Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 45: Ngươi mụ cảm thấy ngươi không bằng xá xíu, cũng tước đoạt ngươi thừa kế quyền (length: 10811)

"Ta đã không dạy dỗ ngươi tử tế sao? Ngươi muốn học cờ bạc, ta đưa tiền cho ngươi đi thử, để tránh nói suông trên giấy, ta cũng đợi ngươi có kinh nghiệm, mới nói cho ngươi nên tránh bị người gài bẫy như thế nào. Còn cả buổi chiều hôm nay, ngươi là người thừa kế tương lai của công ty, ngươi đi giặt giẻ lau sao? Thời gian của ngươi phải dành cho việc quản lý công ty như thế nào, MBA nhất định phải đi học, con nên tích lũy kinh nghiệm thật tốt —— đúng, tiếng Anh của con thế nào?"
Bàng Vân Ích làm gì còn nhớ tiếng Anh ra sao? Hắn đến tiếng phổ thông thời nay còn chưa nắm vững nữa là, trong lòng hắn trào lên một nỗi nhục nhã lớn lao.
"Không nói nữa, người xem thường ta!" Hắn dập điện thoại một tiếng "bốp".
Có lẽ nên đổi cách khác? Bàng Vân Ích nghĩ thầm, hắn lấy giấy bút ra, trước mặt hắn có hai phương hướng, thứ nhất là nói ngon ngọt, Cố Đường bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.
Thứ hai là hoàn toàn mặc kệ nàng, cha mẹ nào lại không nhớ con cái, nếu hắn ba tháng sáu tháng không thèm đoái hoài gì, thì dù sao người phải cúi đầu vẫn là cha mẹ.
Vậy hắn nên dùng cách nào đây?
Bàng Vân Ích phân vân lưỡng lự, kỳ thật hắn nghiêng về vế thứ hai, căn bản hắn không phải loại người biết cúi đầu. Nhưng nhớ đến triển lãm ngọc tháng sau, lần trước nghe nàng nhắc đến một lần, hình như là có đấu giá đá thô, hơn nữa triển lãm lớn như vậy, nhất định sẽ có quan chức chính phủ tham dự.
Đây quả thực là thiên đại hảo cơ hội.
Bàng Vân Ích gửi tin nhắn cho Cố Đường: 【 Mẹ à, thật xin lỗi, là con sai, con luôn không dám nói với mẹ, sợ mẹ lo lắng. Từ sau lần uống say cách đây nửa năm, thân thể con vẫn không được khỏe, đầu óc cũng thường xuyên mơ hồ, đặc biệt là tiếng Anh, gần như quên sạch, con muốn đăng ký một lớp học tiếng Anh, không biết mẹ có đồng ý không? 】 Dù sao thì ngày xưa hắn chạy việc khắp nơi, cũng đã phải học tiếng địa phương, giờ thêm một loại nữa cũng có gì to tát.
Bàng Vân Ích xem lại tin nhắn, nói vậy hình như có ý đòi tiền, hắn lại bổ sung: 【 Nhưng mà con không rõ lắm về chuyện này, mẹ có thể giúp con tìm một gia sư kèm cặp không ạ. 】 Gửi đi xong, hắn xem lại một lần, vẫn có vẻ có ý đòi tiền, 【 là nam. 】 Cố Đường thấy hắn từ trở mặt đến cẩn trọng từng li từng tí, thoải mái gọi thêm một phần điểm tâm ngọt.
Đĩa được mang lên, bên cạnh có một chóp mây sô cô la trắng, còn được viền thêm một đường sô cô la nâu.
Đây là dấu hiệu riêng của bếp trưởng, Cố Đường hứng thú, thìa nhỏ nhẹ gõ vào lớp vỏ sô cô la, một tiếng giòn tan, lớp vỏ mỏng sô cô la vỡ vụn, để lộ ra brownie sô cô la nhỏ xinh bên trong, trên đầu còn điểm xuyết một lá bạc hà xanh biếc.
Có vẻ như đã đổi bếp trưởng rồi, Cố Đường nếm thử miếng đầu tiên đã thấy khác biệt.
Vị này tay nghề chú trọng cái đắng nhiều hơn, vị đắng đặc trưng của sô cô la được thể hiện rõ thực sự độc đáo, vô cùng hợp với khẩu vị của Cố Đường.
Đợi nàng ăn xong bánh kem, nhân viên phục vụ cầm bảng hỏi lại đây, nói: "Chào ngài, có thể làm phiền ngài hai phút làm chút khảo sát được không? Chủ yếu là do nhà hàng chúng tôi vừa đổi đầu bếp làm điểm tâm ngọt mới, muốn hỏi xem có hợp khẩu vị của ngài không."
Cố Đường nhận lấy danh sách, toàn là những câu hỏi thông thường, ngài đã gọi món điểm tâm ngọt nào, ngài có thích hương vị này không, khẩu vị của ngài thiên ngọt / thiên đạm, món điểm tâm ngọt ngài thích nhất là gì, còn có mong nhà hàng cho ra mắt món mới nào.
Cố Đường trả lời từng câu, nhân viên phục vụ cầm bảng về phía bếp sau, không đợi người tính tiền kia quay lại, đã lôi từ tay bếp trưởng cái hộp nhỏ ra.
Ôi! Hóa ra người quen, lần trước gặp ở phòng tập gym, Khải Văn.
Khải Văn vừa nhìn thấy nàng, khóe miệng liền tươi cười, "Đây là tiramisu tặng cô, tôi thấy cô điền trong bảng khẩu vị thiên đạm thiên đắng, nên tôi rắc thêm một lớp bột ca cao lên trên."
Anh đặt đồ lên bàn, "Cô ăn thử một chút, ăn chút thôi không béo đâu."
"Cảm ơn, chúc anh con đường làm bánh ngọt suôn sẻ." Cố Đường cười với anh một tiếng, cầm đồ rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Cố Đường tính đi bộ chậm rãi về, nàng rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Bàng Vân Ích: 【 Học tiếng Anh chủ yếu vẫn là phải nghe, xem, đọc nhiều, con tranh thủ xem nhiều phim Mỹ vào, học MBA chắc chắn phải xuất ngoại, ngoài ra con cũng đừng bỏ bê kiến thức về thương mại kinh tế, cần dùng để thi đấy. 】 Yêu cầu này với Bàng Vân Ích chả khác nào g·i·ế·t người, thi? Hắn cả một cơ ngơi lớn, thi để làm gì? Cho dù là ở kiếp trước cái thế giới trọng bằng cấp nhưng duy chỉ việc học là hắn kém, hắn cũng chỉ giải quyết bằng cách sinh thật nhiều con cho chúng đi thi khoa cử thôi.
【 Con biết rồi. 】 Tin nhắn Bàng Vân Ích trả lời nhanh như chớp, 【 Con sẽ cố gắng. Còn chuyện gia sư thì sao ạ? 】 Cố Đường: 【 Mẹ sẽ giúp con để ý, con xem nhiều kiến thức về ngọc thạch trước đã, tháng sau đi triển lãm cần dùng đến. 】 Bàng Vân Ích rất hài lòng, 【 Đa tạ mẹ. 】 Cố Đường nhếch miệng, còn lâu hắn mới đắc ý, trước khi triển lãm tháng sau diễn ra, hắn nhất định sẽ bị cả công ty quen mặt.
Cũng có thể là do Cố Đường đi quá nhàn nhã, hộp đồ cầm trên tay cứ lắc qua lắc lại, đã vậy hộp đó nhìn lại tinh xảo, lại còn màu đỏ, hệt như hộp đựng châu báu, lúc sang đường nàng bị người cướp.
Một nam thanh niên giật tiramisu của nàng, chạy vụt qua khi đèn đỏ vừa lóe lên.
Cố Đường trố mắt xem bóng lưng hắn, một thanh niên tốt bụng cùng chờ sang đường bên cạnh nhanh tay rút điện thoại, vừa vội nói: "Để tôi báo cảnh sát giúp cô."
Cố Đường bật cười, vừa lắc đầu vừa nói: "Là tiramisu thôi, báo cảnh sát cũng chẳng biết nói sao."
Thanh niên ngớ người ra, cười ha hả, "Hộp đựng đẹp thật, đây là vấn đề đóng gói quá đà rồi."
Dù tiếc nuối vì không được ăn thêm phần tiramisu phủ gấp đôi bột ca cao, nhưng nghĩ theo một hướng khác thì cũng đỡ phải lo tăng cân.
Dù sao cơ thể này cũng không còn trẻ trung gì, quá trình thay thế cũng có phần giảm sút.
Tối thứ Sáu, Cố Đường theo lệ đến phòng tập gym rèn luyện.
Tập bài có gập - không gập - có gập - duỗi, đến khi nàng thực hiện các động tác duỗi cơ cuối cùng, thì một người quen bước vào phòng gym, Khải Văn.
Khải Văn đã thay một bộ đồ, khoác lên bộ đồng phục huấn luyện viên gym tiêu chuẩn, trên ngực đeo một phù hiệu cấp độ một sao, chứng minh anh vẫn là huấn luyện viên mới, có lẽ không nhịn được nên gia nhập vào loại hình này.
Anh đi theo một huấn luyện viên cũ có bốn sao hướng dẫn, ra ngoài chỉ đạo học viên.
Phải nói là phòng gym này rất biết chiều lòng khách cũ, đồng phục huấn luyện viên của họ có màu xanh đậm, còn trên ngực có thêm một hình trái tim màu đỏ thắm, quả là rất biết lấy lòng khách cũ.
Không thì Cố Đường cũng đã chẳng bỏ tiền làm thẻ tập ở đây.
Ánh mắt quay về Khải Văn, Cố Đường nhíu mày, lẽ nào anh thấy làm thợ làm bánh ít tiền, nên chuyển sang làm huấn luyện viên gym “triển vọng” hơn?
Mấy ngày nay đều toàn là người có tiền, không ít người thích dạng tiểu thịt tươi như anh.
Cố Đường lại nhìn anh lần nữa, bộ đồ huấn luyện viên siêu mỏng ôm sát người khoe trọn những đường cơ bắp khỏe khoắn, đến cơ bụng sáu múi cũng nhìn rất rõ.
Khiến Cố Đường bất giác nhớ đến một câu.
Cái lồng gà cảnh cáo.
Anh nhất định sẽ nổi, cái đích này quả thực thích hợp với anh hơn là làm thợ làm bánh.
Khải Văn theo huấn luyện viên chủ quản đi đến phòng tập trong cùng, Cố Đường tập xong thì đi tắm rửa, thay quần áo xong thì đi ra, vừa vặn cùng Khải Văn cùng nhau vào thang máy.
Anh này về sớm thế nhỉ.
Cố Đường lên tiếng chào trước, "Phòng gym này cũng tốt đấy, nghe nói huấn luyện viên ở đây cơ bản đều là làm tự do."
Khải Văn ừ một tiếng, tỏ vẻ ủ rũ, "Thật ra tôi...tôi vẫn thích làm thợ làm bánh hơn, tôi đi du học ở Pháp một năm, học làm bánh ngọt."
"Lý tưởng và thực tế vẫn có một khoảng cách nhất định, nhưng không sao cả, hiện tại có thể là thoả hiệp với thực tế, nhưng sau này con vẫn có thể tiếp tục làm việc mình thích, anh có thể đầu tư một tiệm đồ ngọt, khi nào theo đuổi mộng tưởng cũng không muộn."
Cố Đường thấy lời an ủi của nàng cùng lắm chỉ là loại nhàng nhàng thôi, thế mà mắt hắn đỏ lên là có chuyện gì vậy!
Hắn thích làm đồ ngọt đến vậy à?
"Tại sao cô lại lừa tôi!"
Hả?
"Cô đã ném tiramisu tôi tặng cho cô, lúc tôi trở về nhìn thấy hết rồi, vứt trong thùng rác bên đường, bánh kem thì nát bét, tôi không nhìn nhầm đâu, ở trên rắc thêm lớp bột ca cao gấp đôi, tôi tự tay rắc đấy, tôi nhận ra."
Cố Đường không nhịn được bật cười, chuyện gì vậy chứ!
Nghe tiếng cười của nàng, Khải Văn càng tủi thân, "Tôi, tôi chỉ là muốn hỏi rõ, vì sao cô lại gạt tôi, cô nói thích bột ca cao, đều là người trưởng thành rồi, cái gì cũng không thể nói rõ được sao? Không thích là không thích chứ."
"Ta thích chứ." Cố Đường chỉnh giọng, nói: "Chuyện này là do nhà hàng các người, hộp làm tinh xảo quá, bị người ta tưởng là đồ quý nên cướp mất."
Cố Đường thở dài, "Anh làm thế có đáng không?"
"Tôi sẽ từ chức!" Khải Văn kiên định nói, vừa dứt lời anh đã đơ người, giọng nói trở nên hụt hẫng, "Hôm đó mọi người đều nói đồ ngọt của tôi làm quá nhạt, sô cô la thì quá đắng, bơ đường thêm không đủ, chỉ có cô nói hương vị vừa vặn, thế mà tôi ra xem thì thấy bánh kem bị cô ném đi —"
Mắt anh sáng rỡ lên, "Vậy là cô không gạt tôi, cô thích ăn brownie sô cô la của tôi."
Thang máy đúng lúc đó mở cửa, Khải Văn kịp thời dừng lại, nhưng câu cuối thì vẫn truyền ra ngoài rất rõ.
Hai người ở ngoài cũng đang trò chuyện, "Tôi nói cô nghe, nhà đó có một huấn luyện viên cực phẩm, vừa mới vào làm mà danh sách đặt trước đã kín đến nửa năm sau."
"Đơn giản chỉ là chuyện nhiều tiền hay ít thôi." Một người khác thản nhiên nói.
Cửa thang máy mở ra một tiếng "ding", bốn người bên trong bên ngoài nhìn nhau, Cố Đường nhận ra đó cũng là người quen, chính là bà phú quý hay khoe nhẫn kim cương lần trước móc mỉa Khải Văn.
Phú bà nghi hoặc xem Cố Đường, ăn cái gì? Sao lại ăn? Brownie sô cô la là cách chơi mới nào đây? Chết rồi, mình bị lạc hậu rồi! Về nhà liền đem cái cọ thép bỏ đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận