm xem trò vui, nói: "Được giải vây cho tiểu thư xinh đẹp là vinh hạnh của chúng tôi."
Sở Ngọc Nguyên đang tức sôi máu lên, đây là lần đầu tiên trong đời bị người ta tưới nước trái cây, đến khi nhìn rõ người đứng trên đầu là Cố Đường, nàng giống như bị tưới xăng, cả người bốc hỏa.
"Cô cố ý! Cô cố ý!"
Cố Đường vội vén rèm đi ra ngoài, Sở Ngọc Nguyên với cái đầu toàn nước chanh gặp nhau với nàng ở đại sảnh.
Nói thật, cái kiểu của Sở Ngọc Nguyên hiện tại còn khá độc đáo, nhất là mấy miếng tép cam trong suốt trên đầu, dưới ánh đèn pha lê lại phát ra ánh sáng chói lọi.
Mấy người Ý kia cũng thích thú xem chuyện vui như vậy, cũng coi như giúp họ tẩy sạch hiềm nghi, liền kéo người lại giải thích.
Cố Đường lúc này không xin lỗi, nàng liếc nhìn Sở Ngọc Nguyên, "Hóa ra là cô."
"Sao, thấy là tôi thì cô cố ý hất nước lên à?"
Thực ra ý trong lời Cố Đường muốn nói là cô ta nhìn rõ rồi mới phát hiện là Sở Ngọc Nguyên, kết hợp thái độ xin lỗi ban nãy ở trên lầu, nàng càng thêm trong sạch, mấy người Ý cũng nói vậy.
Ngược lại Sở Ngọc Nguyên cứ hùng hổ dọa người, tức đến run cả người... Nhìn thật nực cười, còn cố ý gây sự.
Vị phu nhân quý tộc kia bước ra hòa giải: "Đưa tiểu thư này đi tắm rửa chút đi." Vừa nói vừa cười ấm áp với Sở Ngọc Nguyên: "Coi chừng bị lạnh."
Lý trí của Sở Ngọc Nguyên đã bị đốt sạch. "Không cần cô giả bộ tốt bụng! Các người ở đây, cùng một bọn, chỉ biết ăn hiếp người khác, chế nhạo người ta!"
Sắc mặt vị phu nhân quý tộc kia trầm xuống, liền quay sang nói với quản gia: "Đi xem cô ta là tiểu thư nhà ai, sao lại để loại người này vào đây."
Cố Đường không nói gì, chỉ mỉm cười đứng nhìn nàng, Sở Ngọc Nguyên liền tức đến đỏ cả mắt.
Cố Đường mặc gì? Bộ vest kiểu Âu cắt xén vừa người, kiểu dáng mới lạ, màu sắc tươi tắn, nhất là chuỗi vòng ngọc trai trên cổ nàng, chính là những viên đại trân châu mà Hạ lão gia đã nhòm ngó bao năm nay, mỗi viên đều có đường kính trên 15cm, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Còn Sở Ngọc Nguyên thì sao?
Nàng tuy cũng đổi váy, nhưng bộ quần áo này là năm trước mới vừa về nước đã mua, một năm trôi qua, không chỉ kiểu dáng lỗi thời, đến màu sắc cũng cũ kỹ.
Nhất là bây giờ, nàng đã bị cuộc sống vùi dập, mất hết vẻ ngây thơ, chiếc váy lại đầy ruy băng, nhìn rất không hợp.
Đừng nói đến việc người nàng ướt nước trái cây, không cần cúi đầu, nàng cũng có thể ngửi thấy mùi cam chanh ở trước ngực, có thể đoán ra trước ngực nàng ướt một mảng lớn.
"Cô cố ý!" Sở Ngọc Nguyên run rẩy chỉ vào Cố Đường: "Cô ghen ghét Đô Chí yêu thích tôi không yêu thích cô nên cố ý đổ nước lên đầu tôi!"
Cố Đường cười cười: "Cô nhìn từ chỗ nào mà biết tôi vẫn còn tình cũ với Hạ Đô Chí?" Nàng cố tình dừng một chút: "Tôi thay đổi còn không được sao?"
Xung quanh đã có người bật cười: "Cố tiểu thư nói chuyện quả thực tức người, điểm này hiệu trưởng Hạ ngược lại không nói sai."
"Ha ha ha ha ha!"
Sở Ngọc Nguyên chút lý trí cuối cùng đã biến mất hoàn toàn trong tiếng cười đó.
"Có gì mà buồn cười! Các người—nhất là cô!" Sở Ngọc Nguyên chỉ vào Cố Đường: "Cô nhìn chuỗi vòng ngọc trai trên cổ mình kia, một chuỗi sợ là cả vạn ngân nguyên còn không đủ, ngoài kia có người còn không đủ ăn, có người không có áo để mặc, có người không được đi học, còn bao nhiêu người không biết chữ, cô lại ở đây ca múa mừng cảnh thái bình?"
"Hiệu trưởng Hạ lo lắng đến nỗi cả đêm ngủ không yên, còn cô? Cô tham gia yến hội, cô mua nhà, cô ăn mặc thật xinh đẹp đến đây chơi? Tôi xem thường cô! Cô không xứng với hiệu trưởng Hạ!"
Những lời này quả thực đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, không ít người sắc mặt sa sầm xuống, tuy là đang nói Cố Đường, nhưng từ "các người" đã bao hàm tất cả mọi người vào.
Chẳng lẽ không phải bọn họ muốn đến đây hay sao, thứ nhất, nơi tổ chức yến tiệc này là nhà của Cục trưởng Quý, thứ hai, yến hội này không phải Cố Đường chủ xướng, thứ ba, mọi người cùng nhau dự tiệc, nếu Cố Đường không biết nỗi khó khăn của thế gian, thì bọn họ cũng đâu có cao thượng đến đâu.
Cố Đường cố tình chờ một hai giây, chờ ấn tượng của mọi người xung quanh với Sở Ngọc Nguyên càng thêm tệ, lúc đó mới lại mở miệng nói: "A? Hạ hiệu trưởng nhà cô lo lắng à? Cách lo lắng của hắn chính là tối không ngủ, ngày ngã gục? Rồi bỏ bê trường học, một hiệu trưởng mà ngay cả trường học cũng không thèm để ý, đúng là vô năng!"
"Nói không sai." Lập tức có người nói tiếp: "Chỉ có những kẻ vô năng mới hay lo lắng, người có năng lực sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề."
"Tối không ngủ, ngày ngã gục? Cố tiểu thư nói linh tinh đúng là khiến người cảm thấy mới mẻ, nhớ kỹ nhớ kỹ!"
"Đây là con cái nhà ai, sao mà không biết giữ ý tứ thế, nhanh đi tắm một cái đi, ta thấy quần áo của cô cũng cũ rồi, kẻo lát nữa lại giặt không sạch thì lại hỏng thêm một chiếc váy."
Chờ mọi người chế nhạo Sở Ngọc Nguyên một lượt, Cố Đường mới lên tiếng: "Nhưng mà nói đến lòng thương người, những người như chúng ta quả thật không sánh được Sở tiểu thư."
Nghe câu này đầu tiên thì thấy không đúng lắm, nhưng chữ "tiểu thư" nàng lại nhấn mạnh, thêm nữa... Cố Đường trước giờ vốn không phải là người chịu thiệt, nhất là đối đầu với Hạ gia, nhìn Hạ hiệu trưởng bây giờ đến mức nghèo túng không dám bước chân ra khỏi cửa, liền biết câu này của nàng là một cái bẫy.
"Cố tiểu thư nói đúng, điểm này chúng ta kém xa Sở tiểu thư." Không ít người hùa theo.
"Sở tiểu thư tấm lòng thiện lương, người thường khó bì kịp."
Cố Đường lại nói: "Sở tiểu thư có lòng thương người biết bao, nàng thấy Hạ hiệu trưởng một thân một mình nơi đất khách không ai bên cạnh, thương đến tột cùng, nàng liền đến làm vợ cho người ta."
"Bọn tôi là tự do yêu đương!"
"Tự do yêu đương cái cẩu thí!" Câu này là một bà vợ nghèo hèn nói, nhìn tuổi đã có lớn, rõ ràng là hai chữ "tự do yêu đương" đã đánh trúng chỗ đau của nàng: "Cô chính là quyến rũ chồng người!"
"Đồ trơ trẽn!"
"Sở tiểu thư? Bây giờ còn là Sở tiểu thư à?" Có người nghi hoặc hỏi: "Cô ta vẫn chưa kết hôn với Hạ hiệu trưởng sao?"
"Chắc là chưa, không ai nghe nói đến chuyện bọn họ làm đám cưới, cũng không thấy đăng báo thanh minh."
"Chúng tôi kết hôn rồi! Chúng tôi luôn ở cùng nhau!" Sở Ngọc Nguyên run rẩy nói.
Cố Đường đi đầu đáp lời nàng: "Đúng, hai người kết hôn rồi, chỉ là không ai biết thôi."
Sở Ngọc Nguyên đỏ hoe mắt, nức nở nói: "Cô cho rằng Hạ Phàm Tích thật sự yêu thích cô? Hắn làm vậy là để trả thù Hạ lão gia! Cô cho rằng hắn là đồ tốt à? Năm xưa hắn làm cha mẹ tức chết, trộm tiền bỏ trốn, tôi đều nghe Đô Chí nói cả rồi!"
"Hai người lang tâm cẩu phế, chết không yên lành!"
Cố Đường thấy mọi thứ sắp xong xuôi, nàng liền quay đầu ôm cổ Hạ Phàm Tích: "Tôi cảm thấy rất kích thích, chúng ta nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu thật sự ở bên nhau, cô cũng thật sự kết hôn với Hạ Đô Chí, hắn phải gọi tôi là thím nhỏ, cô cũng vậy."
Cố Đường nhanh chóng hôn một cái lên má Hạ Phàm Tích: "Đi hóng mát không?"
Hạ Phàm Tích cả người đều kích động: "Đi!"
Cố Đường quay đầu lại cười với đám khách há hốc mồm, rồi lại nói với Sở Ngọc Nguyên: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi thấy cô thiếu người quản giáo, tôi muốn làm thím nhỏ của cô dạy dỗ cô cho tốt. Cô trên đời lại có thêm một người thân, cô hài lòng không?"
Trong đám đông, không biết ai lẩm bẩm nhỏ tiếng: "Tôi thấy cô ta chỉ có nước thấy ma thôi."
"Ai nói không phải chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận