Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 420: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8099)

Một bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, khi cả nhà họ Hàn ra khỏi khách sạn thì đã hơn tám giờ.
Loại khách sạn cao cấp này, ở cửa ra vào không chỉ có xe của khách sạn đón khách, mà còn có vô số taxi đậu, xe nào đã hẹn trước thì dừng ở ngay cửa ra vào, xe đến đón khách không hẹn trước thì phải dừng xa một chút.
Hàn Quốc Khánh tuổi tác đã lớn, từ khi rời khỏi nhà, ông nhận thấy đãi ngộ của mình cứ thế tụt dốc không phanh, khách sạn ở không thoải mái, đồ ăn không hợp khẩu vị, ra ngoài còn phải tự mình đi tàu điện ngầm.
Điều này khiến ông vô cùng tức giận. Hàn Quốc Khánh đã tám mươi tuổi, lại chẳng phải là một ông lão hiền lành, tốt bụng gì cho cam, tính tình ương bướng chẳng thèm nghe lời khuyên, thế nên khi vừa bước ra cổng khách sạn, thấy có xe là ông liền tiến tới giật cửa, dùng dáng người khỏe mạnh không hề xứng với tuổi tác mà ngồi phịch xuống xe.
Cung Kim Minh cũng là người thường xuyên lui tới các loại trường hợp cao cấp, đương nhiên biết Hàn Quốc Khánh lên nhầm xe. Chuyện này quá mất mặt, nếu không thấy Cố Đường và Lan tổng đang nắm tay trò chuyện vui vẻ, có lẽ anh còn sẽ ra khuyên can, nhưng bây giờ thì?
Cung Kim Minh giả vờ như không thấy, lắc đầu một cái rồi đi thẳng ra một bên hút thuốc.
Lý Phỉ Phỉ tuy vẫn đỡ Hàn Quốc Khánh, nhưng cả người cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hai người đứng gần Hàn Quốc Khánh nhất đều không cản lại, những người còn lại thì khỏi phải nói, khi bọn họ trở lại thì Hàn Quốc Khánh đã ngồi ở hàng ghế sau chính giữa.
Đúng vậy, ông ta ngồi lên xe taxi hạng sang, loại xe có thể ngồi ba người ở hàng ghế sau.
Tài xế quay đầu nhìn qua một cái, "Xin hỏi có phải là Lý tiên sinh không?"
"Thế nào?" Hàn Quốc Khánh liếc xéo hắn một cái, bực bội nói: "Không họ Lý thì không được ngồi à?"
Tài xế nói: "Thưa tiên sinh, xe này của tôi là đã có người hẹn trước."
"Lái xe của anh thì cứ lái đi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì, bộ tôi không trả tiền à?" Hàn Quốc Khánh giận dữ nói.
"Thưa tiên sinh, mời ngài xuống xe, đây là xe người khác đã hẹn trước."
Hàn Quốc Khánh trực tiếp dang cả tay chân ra, suýt chút nữa chạm vào cả cửa xe ở hai bên hàng ghế sau.
"Ông lão, ông có thể nói lý lẽ một chút được không, đây là xe người ta đã đặt trước." Tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hàn Quốc Khánh cũng nổi giận, "Hắn trả cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi!"
"Đây không phải là chuyện tiền bạc! Đây là hợp đồng, đây là giữ chữ tín!" Tài xế cũng lớn giọng.
"Anh chở ai mà chẳng chở, lấy tiền của ai mà chẳng lấy? Tôi có thiếu anh đâu, tôi dạy cho anh biết, tuổi trẻ ra làm ăn, phải biết tùy cơ ứng biến, như thế mới kiếm được tiền!" Hàn Quốc Khánh vừa nói, vừa hô: "Tuệ Nhã qua đây ngồi cạnh ông ——"
Ông ta hơi khựng lại, rồi nói với tài xế: "Điều hòa mở nhỏ thôi, lạnh quá."
Tài xế trực tiếp rút chìa khóa xe đi xuống.
Chiếc xe này đang dừng ở làn đường đón khách trước cửa khách sạn, lại là chiếc đầu tiên đi ra từ cổng lớn, nếu không thì Hàn Quốc Khánh cũng chẳng đời nào lên xe. Cứ thế đôi co vài câu, người đặt xe, anh Lý tiên sinh, cũng đến.
Một người đàn ông ngoài bốn mươi, đeo kính gọng vàng, trang phục tinh anh, vừa nhìn biển số xe, vừa thấy có một ông lão đang ngồi ở hàng ghế sau, mặt mày cũng trở nên u ám.
Tài xế vội vàng đi lên xin lỗi, Hàn Quốc Khánh thì vẫn ở bên trong kêu, "Lên xe đi!"
Lý Phỉ Phỉ đứng gần nhất, cô cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cô vẫn phải cố gắng tiến lên xin lỗi, "Thật xin lỗi, ông ngoại tôi tuổi đã cao, thật sự ngại quá, thiệt hại của ngài chúng tôi sẽ đền được không?"
Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, "Cô định đền bù thế nào?"
Gặp phải chuyện này, tài xế cũng tức giận nói: "Cô đền bù kiểu gì thì tôi cũng không thể chở ông ta, chưa thấy ai vô lý như vậy."
Mấy người nhà họ Hàn cũng xông đến.
Cứ thế làm ầm lên, xe phía sau không thể đi được, dù làn đường đón khách trước khách sạn là đường hai làn, nhưng cả nhà họ Hàn, trừ lão gia tử đã lên xe, thì còn tám miệng người khác vây quanh, tuy vẫn có một chút khe hở, nhưng xe đi qua thì hoặc là sẽ đụng người, hoặc là cạ vào tường.
Nhất thời tiếng còi phía sau không ngớt.
Trước cổng lớn xảy ra tranh cãi, nhân viên bãi đỗ xe, bảo vệ, người đón khách, bao gồm cả giám đốc đại sảnh đều chạy ra, giám đốc đại sảnh vừa hỏi han tình hình, liền lập tức kêu tài xế của khách sạn lái một chiếc xe cùng đẳng cấp ra, rồi nói với Lý tiên sinh: "Mời ngài đi trước, chúng tôi miễn phí phục vụ."
Lý tiên sinh liếc nhìn Hàn Quốc Khánh trong xe, nói với tài xế: "Chuyện này cũng không trách anh, coi như tôi chủ động hủy." Lý tiên sinh ký đơn rồi lên xe.
Nói chung, anh ta chỉ mất ba trăm tệ tiền đặt cọc, hoàn toàn không có tổn thất gì.
Giám đốc đại sảnh lại nói với tài xế kia: "Anh có thể lái xe về phía trước một chút, tránh làn đường đón khách, rồi chúng ta lại thương lượng sau."
Tài xế hùng hổ lên xe, "Một chuyến này tôi có thể kiếm ba bốn ngàn tệ, lại gặp phải cái xui xẻo này, đúng là đen đủi tám đời. Ông đã già thế này rồi, còn bày đặt ra gây khó dễ cho người khác làm gì."
"Ba bốn ngàn?" Hàn Quốc Khánh khinh miệt cười một tiếng, "Anh tưởng tôi chưa từng đi xe taxi chắc? Một cây số nhiều nhất hai mươi tệ."
Tài xế trực tiếp cười khẩy, nhấn ga một cái rồi quay đầu xe về phía trước, lại làm một cú drift, phanh gấp một cái, xe gọn gàng dừng lại trên quảng trường trước khách sạn.
"Hai mươi tệ? Chiếc xe này giá bán ba triệu tệ, đây là xe cho thuê theo giờ."
Tài xế vừa phô diễn kỹ thuật lái xe điêu luyện, Hàn Quốc Khánh trực tiếp say xe.
Rất nhanh giám đốc đại sảnh và người nhà họ Hàn cũng đi tới, người nhà họ Hàn dù gì cũng là những người đi làm, phải tiếp xúc với xã hội, không đến mức cực phẩm như Hàn Quốc Khánh, nhưng khi thấy tài xế drift xe, Hàn Lệ Cẩm trực tiếp chửi bới.
"Anh có đạo đức không vậy! Ba tôi đã gần tám mươi rồi, anh làm như thế chúng tôi sẽ kiện anh đấy!"
Tài xế nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Cứ đi kiện đi, xe của tôi có camera, tiện thể gọi cảnh sát nhân dân tới phân xử, các người làm gián đoạn một chuyến làm ăn năm ngàn tệ của tôi, các người định đền kiểu gì?"
"Anh đang lừa đảo! Ba tôi còn không đứng dậy nổi nữa kìa!"
Nghe thấy năm ngàn tệ, Hàn Quốc Khánh tức đến mức cả lưỡi đều run rẩy, "Anh vừa nãy còn nói ba bốn ngàn! Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát!"
Không cần bọn họ nói, giám đốc đại sảnh đã trực tiếp báo cảnh sát.
Chưa đến năm phút, cảnh sát nhân dân đã có mặt tại hiện trường, sự tình xảy ra khá rõ ràng, hơn nữa còn có camera hành trình, vấn đề duy nhất là Hàn Quốc Khánh đã gần tám mươi tuổi.
Cảnh sát nhân dân trước tiên đến chỗ tài xế, "Ông ấy đã tám mươi rồi, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì anh còn phải móc tiền ra mua thuốc thang."
"Đây chẳng phải ông ta tự gây ra sao? Ông ta mặt dày mày dạn thế nào cũng phải lên xe, tôi nói với ông ta đây là xe người khác đặt trước, ông ta lại nói tôi ham tiền, tôi nói anh trả cho tôi bốn ngàn tệ, ông ta lại nói tôi lừa đảo. Chú cảnh sát, con từ nhỏ đã nghe thầy cô dạy là, có chuyện gì thì tìm cảnh sát nhân dân. Không thể chỉ vì người xấu lớn tuổi mà muốn làm gì thì làm được chứ."
Cảnh sát nhân dân lại đến chỗ người nhà họ Hàn, nói: "Ngày nóng như vậy, trong xe lại tắt điều hòa, các người không sợ ông già nhà các người nóng đến mức xảy ra chuyện gì à? Cũng gần chín giờ rồi, nhanh đưa ông ấy về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
"Chúng tôi cũng muốn về sớm, nhưng mà ông xem thế này thì làm sao mà đi? Gọi tài xế kia đưa ba tôi về, phải trả tiền chúng tôi sẽ trả. Nhưng mà bốn ngàn tệ thì nhất định là không được, bốn năm trăm tệ thì chúng tôi trả được."
Cảnh sát nhân dân lại khuyên giải họ một hồi, "Mấy người nhìn xem tài xế kia kìa, tức đến mặt mày đỏ hết lên rồi, mấy người còn dám ngồi xe của anh ta à? Không sợ anh ta mất kiểm soát à?"
Hai vị cảnh sát nhân dân tới lui khuyên can một hồi, cuối cùng Hàn Quốc Khánh cũng chịu xuống xe, nhưng ông ta nhất quyết nếu muốn bồi thường, thì phải đưa ông ta đến bệnh viện trước đã.
Tài xế lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Được thôi, bốn ngàn tệ đó coi như là tiền tôi cúng cho ông xuống mồ, chúc ông lên đường bình an."
Bạn cần đăng nhập để bình luận