Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 377: Tận thế chi đoàn kết liền là lực lượng ( 3 ) (length: 7711)

Sầm Trường Đống cả người căng cứng, trừng mắt nhìn nàng, mấy giây sau mới lắc đầu, "Không phải, cái cảm giác kia rất bí ẩn, diệu kỳ, không thể diễn tả được, nhưng mà lại có cảm giác."
Hắn vừa nhặt các loại vũ khí trang bị bị tước đoạt, vừa nói: "Nói mới nhớ. . . Là do ngươi không bị khống chế?"
Cố Đường gật đầu, "Có thể là ngay từ đầu ta đã có nghi ngờ." Nàng lại nói thêm một câu, "Cũng có thể là ta thức tỉnh một loại dị năng bảo hộ? Hoặc có lẽ tinh thần lực trời sinh của ta đã rất mạnh?"
Cố Thanh cười một tiếng, thả lỏng xuống, "Nếu không có ngươi thì cả đám bọn ta đều xong đời rồi."
Dương Quan Bân ở bên ngoài cũng nói một câu, "Đúng vậy đó! Cái người kia nói hắn là Cố ca, tôi nhìn cũng là Cố ca thật, ai ngờ đâu em gái cậu, lại còn là em gái ruột nữa, một phát bình nước khoáng liền phang thẳng lên, làm cho cái mũi người ta bẹp dí, ngất xỉu luôn. Lúc đó tôi mới biết, thì ra đó không phải là Cố ca của tôi!"
Sau căng thẳng thì thả lỏng cũng là điều cần thiết, Sầm Trường Đống đợi mọi người đều nói xong một lượt, mới nói: "Đi thôi! Mỗi người một phòng lục soát một lần."
Phạm nhân ở đây tuy đều ở phòng đơn, nhưng mỗi phòng có lẽ chỉ bốn năm mét vuông, lại có cửa sắt ngăn, giường còn được đóng trực tiếp vào tường, dưới gầm trống không, đến một cái cột cũng không có.
Đứng ở cửa nhìn vào có thể thấy toàn bộ, không hề có góc chết.
Sầm Trường Đống dẫn người lục soát toàn bộ các phòng vài lần, nói: "Số lượng thi thể là khớp. Cai ngục, và cả đám người đầu tiên tới tìm kiếm đều ở đây. Đi, đi xem cái tên tự chui đầu vào lưới kia xem sao."
Bọn họ đi ra chưa tới hai tiếng, tên kia đã bị phơi hơi héo rồi. Sầm Trường Đống lấy máy ảnh ra chụp hình, lại đào hố cát chôn hắn.
Tuy chưa viên mãn, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành.
Về đến chỗ đỗ xe, lại có mấy người mang cát rải lên xăng, cả đám nghỉ ngơi lấy lại sức cả một ngày, đến hơn bốn giờ sáng hôm sau thì quay về căn cứ thứ hai.
Lục tư lệnh đang ngủ thì bị gọi dậy trực tiếp ra đón bọn họ, Sầm Trường Đống đi vào báo cáo tình hình chung, người tiếp theo đi vào là Cố Đường.
Khi Cố Đường bước vào, đã thấy Lục tư lệnh tay cầm ảnh do Sầm Trường Đống chụp, miệng thì nói: "Tại Từ Nhẹ, cuối cùng ngươi vẫn là c·h·ế·t."
Bước chân Cố Đường khựng lại, Tại Từ Nhẹ? Người này là Tại Từ Nhẹ sao?
Nguyên chủ kiếp trước, Tại Từ Nhẹ chính là người gây nên buổi sáng hắc ám, cuối cùng cùng Hạ Nhiên Tuyết chung tay hủy diệt căn cứ thứ hai.
Hắn cứ thế mà c·h·ế·t rồi sao?
Lục tư lệnh "Ồ" một tiếng, "Cô biết Tại Từ Nhẹ à?"
Cố Đường bịa ra một lý do rất hợp lý, không chút nào chột dạ nói: "Từng gặp trên diễn đàn, nghe nói là một nhân vật không thể nhắc đến, tôi mới chỉ thấy một cái tên thôi, sau đó toàn bộ bài đăng đều bị xóa rồi."
Lục tư lệnh nở nụ cười trên mặt, "Vậy cô kể thử xem, cụ thể chuyện gì đã xảy ra?"
Khi Cố Đường đi ra khỏi sở chỉ huy, trong lòng có chút cảm khái.
Hạ Nhiên Tuyết. . . Rất nhanh sẽ không còn người này nữa. Tại Từ Nhẹ thì c·h·ế·t như một pháo hôi, như vậy thì đại nạn lớn nhất mà căn cứ thứ hai phải đối mặt ban đầu, đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa rồi.
Dường như những thứ đang bày ra trước mắt nàng, chỉ còn lại thiên tai?
Cố Đường bước nhanh đến bên cạnh Cố Thanh, "Chúng ta mau về xem hạt giống của ta, ta nôn nóng muốn cho anh xem dị năng của ta rồi."
Bọn họ đi ba ngày, mầm cây xanh đã nhú lên từ trong đất, có thể nói là lớn rất tốt.
Trong khi nàng một bên tiếp nhận huấn luyện quân sự hóa chuyên nghiệp, thì mấy cây thực vật này lại trông hết sức tốt, nếu nói mầm bạc hà nàng trồng đầy một chậu thì vẫn chưa thấy rõ lắm, thì những củ cải anh đào kia nàng trồng quả thật không giống.
Chu kỳ sinh trưởng vẫn là 30 ngày không khác, kích cỡ cũng vẫn to như thế, nhỏ như trái anh đào, đó cũng là nguyên do có cái tên này.
Cố Đường dùng chậu trồng rau chuyên dụng của ban công để trồng, tức là loại hộp đựng dài 1 mét rộng 0.5 mét, bên trong cây lớn lên dày đặc, cơ hồ chen chúc nhau.
Ngay cả một người dốt đặc cán mai về chuyện trồng rau như Cố Thanh cũng nhận thấy có gì đó không đúng.
Hắn nhổ đám củ cải đỏ chín đều lên, chất đầy một chậu, lại lấy cân cân thử, "Hơn hai cân?"
Cố Thanh lại giở gói hạt giống ban nãy ra, 50g một gói hạt giống, gieo có chút xíu thôi, hắn nhìn mặt sau ghi phần giới thiệu ngắn gọn.
"Mỗi mẫu 700 cân?"
Một mẫu đất là 6667 mét vuông, còn chậu hoa lớn của họ có 0.5 mét vuông, tính ra có chút quá đáng nha, hơn hai ngàn cân.
Dù cho chỗ của bọn họ được cày sâu cuốc bẫm, cũng quá mức rồi.
Cố Thanh lại đi tới phòng bếp nhìn thử, Cố Đường đang xào rau, bên cửa sổ phòng bếp còn đặt một chậu hành lá.
Cái này cũng không đúng, Cố Thanh còn nhớ khi mình còn nhỏ, lúc cha mẹ còn ở đây, nhà trồng cỡ bốn chậu hành lá thì mới vừa đủ dùng.
Hiện tại dù chỉ còn lại hai anh em họ, thì chậu hành lá xanh mướt tốt tươi gần như đầy ắp kia, cũng có hơi dọa người.
"Tôi ra ngoài một chuyến." Cố Thanh thay giày, lại nói: "Củ cải đỏ em đừng đụng vào, anh gọi người tới xem thử."
Cố Thanh trực tiếp tìm đến thuộc hạ của Thiệu tư lệnh, họ chuyên phụ trách các loại hàng hóa thực phẩm phụ.
Nghe nói có thể có người có dị năng hệ gieo trồng, Thiệu tư lệnh vội vàng dẫn theo thuộc hạ tới ngay.
Nói thẳng ra một câu không dễ nghe, lương thực thì vẫn đủ dùng, nhất là sau khi nhân khẩu cơ hồ hao hụt mất 90%, lương thực hiện tại đủ dùng trong mười năm cũng không vấn đề gì, chỉ là cảm giác không tốt lắm, nếu bảo quản không cẩn thận, có thể còn sinh nấm mốc nữa.
Nhưng những loại đồ vật như rau quả trái cây, là thứ không thể không ăn.
Người khỏe mạnh thì sức đề kháng tốt, điều đó có hiệu quả trong việc đối phó với các virus mới, nhưng mà hiện giờ thời tiết thế này, trồng rau củ trái cây thực sự là làm khó người quá rồi.
Thiệu tư lệnh dẫn theo chuyên gia dưới trướng tới nhà Cố.
Vừa bước vào đã ngửi thấy hương bạc hà thơm mát, sảng khoái tinh thần, nhìn sang thấy trên ban công đặt một hàng bạc hà, tuy trời vẫn rất nắng, nhưng ngửi được mùi này cũng khiến người ta vui vẻ.
Thiệu tư lệnh cười nói: "Có thể mang cho tôi một chậu không? Tôi mang về ngâm nước uống?"
Cố Thanh đồng ý, "Cứ tự nhiên cầm, nó mọc nhanh hơn cỏ dại nữa, cái này đều là từ lúc đầu tách ra từ trong một cái chậu mà ra thôi."
Hai chuyên gia nhìn nhau, dù sao bạc hà bình thường tuyệt đối không thể nào một tháng đã dài ra nhiều như vậy được.
Hai người lại mang cân ra, cẩn thận tỉ mỉ lặp lại những gì Cố Thanh đã làm lúc nãy.
"1286g, 0.47 mét vuông." Hai chuyên gia đo đạc xong, liền thở dài một tiếng, "3648 cân. . ."
"Bao nhiêu?" Thiệu tư lệnh suýt chút nữa thì không ngồi vững, trên đường tới đây ông cũng đã nghe được, món này mỗi mẫu 700 cân, lúc đó ông còn nói thứ này không đáng, tuy là trái cây vừa là rau củ, nhưng sản lượng thấp, so ra thì chính là lãng phí nước lại còn lãng phí đất.
"Hơn ba ngàn cân. . ."
Thiệu tư lệnh nói: "Vậy nếu cô ấy mà trồng rau cải bó xôi, mỗi mẫu có thể được hơn vạn cân không?"
"Không thể đạt tới nhiều vậy đâu, cái này là do cày sâu cuốc bẫm, hoàn toàn không có sâu bệnh, lại chăm sóc tốt." Cố Đường từ trong bếp đi ra, tay vẫn còn đang bưng một chậu củ cải đỏ đã rửa sạch, trong miệng vẫn đang cắn một miếng.
"Ngọt lắm, mọi người ăn không?"
Thiệu tư lệnh nhìn củ cải trong tay cô, trợn mắt há hốc mồm, tiếc nuối không thôi mà nói: "Vậy một củ trên tay cô nặng bao nhiêu gram?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận