Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 469: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 1 ) (length: 8992)

"Biết những điều này thì có ích gì?" Tề vương gia rõ ràng là giận quá hóa thẹn, "Những thứ này đều là chuyện phụ nữ nội trạch phải biết, ta là vương gia, ta làm việc lớn!"
Cố Đường rất bình tĩnh, "Hả? Vậy ngài hiện tại đang làm việc lớn gì?"
Tề vương gia nghẹn họng, một hồi lâu mới thốt ra được một câu, "Toàn bộ vương phủ này đều là do ta chống đỡ!"
"Vương gia." Cố Đường dùng giọng đầy ý khuyên nhủ: "Chống đỡ vương phủ là thân phận Tề vương gia này, là ân sủng của bệ hạ. Nói vậy đi, ngươi cho dù đổi thân phận với một nông phu, Tề vương phủ vẫn ở đó thôi."
Tề vương gia tức đến giận tím mặt đứng phắt dậy, "Cố thị! Ngươi muốn làm loạn chống đối ta phải không!"
Cố Đường thở dài một tiếng, nói: "Vương gia, nói chống đối là chống lại lệnh cha, ngươi là cha ta sao? Lúc trước rốt cuộc là ngươi học hành kiểu gì thế?"
"Thôi được rồi! Đừng có tranh cãi nữa!" Thái hậu thấy náo nhiệt đến lúc này, cảm thấy hy vọng Tề vương gia đi cứu trợ tai họa cũng không lớn, nên đứng ra làm hòa giải.
Đương nhiên bà ta trước giờ vẫn không thích Tề vương gia, cảm thấy hắn chỉ là một tên hoàn khố không biết tiến thủ, hiện giờ Cố Đường mắng hắn như vậy, thái hậu cảm thấy hả dạ trong lòng.
Bà ta thật lòng khuyên bảo nhưng lời mang ý mỉa mai: "Tri Ngạn này, không phải ta nói con, trình độ học vấn của con đúng thật là nên hảo hảo mà học, nếu không ngay cả hoàng đế cũng sẽ bị con liên lụy đấy."
Thế là hoàng đế đích thật là bị tên thư đồng không có tài cán này liên lụy rồi.
Thái hậu lại khuyên Cố Đường, "Ta biết con tiến bộ, cách con đối nhân xử thế, ngay cả ta cũng không tìm ra được lỗi lầm gì, hoàng hậu yêu thích con, công chúa yêu thích con, đến cả các ma ma trong cung ta còn bảo con rất tốt, còn nói chờ đến tuổi tác sẽ xuất cung, muốn đến phủ của con dưỡng lão đấy."
Cố Đường cười, tiến lên cúi người thi lễ, "Đa tạ thái hậu nương nương khen ngợi."
Thái hậu cũng cười, giọng điệu càng thêm hòa hoãn, "Chỉ là khi con khuyên người, tuy rằng... ta biết con là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà dù sao hắn cũng là vương gia, con cũng nên nói chuyện uyển chuyển một chút."
"Vâng." Cố Đường thật lòng đáp lời, "Đa tạ thái hậu nương nương dạy bảo."
Thái hậu nói xong, hoàng hậu bước lên sân khấu, dù sao trước tiên gạt bỏ Tề vương gia, còn những chuyện sau...thì thật ra em trai nàng có thể cùng con trai của thái hậu cùng nhau đi hay không.
Bọn họ cũng không có dã tâm gì, Tề vương gia đã là thân vương rồi, hắn muốn có thì chỉ có thể là công lớn, em trai nàng, cả con trai của thái hậu, vẫn còn chưa có tước vị chứ, hai người cùng nhau làm phụ quan, mỗi người được một chút công lao là được.
Như vậy chẳng phải là ai cũng vui vẻ sao?
Hoàng hậu cũng không ưa gì Tề vương gia, nguyên nhân vô cùng đơn giản, năm đó khi hoàng đế gặp gỡ Vương mỹ nhân, thấy nàng ta vừa nổi trội vừa đặc biệt, đã khen nàng với Tề vương gia không ít lần.
Tề vương gia đâu? Trong lời nói hơi có hâm mộ, cũng muốn tìm được một người "Xinh đẹp tình cờ gặp gỡ" như vậy.
Vương mỹ nhân đắc ý vênh váo sau đó, liền hoàng hậu cũng không coi vào đâu, hoàng hậu đến giờ nghĩ lại vẫn hận chết đi được, đối với những người từng giúp Vương mỹ nhân nói chuyện, nàng có thể trả thù đều đã trả rồi, tạm thời chưa thể tính sổ thì nàng cũng ghi tạc trong lòng, chờ thời cơ tới thôi.
"Tri Ngạn." Hoàng hậu cũng nói bằng giọng đầy ý khuyên nhủ: "Con còn nhớ cái tên này của con là từ đâu mà ra không?"
Tề vương gia biết nhưng không muốn nói, một là đang tức muốn hộc máu, hắn phát hiện những người trong cung vậy mà không ai đứng ra giúp hắn nói chuyện, đến cả hoàng đế cũng thế, ánh mắt hắn nhìn qua chẳng khác nào đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có phản hồi.
Thứ hai, là vì hắn còn chưa hết sốc, vừa rồi to tiếng ầm ĩ với Cố Đường vài câu, làm hắn lại bắt đầu thở dốc, lúc này mở miệng thì thật không có khí thế, trông rất không tự tin, cho nên Tề vương gia dứt khoát không lên tiếng.
Đây rõ ràng là đang nín giận rồi, hoàng đế cũng có chút giận lây.
Tề vương gia không lên tiếng, hoàng hậu tiếp tục, "Cái tên này là năm đó lúc con chọn được thư đồng, tiên đế đã ban cho con, biết thì hiểu rõ, thông tuệ, sáng suốt. Ngạn là người có học vấn, cái tên này đại diện cho sự kỳ vọng của tiên đế với con, con xem dáng vẻ của con bây giờ đi, con có xứng với tiên đế năm xưa không?"
Nghe một tràng những lời này, Cố Đường không khỏi sinh lòng kính nể với hoàng hậu, chưa nói đến việc móc tim người ta ra mà trạc, chỉ riêng cái việc lôi tiên đế ra mà nói, đã khiến người ta không thể phản bác được rồi.
Nên học tập.
Quả nhiên, Tề vương gia đứng dậy, hướng Phụng Tiên điện vái chào một cái thật dài, rồi đứng lên nói với hoàng đế: "Là thần đệ sai rồi, thần đệ về nhất định sẽ cố gắng học hành, không để cho tiên đế cũng không để bệ hạ thất vọng."
Hoàng đế vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nói: "Nếu như con biết sửa, con phải sửa được mới là thật!"
"Vâng!" Tề vương gia dõng dạc nói một cách quyết đoán: "Xin bệ hạ hãy nhìn thần đệ, thần đệ nhất định sẽ sửa!"
Hoàng đế thở dài một tiếng, "Nếu như vậy, cứu trợ tai họa lần này con đừng đi, con trước cứ về nhà học hành cho giỏi đi, chuyện này trẫm sẽ tìm người khác."
Tề vương gia bỗng nhiên bật cười, mắt láo liên đảo vòng quanh, cái biểu tình này làm hoàng đế nhớ đến cái lúc mà hai người còn hay trêu đùa tiên sinh với nhau hồi trước, những hồi ức ấy làm tâm tình của hoàng đế cũng khá hơn một chút.
Tề vương gia nói: "Chi bằng để vương phi của thần đệ nói thử xem, nàng có thể làm thế nào để cứu trợ tai họa? Nàng mới vào phủ có ba tháng, mà đã rõ mọi thứ trong phủ rồi, tiếc rằng nàng là thân con gái, nếu là nam nhi thì nhất định không thua kém gì thần đệ."
Cố Đường không tin được mà nhìn hắn, đây đúng là muốn tự tìm đường c·h·ết mà.
Thái hậu nhướng mày, "Nàng làm sao biết được chuyện này?"
Tề vương gia cười đểu hai tiếng, "Nàng bình thường ở nhà ngày ngày đọc sách, cũng không biết là xem cái gì."
Hoàng hậu nói: "Cứu trợ tai họa đơn giản chỉ là phát cháo miễn thuế, cấp thuốc phòng ngừa ôn dịch các kiểu thôi mà, con nói thử xem?"
Nhắc nhở rõ quá rồi còn gì.
Hoàng đế liếc nhìn hoàng hậu một cái, rồi quay sang nói với Cố Đường: "Nàng nói thử xem."
Cố Đường nhẹ nhàng hắng giọng, bắt đầu bài diễn thuyết của mình, đương nhiên trước hết trong lòng phải cảm tạ những năm tháng mình xem tin tức thời sự, để nàng biết cứu trợ tai họa nên bắt đầu từ những phương diện nào.
"Trước hết nói về nguồn gốc trận lũ lụt sông Võ, chuyện này thần thiếp cũng nghe qua không ít lời đồn. Việc đê sông Võ bị vỡ không phải vì nước quá lớn mà là do phía hạ du có thành trấn phồn hoa cùng rất nhiều ruộng tốt, cho nên đoạn đê sông này là bị người cố ý đào mở."
Cố Đường nói xong nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế gật đầu, nói: "Chuyện này bất đắc dĩ mà thôi, Lăng Xương thành không thể có sơ xuất."
"Nếu là cố ý đào mở thì phải báo trước cho dân chúng biết, vậy thì số người chết sẽ không nhiều đến thế."
Hoàng đế lại gật đầu, "Đúng là như vậy."
"Như vậy thì công tác cứu trợ lần này chủ yếu phải là an ủi dân chúng, nói cho họ biết là họ không bị bỏ rơi." Cố Đường mới nói được nửa câu, đã bị Tề vương gia cắt ngang.
"Thế những ruộng đồng bị ngập, những mái nhà bị tàn phá thì không quản à?"
Cố Đường quay phắt sang trừng mắt liếc hắn, "Vương gia, cái lễ nghi của ngài học ở đâu vậy? Không biết là không được chen ngang khi người khác đang nói chuyện à?"
Hoàng đế mới chỉ nghe phần mở đầu, hơn nữa cái chủ ý này của Cố Đường đích xác rất mới mẻ, dù sao các đại thần trong triều cũng chưa nghĩ tới điều này, hoàng đế liền giơ tay ra hiệu Tề vương gia đừng lên tiếng, "Con đừng có nói nữa."
"Đây là tiền đề để cứu trợ, vậy giờ ta sẽ nói về các phương thức cứu trợ khác nhau tùy theo từng nhóm người, đầu tiên là đối với những người đi học. Bệ hạ vừa mới nói địa điểm xảy ra tai họa cách kinh thành khoảng ba trăm dặm, vậy đi về mỗi chiều là một trăm năm mươi dặm, sắp tới cũng là kỳ thi hương rồi, chắc hẳn trong số đó cũng có người lên kinh đi thi."
Hoàng đế lại gật đầu, người cũng phấn khởi lên, "Nàng nói rất đúng!"
Tề vương gia trong lòng đã lạnh toát, chuyện này đang phát triển sai hướng rồi.
"Bệ hạ có thể phái tâm phúc ra mặt, đón toàn bộ sĩ tử về kinh thành, còn có thể sắp xếp chỗ ở cho họ, những người này thi đậu thì sẽ thành cử nhân, theo lý mà nói là có thể làm quan rồi."
Lời nói không cần phải quá trắng ra, nhưng dù sao hoàng đế đối với chuyện thu phục lòng dân đã rất thuần thục rồi, hắn cười gật gật đầu, "Điều này đích xác là một ý hay, đúng là môn sinh của thiên tử."
"Tiếp theo là đối với nông dân, đây mới là điều cốt yếu, bệ hạ có thể phái quân lính đến giúp dọn dẹp bùn đất, miễn thuế má năm nay, thời tiết này không bao lâu nữa cũng sẽ trở lạnh, phải cố gắng dọn dẹp xong trước khi trời lạnh để kịp gieo trồng vụ đông, hơn nữa còn có thể cấp cho họ lương thực, tuyệt đối không được lấy lãi, mượn bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu, trong vòng ba năm trả hết."
Hoàng đế nghĩ ngợi, "Điều này cũng không khó."
"Đối với các thương nhân, trước hết cũng là cho vay không lãi, ngoài ra còn có thể cho họ mượn thêm chút mỳ sợi, muối nữa, tương tự như vậy cũng là ba năm phải trả phí tổn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận