Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 348: Có tiền người mới không cùng các ngươi chơi ngược luyến tình thâm đâu ( 4 ) (length: 8716)

Lạc Trạch thật là bực mình, sao lại có người nói như thế chứ?
Cái biểu cảm này làm người ta muốn cười, Cố Đường nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, nói: "Ta đã tới đoàn phim để ở bên ngươi rồi, ngươi phải chăm chỉ mài giũa kỹ năng diễn xuất đó."
Lạc Trạch chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà có kỹ năng diễn xuất lại thêm nhan sắc, chẳng phải sẽ càng tiến xa hơn sao? Cho nên, nhất định phải làm thật tốt!
"Ừm! Ta nhất định không để ngươi thất vọng!"
"Tốt! Chúng ta thử lại một lần cảnh Bình công công yết kiến hoàng đế đi."
Lạc Trạch hăng hái quỳ xuống đất, trong đầu lại chợt lóe lên một ý nghĩ: Chuyện này thật là có chỗ nào đó không đúng thì phải… Không có cái bóng ảnh đế với cà rốt treo trước mắt, hắn cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Trong khi hai người khổ công nghiên cứu diễn xuất, thì ở một phòng họp khác, Tề đạo, Sở Văn Gia và Đỗ Uy đang đàm phán tới mức sắp đổ vỡ.
Tề đạo cũng không phải là người không nể tình, hắn nói: "Hiện tại thật sự chưa thể quyết định được, kịch bản cần xem xét và chỉnh sửa lại, ta không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với ngươi cả."
Đỗ Uy nói: "Văn Văn nhà chúng tôi vừa có diễn xuất lại có nhan sắc, còn gì mà không được?"
Tề đạo, một cái đầu sắp bị bọn họ lặp đi lặp lại những lời nói như bánh xe này ép tới nổ tung rồi, "Không chỉ có Sở Văn Gia, mà mấy người có kịch bản cũng cần sửa lại. Bây giờ, chưa có gì là chắc chắn cả."
"Không thể nào." Đỗ Uy nói: "Kịch bản ngày khởi máy mà vẫn chưa quyết định ư? Thuê địa điểm không cần tốn chi phí à?" Anh chỉ đang lừa chúng tôi thôi đấy.
Tề đạo tức giận muốn c·h·ế·t rồi, "Cậu đúng là đang cãi cùn, đoàn phim nào mà lúc bắt đầu quay đã vào guồng ngay đâu, chẳng phải đều là tập dượt sao!" Kế hoạch ban đầu của hắn rất ổn, buổi chiều tràn ngập lịch trình, định trước sửa những phân đoạn diễn đầu tiên, thế mà bị hai người này phá hỏng.
Vừa thấy Tề đạo tỏ thái độ cứng rắn, Đỗ Uy lại bắt đầu giả bộ đáng thương, "Văn Văn nhà chúng tôi đáng thương lắm, bị tra nam lừa gạt, lại bị Cố Đường kia xem thường, người có tiền ấy mà, hễ có chuyện để xem náo nhiệt là không thiếu. . . Ôi, Tề đạo, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, anh giúp đỡ một chút đi."
Đỗ Uy lại rót cho Tề đạo một chén nước, "Chúng tôi cũng đâu có đòi đóng vai nữ chính, loại kịch bản thế này nhất định phải có diễn tình cảm, chúng tôi diễn một vai phi tần có diễn chung với hoàng đế cũng được mà. Anh xem, Văn Văn lớn lên vốn là có tướng hiền thê lương mẫu, hiểu lòng người!"
Những lời này có mấy phần trơ tráo, Tề đạo một bụng đầy lửa, với lại thì Cố Đường làm sao?
Người ta là cố vấn do hiệp hội phái tới, vừa có thể đưa ra ý tưởng cho kịch bản, lại vừa có thể diễn, đã thế còn diễn giỏi nhất, có tiền thì sao chứ?
Có tiền là có tội à? Người ta cũng là tự mình làm ăn lương thiện mà kiếm tiền chứ bộ.
Tề đạo đứng bật dậy, "Tôi còn có việc. Tôi có hai phương án giải quyết, tự các cậu quyết định."
"Thứ nhất, nhân vật Lưu phi này nhất định sẽ xuống tuyến ngay tập đầu tiên, nếu cậu vẫn muốn diễn nhân vật này, tôi có thể đổi tên cậu vào cột biểu diễn hữu nghị, cát-xê cũng tương ứng giảm đi."
"Nếu như không muốn, có thể tiếp tục chờ xem có vai nào phù hợp với cậu trong hậu kỳ hay không."
Tề đạo nói xong liền cầm kịch bản đi thẳng.
Hai người trong phòng nhìn nhau, đặc biệt là Sở Văn Gia, cô cảm thấy thái độ của Tề đạo rất tốt mà, sao đột nhiên lại thay đổi vậy?
Đỗ Uy mấy năm nay dựa vào kiểu biện pháp cùn này mà lừa được không ít vai, không ngờ lần này lại xôi hỏng bỏng không, anh ấm ức nói: "Cô nói không sai, Cố Đường kia chắc chắn là thiếu tiền. Nếu không đạo diễn đã không có thái độ thế này. Hay là cô quyết định xem, cô muốn diễn tiếp hay là muốn đi?"
Sở Văn Gia tiến thoái lưỡng nan, "Nếu như chuyển vào danh mục biểu diễn hữu nghị, vậy là vai diễn nhỏ rồi. Mà có điều. . .Tổng cộng chỉ có mười phút diễn, tôi vẫn có chút không cam tâm."
"Muốn tiếp tục chờ đợi, nhỡ bọn họ lại đưa vai cho những đứa trẻ thì sao? Nhỡ về sau lại không có vai diễn phù hợp với mình thì sao, nhỡ mà lại giao vai phản diện hay bắt mình đóng vai xấu xí thì sao? Vậy chẳng phải là phí công mất đợt sao?"
"Không phải tại anh hết đó sao!" Đỗ Uy nghe vậy cũng tức giận, "Chương trình giải trí đang tốt đẹp, ngoài cô và Âu Minh Khâm, những người còn lại đều mất hút!"
Sắc mặt của Sở Văn Gia khó coi, nói: "Còn vai diễn nào khác nhận được không?"
Đỗ Uy nói: "Hiện giờ mà tìm tới cô, không phải chương trình thăm hỏi thì là những đạo diễn nhỏ muốn ké độ nổi tiếng của cô, cô thật sự muốn nhận à?"
Sở Văn Gia cũng không chắc chắn, cô nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước đã, dù sao thì cũng còn thời gian để nghĩ một ngày."
Hai người từ phòng họp đi ra, vừa ra đã thấy một người quen.
Kế Tử Thu.
Kế Tử Thu dạo gần đây đang vô cùng đắc ý, con gái thủ phủ ký vào dưới tay anh, lại thêm tình hình phát triển như diều gặp gió, dù không hề cần tới anh... Nhưng mà, việc cô ta thuộc quyền quản lý của anh thì có ý nghĩa gì?
Nó nói rõ là anh, Kế Tử Thu, chính là một người quản lý tốt đấy chứ, ngay cả thủ phủ cũng an tâm về anh cơ mà.
Trong đây còn có một tiền đề ẩn chứa, thủ phủ đã phái người điều tra anh, và anh hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chưa từng làm điều gì trái với lương tâm.
Cho nên, nhờ danh tiếng này, gần đây Kế Tử Thu đã ký được không ít người, còn có hai ngôi sao lớn đã lui về hậu trường nhiều năm, cũng ký hợp đồng quản lý với phòng làm việc của anh.
Kế Tử Thu đang hàn huyên cùng đạo diễn, theo góc độ của Sở Văn Gia nhìn qua, trông họ có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ, mối quan hệ không tồi nhỉ.
Cô nhíu mày, khẽ nói: "Hay là thôi, đừng đóng nữa?"
Lông mày Sở Văn Gia nhíu chặt lại với nhau, "Hôm nay thử vai, tôi đóng vai bị người ta chuốc rượu độc, phải quằn quại đau đớn trên mặt đất. Biết đâu ngày mai, Cố Đường vì muốn giày vò tôi, sẽ muốn dùng thêm hình phạt t·r·a t·ấ·n để hành hạ tôi thì sao."
Quyết định rồi, Sở Văn Gia thở phào một hơi, "Tuy là có thể đổi tên vào cột biểu diễn hữu nghị, nhưng như vậy thật sự không đáng. Mười phút diễn thì tám phút phải chịu đau khổ, mà lại là do Cố Đường hành hạ, để khán giả xem được cũng không hay cho hình tượng của mình."
"Được! Vậy thì không đóng nữa. Anh tìm vai diễn khác cho em." Đỗ Uy cũng không muốn để cô ở lại đoàn phim, lý do cực kỳ đơn giản, là vì tiền.
Người quản lý được ăn chia phần trăm, nghệ sĩ mà ít tiền thì thu nhập của anh ta cũng ít đi, nếu không sao anh ta phải mặt dày mày dạn nài nỉ vai diễn chứ? Đều là vì tiền mà thôi.
Nói xong vậy, cơm cũng không buồn ăn, Sở Văn Gia về phòng thu dọn đồ đạc, sau đó nhắn tin cho đạo diễn, "Tôi quyết định rút khỏi đoàn phim."
Tề đạo và Kế Tử Thu cũng có chút quen biết, hai người đang ăn cơm, tiện thể nghe Kế Tử Thu khoe khoang "Người tốt ắt có báo đáp", "Không làm điều trái với lương tâm, thủ phủ tự tới gõ cửa".
Nhận được tin nhắn này, Tề đạo cười khẩy một tiếng, "Còn coi mình là nhân vật à?" Anh đưa tin nhắn cho Kế Tử Thu xem.
Kế Tử Thu nói: "Người của Đỗ Uy đấy mà. Tay hắn cũng chỉ có thể lăn lộn tới hàng hai tuyến, cách tìm vai của hắn lần trước có người còn nói đáng ghét đó."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tề đạo nói: "Chỉ một vai phụ có mười phút, làm nhiệm vụ dẫn chuyện thôi, tôi cho cô ta một suất biểu diễn hữu nghị cũng đã rất tốt rồi. Không có cái gì cả, cứ lải nhải đòi thêm đất diễn - "
Tề đạo rất mất hình tượng mà buông lời trách móc, "Nữ diễn viên muốn thêm đất diễn còn biết ngủ với đạo diễn đó, bọn họ thì sao? Toàn là mồm mép của tên Đỗ Uy kia."
Kế Tử Thu cười mấy tiếng, chợt nói: "Nếu chỉ là một vai diễn như thế, tôi đề cử cho anh một người, Nhạc Doanh."
Tề đạo làm rớt cả đũa, "Anh có thể mời được cô ấy?"
Kế Tử Thu lại cười mấy tiếng, "Chẳng phải là tôi đã ký hợp đồng với Cố Đường, thế là mấy bà phú bà trong giới đều đến tìm tôi cả đấy thôi. Nhạc Doanh đã đứng vững gót chân ở Ngụy gia rồi, con trai hơn bốn tuổi cũng không cần cô ta phải ngày ngày chăm sóc nữa, cô ta cũng muốn ra ngoài tìm chút gì đó để làm."
"Được được được." Tề đạo nói: "Đặc biệt diễn! Chỉ có mười phút thôi."
Kế Tử Thu liền gửi ngay kịch bản qua, rất nhanh phía Nhạc Doanh liền có phản hồi, "Được."
Tề đạo cười tủm tỉm nói: "Thật sự không tồi nha ~"
Đương nhiên mọi việc chưa kết thúc ở đây, sáng ngày hôm sau, nghe nói Sở Văn Gia rời đoàn phim, Cố Đường liền tới tìm anh, nói: "Tập đoàn Cố thị muốn đầu tư, muốn chuyển bộ phim truyền hình này thành bộ phim 3D đầu tiên trong lịch sử, không biết Tề đạo có hứng thú không?"
Có chứ! Quá là có luôn!
Như vậy thì cho dù phim này là nổi như cồn hay là thất bại thảm hại, chỉ cần dựa vào việc đây là bộ phim 3D đầu tiên, hắn chắc chắn sẽ được ghi danh vào sử sách!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận