Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 479: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 3 ) (length: 7605)

Giản Chu Nghiễn nhất thời có chút thất thần.
Nói thật, Giản Chu Nghiễn đại thể vẫn là người tương đối đơn thuần, hắn nghĩ gì Cố Đường đều có thể nhìn ra đôi chút.
Cố Đường an ủi: "Thật ra không có ngươi, ta cũng không thể thuận lợi như vậy."
Tề thái phi thân thể khỏe mạnh, Tề vương gia nhân phẩm tốt, nhưng nếu vậy, cũng sẽ không có nàng để thay thế nguyên chủ báo thù.
Giản Chu Nghiễn thở dài một hơi, kéo suy nghĩ về, nói: "Vương phi nương nương còn có gì muốn ta làm?"
Thật sự là có.
"Tề thái phi bảo ngươi dạy các thiếp đọc 'nữ giới'?" Cố Đường hỏi.
Giản Chu Nghiễn gật đầu, nói: "Nàng muốn làm ngươi mất mặt."
Cố Đường nhếch mép, tính toán để Giản Chu Nghiễn thêm một chút hàng lậu, "Ngươi trong lời nói muốn lộ ra ý thái phi không thích ta, còn nói đợi sang năm muốn lại đi cầu thái hậu, ban cho hai trắc phi lợi hại, khiến ta không có chút chỗ đứng nào."
Giản Chu Nghiễn nhìn nàng, khẽ nhíu mày, "Ngươi là nghĩ... Để các nàng cố gắng đi nịnh vương gia?"
Cố Đường tán thưởng gật đầu, "Đúng, chính là ý nghĩ này, ngươi nghiêm khắc với các nàng, muốn khiến các nàng cảm thấy không sinh được con sẽ c·h·ế·t, sang năm trắc phi vào cửa các nàng vẫn là c·h·ế·t. Ban ngày ta đi thăm vương gia, ta đối hắn không tốt, ta lạnh nhạt với hắn, ta sỉ nhục và đả kích hắn, đến tối, chẳng lẽ hắn không phải nên tìm tự tin ở những người này?"
Giản Chu Nghiễn lại nhắm hai mắt, "Ngươi nói không sai."
Cố Đường nói: "Vậy cứ làm thế trước đã. Giản ma ma, ngươi có thể cáo lui. Nhớ luyện tập thân thể nhiều vào, ăn thêm trứng gà."
Giản Chu Nghiễn mãi đến khi về phòng, vẫn không thể tin được mọi chuyện phát sinh tối nay.
Ban đầu hắn định làm gì?
Đúng, hắn nhìn ra vương phi và vương gia không đồng lòng, hắn nhìn ra vương phi không muốn Tề vương phủ tốt, hắn... Hắn đúng là đi tìm đồng minh, hắn định dùng thân phận Giản ma ma để tìm kiếm đồng minh, nhưng sao lại thành ra thế này?
Hắn vậy mà lại nói hết, đồ vật ban đầu định mang theo xuống mồ, hắn toàn bộ nói hết.
Nhưng hắn thật sự không có cách nào từ chối.
Giản Chu Nghiễn che tay lên mặt, lặng lẽ rơi lệ, chỉ là tay che lại, đến cả chính hắn cũng không nhìn thấy giọt nước mắt nào.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đường ăn xong điểm tâm, trước đi thăm Tề vương gia.
Vì tối hôm qua Cố Đường đã xát muối vào tim hắn một lần, Tề vương gia trong lòng tức giận, dù hắn dày vò một hồi mà vẫn không xong, nhưng vẫn cứ lôi kéo nha hoàn chơi bời đến rạng sáng.
Đến giờ hắn ngủ nhiều nhất cũng chưa tới hai canh giờ.
Cố Đường cũng mặc kệ nhiều vậy, nàng trực tiếp đánh thức Tề vương gia dậy.
Là người thì sẽ có bực bội khi bị đánh thức, Tề vương gia cũng không ngoại lệ, vừa thấy là Cố Đường, hắn càng giận dữ, "Ngươi muốn làm gì! Đến cả đi ngủ cũng không cho người ngủ?"
Cố Đường mặt lo lắng, nói có đạo lý hơn Tề vương gia nhiều, "Vương gia, giờ nào rồi? Ngài còn ngủ?"
"Thế nào? Ta ngủ làm phiền ngươi?"
"Vương gia." Cố Đường gọi một tiếng đầy thấm thía, "Ta cũng là vì vương gia tốt, đạo dưỡng sinh, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, ngài ngủ nhiều giờ này, buổi tối làm sao ngủ được."
Nàng dịu dàng ân cần nói với Tề vương gia xong, lại nghiêm giọng quát lớn tiểu tư hầu hạ trong phòng, "Các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy? Để mặc chủ tử chơi bời? Sau này cứ giờ thìn là phải gọi vương gia dậy, ban ngày bắt ông ấy đọc sách, buổi trưa ngủ không quá nửa canh giờ, nghe rõ chưa!"
Bốn tiểu tư hầu hạ trong phòng ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại xem thường. Thậm chí có người còn liếc mắt.
Cố Đường hoàn toàn không để ý, chính là loại người này hầu hạ, Tề vương gia mới c·h·ế·t càng nhanh.
"Đi nhà bếp lấy một bát cháo hoa tới, phải nấu đặc quánh dẻo dính loại đấy. Cháo hoa bổ dưỡng nhất, sau này mỗi sáng bắt vương gia uống một chén."
Đương nhiên cháo hoa cũng là bom tinh bột, chỉ số đường huyết gần như so với đường cát.
Cố Đường cứ ngồi bên giường, chờ đến khi tiểu tư mang cháo hoa vào, thấy Tề vương gia ăn xong cháo, lúc này mới nghiêng người sát bên giường, kéo chăn cho Tề vương gia, "Vương gia hảo hảo tĩnh dưỡng, ta hôm nay phải vào cung bẩm báo, có lẽ chiều mới về."
Chờ Cố Đường đi rồi, Tề vương gia không đợi được mà ném cái gối dựa ra, nói: "Không ai được làm phiền ta! Chờ vương phi về lại gọi ta!"
Cứ như vậy vài ngày, sinh hoạt của Tề vương gia càng thêm đảo lộn.
Nói cách khác là mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng, bảy giờ bị gọi dậy ăn cháo, rồi ngủ tiếp đến hai ba giờ chiều, lại ăn một bữa cơm, đến sáu, bảy giờ tối lại ngủ một giấc, chín giờ tối tỉnh lại, bắt đầu thức đêm.
Với nếp sinh hoạt này thân thể đương nhiên sẽ không tốt, Cố Đường thường đến chèn ép hắn một chút, áp lực Tề thái phi cũng lớn, không tránh khỏi có chút oán khí lên người con trai, dù có lúc Tề vương gia không tìm nha hoàn hầu hạ, thì cũng thức đêm đến ba bốn giờ như để trút giận.
Chớp mắt nửa tháng trôi qua, Tề vương gia vẫn ốm yếu, Cố Đường lại mời thái y đến.
Mạch đập rõ ràng, mấy ngày qua hắn dưỡng bệnh như thế nào đều không thể giấu.
Lần này thái y trước mặt Tề vương gia chỉ nói mọi thứ đều đang tốt lên, có điều bệnh như tơ rối, vẫn cần dưỡng, nhưng khi nói riêng với Cố Đường thì không uyển chuyển vậy.
"Vương phi nương nương, người hầu trong phòng vương gia cần phải đổi, tìm mấy bà tử lớn tuổi tới hầu hạ ông ấy." Có thể làm thái y trong cung đều là người thông minh, nói chuyện cũng có nghệ thuật, "Tìm mấy bà tử lớn tuổi, người già càng biết chăm sóc bệnh nhân."
Ý này rất rõ, không được giữ ai còn trẻ cả nam lẫn nữ, tìm bà tử lớn tuổi đến thì không sợ vương gia lại làm càn.
Cố Đường cố nén hơi mà che miệng, hai gò má đỏ bừng, vẻ ngoài xem như là xấu hổ vì nghe hiểu lời thái y.
Nàng mím môi, khẽ thở dài: "Ta... ta tới xem mạch, không ngờ vương gia lại không biết giữ mình như vậy."
Thái y đồng cảm tột độ với nàng, suýt chút nữa buột ra "khuyên không được thì kệ nó".
Hai người vừa nói chuyện thì Tề thái phi trong phòng cũng đang tức vì sao con trai không khỏi, thêm việc ngày nào cũng chép kinh sách rất áp lực, bà còn đang hùng hổ giận cá chém thớt: "Cái này không được thì đổi cái khác."
Cố Đường xấu hổ cười với thái y, đỏ mắt nhỏ giọng: "Ta đưa ngài ra ngoài, ngài đừng để ý, thái phi bà ấy... Ta xin lỗi thay cho bà ấy."
Thái y thương cảm chuyển thành thương hại, lúc về cung bẩm báo với hoàng đế không khỏi cũng mang theo cảm xúc này.
Tóm lại là vương gia tự tìm đường c·h·ế·t, thái phi thì chỉ biết chiều con, vương phi một mình quá vất vả.
Chờ khi người trong cung lại lần nữa đến răn dạy vương gia và Tề thái phi, Cố Đường cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, nàng có thể bắt đầu kế hoạch đã tính.
Người đầu tiên nàng chọn là thái giám thân cận của vương gia Vệ Trung Bình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận