Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 196: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 7958)

Hạ Cảnh Chính ngồi xổm xuống nhặt đồ vật, Hạ Thạch Trung lại nói: "Đứa trẻ kia ta không nhận, ba tuổi xem tính nết, nếu đem nó đón về, ta sợ nó giết ta để thừa kế tài sản!"
"Gia gia." Hạ Cảnh Chính không đồng tình lên tiếng, lật xem tài liệu trong tay, hắn nói: "Trương Phàm ở Liêu gia nhiều nhất cũng chỉ hơn ba tuổi, hơn nữa khi Liêu gia nhận nuôi nó, nó còn chưa biết chuyện gì, ta đã hỏi qua rồi, tình huống này sẽ không nói cho đứa trẻ biết là nó được nhận nuôi."
"Thật ra chỉ là trùng hợp thôi, do người Liêu gia nhạy cảm quá."
"Ông nghĩ xem, một đứa bé ba tuổi ngủ cũng như heo, có ồn ào cũng không tỉnh, không nghe thấy em gái khóc là chuyện bình thường, ông nghĩ mà xem bà ta hơn bốn mươi tuổi mới sinh được mụn con gái, còn từng được bác sĩ chẩn đoán là không thể sinh, nên mới lo được lo mất như thế, con nghĩ có thể bà ấy bị trầm cảm sau sinh, nói không chừng còn sinh ra ảo giác ấy chứ."
"Còn cả cái này." Hạ Cảnh Chính chỉ vào báo cáo điều tra thứ hai, "Cái này chỉ căn cứ vào vết thương để phán đoán thôi, toàn bộ đều nhờ suy đoán cả, cũng có thể do người nhà họ Mạnh túm lấy tay nó rồi dùng giấy ráp xoa xát đấy thôi, ông nhìn cánh tay nó một mảng vết thương lớn như vậy, sao có thể tự mình ra tay được?"
"Hôm nó đến ông cũng gặp rồi đấy, nhát gan y như chuột, đến nói chuyện cũng không dám nói lớn, ông xem báo cáo điều tra cũng nói là nó vẫn đang phải điều trị tâm lý mà."
"Sao lại không xuống tay được?" Hạ Thạch Trung tức giận nói: "Nó cũng y như mẹ nó, chỉ biết chạy theo tiền thôi! Ông xem đi, nhà thứ nhất ở tầng lớp lương cao, nhà thứ hai thì chỉ có một căn nhà nhỏ hai phòng hai khách. Sao lúc ở nhà mình nó lại nhu thuận thế? Vì nó muốn để con nhận nuôi nó đấy!"
"Gia gia! Vì sao ông lại ác ý với một đứa bé như thế?"
"Ta ác ý với nó?" Hạ Thạch Trung cười khẩy, "Là ta ác ý với nó à? Hay là nó quá độc ác? Ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi mà nhận nuôi nó, đừng hòng theo ta mà lấy được một xu nào!"
Hạ Thạch Trung nói xong cũng thấy ngực khó chịu, vội vàng ngồi xuống lấy thuốc từ trong túi ra uống.
Hạ Cảnh Chính thấy bộ dạng của ông như thế, bao nhiêu lời cũng không dám nói nhiều, mặc dù ông nội sống không được mấy năm nữa, nhưng so với chuyện bản thân tự tử với bị ông chọc cho tức chết thì vẫn còn khác nhau một trời một vực, Hạ Cảnh Chính nói: "Ông đừng giận, nó chỉ là một đứa con riêng, con của con tương lai chắc chắn là phải cùng Cố Đường sinh, con chỉ muốn góp chút sức, đừng để nó sống khổ quá thôi."
Hạ Thạch Trung cười khẩy, "Tự con nghĩ kỹ đi, nếu con nuôi lớn cái dã tâm của nó, con quên vụ con riêng của ba con à? Nếu không có ta ngăn cản, con lấy đâu ra thời gian học hành? Tất cả tinh lực của con đều phải tranh đấu với người ta!"
Hạ Cảnh Chính nhướng mày, không nói gì.
"Không phải ta nói con." Hạ Thạch Trung lại nói: "Con ngay từ đầu đã không nên dây vào chuyện con riêng làm gì, còn có thể để người ta mang con của con chạy mất, cái con Khương Ly Tinh kia, dùng lời bây giờ mà nói thì nó là một con kỹ nữ mưu mô!"
"Gia gia!" Hạ Cảnh Chính lên tiếng, rồi lại nhìn thấy thuốc đặt trên bàn, càng không dám lên tiếng, hắn nói: "Con biết rồi. Con sẽ không cho con riêng có bất kỳ hy vọng nào cả."
Hạ Thạch Trung rầu rĩ nói: "Vậy thì được."
Hạ Cảnh Chính ở lại với Hạ Thạch Trung ăn xong bữa ăn khuya, mới rời khỏi nhà cũ.
Phong cách làm việc của ông nội như thế nào, hắn còn rõ hơn ai hết, cái báo cáo kia căn bản là không thể tin được.
Cái báo cáo đó có một lỗ hổng cực lớn, đó là điều tra ra cả đống chuyện nghe có vẻ ghê gớm, nhưng ở phía sau lại toàn ghi chú là: Thiếu chứng cứ.
Đây là có ý gì? Ý là nói: Muốn điều tra sâu hơn nữa thì phải tiếp tục rót tiền vào đấy.
Hoặc cũng có thể là do ông nội cố ý cho người làm ra, ông nội cảm thấy việc hắn tiền trảm hậu tấu là không nghe lời, cố tình gây ly gián tình cảm cha con của họ.
Năm đó trên người hắn cũng giống như vậy, ông nội không để cha mẹ nuôi hắn mà là nuôi dưỡng bên cạnh mình, tự tay nuôi lớn.
Ham muốn kiểm soát của ông nội quá mạnh, ông thích cái gì đều phải nắm giữ trong tay, ông muốn đám người bên dưới nghi kỵ lẫn nhau, như thế thì ông mới có thể kiểm soát toàn cục, làm chủ gia đình.
Chỉ cần nhẫn nại thêm mấy năm nữa thôi.
Hạ Cảnh Chính trong lòng bực bội, lại nghĩ phải về nhà giải thích với Cố Đường, dứt khoát trực tiếp lái xe đi tìm Khương Ly Tinh.
Đến giờ này rồi, chắc chắn là phải ở qua đêm, Khương Ly Tinh ngược lại thật sự vui vẻ.
Hai người sau khi pha trộn xong thì dựa vào nhau nói chuyện, Hạ Cảnh Chính nói: "Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên để em nhận nuôi nó thì tốt hơn, Cố Đường tuổi còn quá nhỏ, chắc chắn sẽ không biết trông trẻ, để nó ở nhà cũ anh càng không yên tâm."
Hắn vừa nói, vừa thâm tình nhìn Khương Ly Tinh, "Đây là con của em, chỉ có em mới có thể toàn tâm toàn ý vì nó mà thôi." Hạ Cảnh Chính nói như vậy, chủ yếu là muốn che đậy chuyện mình không hoàn thành, đương nhiên điểm này Khương Ly Tinh không cần phải biết.
Khương Ly Tinh kinh ngạc nhìn hắn, "Thật sao? Em yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, em sẽ bù đắp cho nó thật nhiều, em muốn làm cho nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này."
Cô ta ở viện phúc lợi cũng từng mấy lần làm tình nguyện viên, con trai cô ta rất biết nghe lời và hiểu chuyện, còn bé xíu đã biết tự mặc quần áo, đánh răng rửa mặt cũng đều tự làm, ăn cơm cũng không cần người đút, đương nhiên điểm này Hạ Cảnh Chính cũng không cần biết, cái này đều có thể coi là cô ta dạy dỗ sao?
Đứa trẻ bốn tuổi biết gì chứ?
"Sau khi chúng ta đón nó về, có gọi là Hạ Dật Quần được không? Năm đó cái tên này em nghĩ thật lâu đấy."
Hạ Cảnh Chính gật đầu, "Anh cũng thích cái tên này, siêu việt người thường, xuất chúng siêu quần, nghe cũng rất thuận miệng."
"Nó là con trai anh, anh vốn đã xuất chúng hơn người, nó đương nhiên cũng giống như vậy thôi."
Đương nhiên hai người tưởng tượng rất đẹp, thật sự nhận nuôi lên rồi, không đơn giản như vậy.
Khương Ly Tinh cũng mới 27 tuổi, còn thiếu ba năm nữa mới đủ tuổi nhận nuôi con. Hạ Cảnh Chính có thể đi nhờ quan hệ, nhưng nếu đi nhờ quan hệ tức là sẽ bại lộ quan hệ, chuyện này Khương Ly Tinh phải tự đi lo liệu.
"Không được thì nói đây là con ruột của em, năm đó bị mẹ em ném vào viện phúc lợi đi." Hạ Cảnh Chính bực bội nói.
Vì chuyện này bọn họ đã giày vò rất lâu, ngay cả cổ đông đại hội hắn còn phải cúp mất hai lần.
"Cũng được..." Khương Ly Tinh do dự nói.
Nhưng cho dù Khương Ly Tinh tự bóc mẽ ra chuyện mình chưa chồng mà có con thì đứa trẻ vẫn không tới tay cô được, nhân viên tiếp tân nói với cô như thế: "Nếu mẹ ngài vứt đứa bé đi rồi trong vòng ba ngày hoặc hai ba tháng sau ngài tìm đến, đứa trẻ chắc chắn là sẽ giao đến tay ngài để ngài mang đi ngay."
"Nhưng bây giờ đã hơn bốn năm rưỡi rồi, chúng tôi cần phải thông qua chương trình xét duyệt, cần thẩm tra công việc, mức thu nhập của ngài, cơ bản là giống như chương trình nhận nuôi chính quy không có gì khác biệt. Đây là các tài liệu cần thiết, ngài xem qua một lượt."
Khương Ly Tinh cầm lấy tài liệu, so sánh với chương trình nhận nuôi bình thường thì quả thật như nhau, có điều duy nhất được nới lỏng đó là giới hạn tuổi tác.
Khương Ly Tinh tủi thân vô cùng, nước mắt lã chã rơi xuống, "Đây là con trai ruột của tôi mà, chẳng lẽ các người không nghĩ cho nó một mái nhà sao? Các người còn muốn để nó được nhận nuôi mấy lần nữa à? Nó đã thảm như vậy rồi, các người thì nói là viện phúc lợi nhi đồng, chẳng lẽ không hề nghĩ cho lũ trẻ một chút nào sao?"
Nhân viên tiếp tân không hề có thêm cảm xúc gì, vẫn khách khí an ủi: "Chúng tôi rất thông cảm cho những gì cô đã trải qua, nhưng đây là quy định nhận nuôi, những tài liệu này là cô bắt buộc phải chuẩn bị. Chúng tôi là viện phúc lợi nhi đồng chính quy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận