Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 657: ABO chỉ cần tân hoan tìm đến hảo, không có cựu ái quên không được ( năm ) ( 3 ) (length: 9532)

Quản gia nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Đại nhân... Đại vương tử ở ngay trước mặt ta nói, bệ hạ đã từng điều tra qua sản nghiệp của ngài, ta nghĩ... không quản giấu diếm cái gì, hắn đều có thể nhìn ra được..."
"Cái gì!" Bá tước Lier tức đến mặt đỏ bừng, "Tên t·i·ệ·n n·h·â·n kia! Cố Đường không thể nào yêu t·h·í·c·h hắn, hắn không phải là omega! Hắn là một kẻ t·à·n t·ậ·t! Cố Đường sớm muộn sẽ vứt bỏ hắn! Đến lúc đó hắn có k·h·ó·c c·h·ế·t cũng vô ích! Hắn sớm muộn phải hối hận!"
Vừa hô hào, bởi vì sinh m·ệ·n·h chỉ số xuất hiện biến hóa lớn, còi báo động trong phòng b·ệ·n·h vang lên, mấy bác sĩ trực tiếp xông vào, thông tin bị ngắt kết nối.
Ngất đi một giây sau cùng, bá tước Lier nghĩ: Nàng cũng bị người chế giễu! Những người đó tám phần mười muốn nói nàng là vì không muốn rời khỏi thủ đô tinh, cho nên mới luôn ở b·ệ·n·h v·i·ệ·n kéo dài!
Cố Đường đưa Trì Chiếu Bạch về tới hoàng cung, đến khi khuất tầm nhìn mới rời đi.
Trì Chiếu Bạch vô cùng vui vẻ, hắn cảm thấy một ngày này tr·ả·i qua, đã đủ để hắn hồi tưởng cả đời.
Chỉ là về đến chỗ ở của mình, hắn phát hiện một vị kh·á·c·h không mời mà đến.
Trì Nhiên Đình.
- Đang ngồi trên ghế sofa trong phòng kh·á·c·h, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.
Trì Chiếu Bạch vờ như không để ý, đầu tiên cởi áo khoác ngoài, sau đó phân phó người hầu, "Đi chuẩn bị cơm tối, chuẩn bị nước nóng, mang tinh dầu tới, gọi người xoa bóp tới."
Trì Chiếu Bạch ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà nhỏ có một bình hoa, bên trong cắm đóa hoa đế vương màu đỏ Cố Đường đưa cho hắn vào buổi sáng, Trì Chiếu Bạch ngửi ngửi, nói: "Mùi thơm này thật dễ chịu, có phải không?"
Từ trước đến giờ đều là Trì Nhiên Đình ra vẻ với người khác, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ra vẻ lại còn là bị đối tượng mà từ trước đến giờ hắn xem thường, luôn là đối tượng để bọn họ chế giễu.
Trì Nhiên Đình lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị cơm tối? Sao vậy? Đến bữa tối Cố Đường cũng không chịu ăn cùng ngươi sao? Đại điện hạ, cùng alpha ra ngoài cũng không như thế này."
Hắn cười có chút đắc ý, "Nếu alpha yêu thích ngươi, bọn họ hận không thể ăn cùng ngươi cả ba bữa mỗi ngày."
Chữ 'ngày' này có ý chỉ thời gian, dù Trì Chiếu Bạch không p·h·át n·h·iệt, nhưng với hết thảy về omega, hắn đều đã học, hơn nữa do hắn không có tuyến thể, bác sĩ đã tận tình, kỹ lưỡng giải thích mọi sự biến hóa cho hắn.
Ba bữa mỗi ngày... Ý nói một khi p·h·át n·h·iệt, cơ bản là kéo dài trong ba bữa ăn.
Trì Chiếu Bạch có chút khẩn trương, có lẽ do vừa nhìn thấy bình hoa trên bàn kia, còn có tất cả những gì diễn ra giữa hắn và Cố Đường hôm nay, hắn liền cười, "Không phải a~ là bởi vì không rảnh ăn cơm. Chắc hẳn ngươi cũng có lúc như vậy đi, khi vui vẻ thì cơm trở thành vấn đề thứ yếu thôi."
"Không thể nào!" Trì Nhiên Đình bỗng đứng lên, "Ngươi đến tuyến thể cũng không có! Nàng không thể cùng ngươi--"
Trì Nhiên Đình còn chưa nói hết đã tức đến không chịu nổi, đây xem như là lĩnh vực chuyên môn của hắn, vậy mà Cố Đường thà chọn một quái vật ngay cả tuyến thể cũng không có, còn hơn để ý tới hắn. Trì Nhiên Đình vẫn còn nhớ lúc Cố Đường đi ngang qua trước mặt hắn vào buổi sáng.
Hắn cố gắng phát ra hương thơm ngọt ngào, vậy mà Cố Đường thế nhưng chẳng thèm nhìn, cứ như hắn với ghế cây cột không khác gì nhau, cầm hoa đi qua luôn.
Trì Nhiên Đình tức đến muốn k·h·ó·c, "Ta chờ xem ngươi có thể lừa dối chính mình được bao lâu!"
Hắn trực tiếp xông ra ngoài.
Trong phòng, hai gò má Trì Chiếu Bạch nóng lên, hắn che mặt lại, không hiểu sao bản thân có thể thốt ra những lời đó.
Có lẽ là... Nếu đó là Cố Đường, hắn nguyện ý thử một lần.
Trì Nhiên Đình lao ra, vội vàng chạy về phía trước hai bước, gió đêm khiến hắn bình tĩnh trở lại, trên người Trì Chiếu Bạch căn bản không có hương vị của Cố Đường, vậy là hai người bọn họ không có gì xảy ra.
Nhưng mà... Trì Nhiên Đình chau mày, không có tin tức tố cũng không thể chứng minh điều gì, hắn cũng từng thử trò chơi 'đánh ức chế tề', nếu điều chỉnh liều lượng tốt thì hiệu quả tích lũy sẽ còn kíc·h t·híc·h hơn cả việc kích thích bằng tin tức tố.
"Không thể nào." Trì Nhiên Đình dừng chân, nhăn mày, "Không thể nào, vẻ mặt hắn có vẻ không quá mệt mỏi, với việc Cố Đường làm vào buổi sáng thì hắn không thể nhẹ nhàng như vậy được."
"Ngươi đang nói gì vậy?" Trì Minh Xuyên đột nhiên xuất hiện từ đường nhỏ bên cạnh, nói: "Ta nghe nói đại ca ca trở về, ta đến xem hắn một chút, ngươi cũng đi xem hắn à?"
Trì Minh Xuyên đúng là một kẻ ngốc, Trì Nhiên Đình đột nhiên có ý tưởng, hắn nói: "Hắn quá vô liêm sỉ! Hắn nói--"
Trì Nhiên Đình dừng lại, lắc đầu, tức giận nói: "Ta không thốt nên lời nữa! Rõ ràng Cố Đường đang thương hại hắn, hắn không phải từng nói nếu không cưới Cố Đường thì không được, có thể vì Cố Đường mà c·h·ế·t sao! Ta trước kia còn thấy hắn đáng thương, giờ thì thấy hắn thật vô liêm sỉ! Hắn cố tình làm vậy đấy!"
"Hắn cầm đồ của tiên vương sau, còn tự làm ra vẻ bệnh tật ốm yếu, khiến người ta đều cho là chúng ta ng·ượ·c đãi hắn, thật ra đâu có chứ! Hắn không muốn ăn cơm, không chịu ăn, lẽ nào chúng ta lại có thể nhét thức ăn vào miệng hắn, hay ép hắn phải nuốt?"
"Nếu thật sự làm vậy, chẳng phải lại khiến người ta chụp lên đầu tội danh ng·ượ·c đãi hắn à?"
Lời này của Trì Nhiên Đình cố tình gài bẫy Trì Minh Xuyên, nếu là bình thường thì Trì Minh Xuyên không dễ mắc lừa như vậy, nhưng hôm nay lại khác.
Hôm nay, hắn đã chịu quá nhiều đả kíc·h.
Nào là vào buổi sáng ai ai cũng yêu thích hoa đế vương đỏ, còn câu nói của Trì Chiếu Bạch lúc ra về đã khiến vương hậu tức giận cả ngày.
Chăm sóc vương tử omega là trách nhiệm của vương hậu, dù Trì Chiếu Bạch có hỏi quốc vương có cho phép cậu ta ra ngoài hay không thì thực tế, người chịu áp lực lớn nhất vẫn là vương hậu.
Ngay cả Beckett nữ đại công tước cũng đã nghe được tin tức, vương hậu tức giận đến nỗi đập vỡ mấy cái chén trà, đến trà chiều cũng không có tâm tư mà dùng.
"Ý hắn là gì! Ta đối với hắn còn tốt hơn cả con ruột của ta! Hắn muốn đi học thì đi học, ta có hạn chế hắn bao giờ đâu! Hắn chỉ cố tình làm vậy!"
Trì Minh Xuyên hầu như nghe vương hậu oán trách cả ngày, nên hắn gần như không hề nhận ra mà trực tiếp sập bẫy.
Hắn thậm chí không chào Trì Nhiên Đình mà trực tiếp đi thẳng về phía cung điện của Trì Chiếu Bạch.
Trì Chiếu Bạch đang ngẩn người nhìn hoa đế vương đỏ, nhớ lại chuyện hai người nắm tay cả ngày hôm nay, hắn không nhịn được mà mỉm cười.
Thật ra thì cũng không phải cả ngày, chỉ là một buổi chiều thôi.
Trì Minh Xuyên xông thẳng vào, nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn thì càng bùng nổ, "Cố Đường sẽ không t·h·í·c·h ngươi đâu, nàng đã cứu m·ạ·n·g ta! Nàng thật sự xông vào vũ trụ cứu m·ạ·n·g ta! Nàng có thể thật sự vì ta mà c·h·ế·t đấy!"
Những ký ức đẹp đẽ của Trì Chiếu Bạch bị cắt ngang, hắn có chút khó chịu, hắn nhìn theo những người hầu thấp thỏm, lo lắng đi vào phía sau lưng Trì Minh Xuyên mà cúi đầu chột dạ, hắn cảm thấy có chút bi thương.
Nơi này không phải nhà của hắn, đây càng không phải cung điện của hắn.
Nơi này chẳng thể ngăn nổi con của Beckett nữ đại công tước, cũng không ngăn nổi con của vương hậu, những người này muốn đi vào lúc nào là có thể đi vào lúc đó.
Trì Chiếu Bạch lạnh nhạt nói: "Lời này ngươi nên nói với Cố Đường. Nàng thích ai, không thích ai, đó là chuyện của nàng."
Thái độ này khiến Trì Minh Xuyên càng thêm nhận thấy được hắn trơ trẽn.
"Ngươi căn bản không xứng với nàng! Nàng xứng với một omega tốt nhất, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền, ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi căn bản là một kẻ t·à·n t·ậ·t, dù ngươi có cố gắng lấy lòng nàng, một khi nàng biết ngươi là loại quái vật gì thì nàng cũng sẽ không kết hôn với ngươi đâu!"
Lời nói này khiến tâm trạng tốt đẹp cả ngày của Trì Chiếu Bạch biến mất gần hết, đúng vậy, hắn là một quái vật, hắn là một kẻ t·à·n t·ậ·t, hắn không phải omega, hắn còn không bằng cả beta, hắn không cách nào đáp lại bất cứ tin tức tố nào của alpha.
Trì Chiếu Bạch hít một hơi thật sâu, "Ta có xứng với nàng hay không không phải do ngươi quyết định. Ai có thể xứng với nàng, là ngươi sao? Với bộ dạng của ngươi bây giờ, ngươi đừng có nằm mơ nữa, omega tốt nhất à? Ngươi cũng xứng?"
Tròng mắt của Trì Minh Xuyên đỏ hoe, "Dù ta không phải người tốt nhất, cũng không đến lượt ngươi, ta tốt hơn ngươi!"
"Tốt ở chỗ nào?" Trì Chiếu Bạch lạnh lùng nói: "Ngươi tốt ở chỗ nào cũng vô dụng..."
Lời nói mới được một nửa, máy liên lạc của hắn vang lên, thật sự thì, máy liên lạc của Trì Chiếu Bạch cơ bản không có ai gọi, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn, là Cố Đường.
Trì Chiếu Bạch cười, lắc lắc máy liên lạc trên cổ tay, "Cố Đường, nàng muốn nói chuyện với hắn sao?"
Vẻ mặt của Trì Minh Xuyên lúc này thật khó coi, hắn hừ một tiếng rồi tránh ra, nhưng người vẫn không rời đi, rõ ràng là muốn nghe trộm.
Trì Chiếu Bạch vừa kết nối máy liên lạc vừa nói: "Nàng chờ một lát, ta về phòng ngủ rồi chúng ta nói chuyện, có người ngoài."
Qua màn hình, Cố Đường nhìn thấy Trì Minh Xuyên đang đứng ở góc tường, vành mắt vẫn còn đỏ hoe, nàng hiểu rõ gật đầu, nói: "Được, ta chờ nàng."
Cửa phòng đóng lại 'bộp' một tiếng, lúc này Trì Chiếu Bạch mới giật mình, hắn dẫn Cố Đường vào phòng ngủ của hắn rồi, nhưng bây giờ mở nửa phần cảnh có phải quá muộn rồi không.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Trì Chiếu Bạch gượng gạo hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận