Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 213: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 8000)

Khương Ly Tinh ngẩn người, ha ha cười ngượng nghịu hai tiếng, "Mẹ không cố ý, mẹ gọi cho ngươi đồ ăn khuya được không, món hào nướng này ăn cực kỳ ngon, hơn nữa còn không béo, ngươi có muốn ăn thịt nướng không? Còn có cánh gà nướng nữa?"
Hạ Dật Quần hừ một tiếng, quay người chạy vào phòng, "Không cần, ta tự luộc trứng gà!"
Khương Ly Tinh không thấy khó xử chút nào, ngược lại còn cười nói thêm một câu, "Vậy luộc cho mẹ một cái luôn, trứng gà mang tình yêu ăn cực kỳ ngon đấy."
Tình yêu? Hạ Dật Quần đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem có nên về trại trẻ mồ côi không. Nhà này bề ngoài xem có vẻ rất có tiền, nhưng hắn chẳng được hưởng chút nào, thậm chí còn toàn là cạm bẫy.
Ông bố thì cơ bản chẳng để ý tới gì, còn bà mẹ thì đến chuyện con cái một ngày ăn mấy bữa cũng không biết.
Hơn nữa, càng sống chung với Khương Ly Tinh, hắn càng thêm sợ hãi, với tính cách của nàng, dù là mẹ ruột của mình, Hạ Dật Quần vẫn phải nói một câu, cha ruột hắn chắc chắn là kẻ mù lòa hoặc kẻ ngốc, không thì sao lại chẳng nhận ra cái nết của bà ta.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là một khi Hạ Cảnh Chính tỉnh táo lại không muốn Khương Ly Tinh, nàng không có thu nhập, chết đói đầu tiên chắc chắn là hắn đây này.
Cho nên… Hoặc là về lại trại trẻ mồ côi, hoặc là mau chóng đến Hạ gia sinh sống.
Ngay lúc này, cửa lớn mở, Hạ Cảnh Chính toàn mùi rượu đi vào, Khương Ly Tinh đầu tiên lộ vẻ vui mừng, lập tức lại thương tâm, "Ngươi… không phải chê ta ngốc, không muốn ta sao?"
Hạ Cảnh Chính tiến lên, ôm chặt lấy Khương Ly Tinh, "Sao ta lại không muốn ngươi? Lời nói nhảm của ta chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu? Người không quan tâm ta mới đúng chứ?"
Khương Ly Tinh không kiềm được nhếch miệng cười, hận không thể làm khóe miệng rách tới tận mang tai, nàng còn tự cấu vào tay mình một cái, mới không để mình cười phá lên.
"Vậy sau này chúng ta đừng giận nhau nữa được không? Chúng ta cùng nhau sống tốt được không?"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng "Ừ" trầm thấp của Hạ Cảnh Chính, một giây sau Khương Ly Tinh liền bị bế bổng lên.
"A!" Nàng kinh hô một tiếng, "Ngươi làm ta hết hồn!"
Hạ Cảnh Chính ôm nàng đi thẳng vào phòng ngủ chính, hung hăng ném nàng lên giường lớn.
Hạ Cảnh Chính mang tính công kích thế này, Khương Ly Tinh lần đầu tiên trông thấy, trong lòng nàng có chút sợ, cũng có chút ngọt ngào, chẳng lẽ đây không phải là biểu hiện của sự yêu thương sau khi chiến tranh lạnh kết thúc?
Hạ Cảnh Chính rất nhanh tắt đèn, trong bóng tối, hắn không cần ngụy trang nữa, trên mặt đừng nói yêu thương, đến nụ cười cũng không có.
Hắn không được, vừa nãy hắn đã thử nghiệm rồi, trong quán bar có rất nhiều phụ nữ, dù cao thấp béo gầy, xinh đẹp thanh thuần, hắn đều không được.
Thậm chí hắn còn tìm đến "cô công chúa" chuyên nghiệp, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ bỏ chạy với một câu, "Vì sao, ta yêu nàng như vậy, chúng ta còn kết hôn, mà nàng lại sinh con cho người khác", để giả vờ say.
Đúng vậy, hắn chỉ được với Khương Ly Tinh mà thôi, Hạ Cảnh Chính càng thêm dùng sức.
Đời này của hắn cũng chỉ có thể cùng Khương Ly Tinh trói chung một chỗ.
"Ta đã đi hỏi thăm Cố Đường, cô ta vẫn muốn kiện ngươi."
Lần này Hạ Cảnh Chính không bật đèn, không nhìn thấy mặt Khương Ly Tinh, ngược lại hắn thấy thoải mái hơn.
"Cảnh Chính~" Khương Ly Tinh dịu dàng mật ý gọi hắn, trong giọng đã chẳng còn nghe ra kinh hoảng, nàng chỉ lượn vòng đầu ngón tay trên mu bàn tay hắn, "Anh sẽ không để em đi tù có phải không?"
Hạ Cảnh Chính hận không thể châm tàn thuốc vào mặt nàng, "Đương nhiên không, ta nghĩ rồi, cách đảm bảo nhất, là em có thai."
"A?"
"Thai phụ không bị ngồi tù, em lại phạm lỗi không lớn, ta thuê cho em luật sư giỏi. Cổ phiếu Hạ thị giảm mạnh, chủ yếu vẫn là do chuyện Y Kha Hàm kia, cứ lái theo hướng đó mà rửa tội, tội của em sẽ không quá nghiêm trọng, nếu em có thể thuận lợi mang thai, kết quả cuối cùng hoặc là vô tội, hoặc là hưởng án treo."
Lần này Hạ Cảnh Chính rất kiên nhẫn, giải thích cho nàng vô cùng rõ ràng, "Thông thường thì tội phỉ báng, chỉ khi liên quan đến an ninh quốc gia mới phải chịu ba năm tù, kiểu của em thì thời hạn thi hành án sẽ không quá một năm, nếu mang thai, thông thường sẽ hoãn thi hành án hai năm, trong khoảng thời gian này chỉ cần em ngoan ngoãn không phạm tội, thì không phải ngồi tù."
Khương Ly Tinh nắm chặt tay lại, "Vậy không phải là em vẫn có tì vết?"
Hạ Cảnh Chính vỗ vai nàng an ủi, "Có anh ở đây, em yên tâm, tại tòa, bình thường chỉ cần xin lỗi, sám hối, lần sau không dám nữa, cứ dựa theo khuôn sáo ấy, tội của em cũng không lớn, thậm chí cuối cùng có khả năng chỉ bị giam ngắn hạn."
Khương Ly Tinh thở phào nhẹ nhõm, đầu tựa vào ngực hắn, "Em biết rồi, lần này em nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không làm anh giận."
"Ngày mai dừng thuốc đi, qua hai ngày anh đưa em đi thư giãn tâm tình một chút, biết đâu lần này có luôn?"
Khương Ly Tinh ừ một tiếng, xê xuống một chút, "Vậy mình ngủ thôi."
Kỳ thật nàng đã sớm ngừng thuốc rồi, bất quá Hạ Cảnh Chính đối với thuốc tránh thai loại này chắc chắn không có nghiên cứu gì, hắn khẳng định không biết là sau khi dừng thuốc phải có một kỳ kinh nguyệt lớn rồi mới bình thường được, tính ra mấy ngày này vừa hay là thời điểm dễ thụ thai, Khương Ly Tinh quyết định phải nắm chặt cơ hội quấn lấy hắn thật chặt.
Hạ Cảnh Chính cũng nằm xuống, nhưng làm sao mà ngủ được?
Vừa nghĩ tới hắn đã có con với con ngốc này, vừa nghĩ tới gien của hắn bị con ngốc làm bẩn, vừa nghĩ tới hắn còn phải vì giúp con ngốc này thoát tội, phải cùng nó sinh một đứa con, Hạ Cảnh Chính liền hận không thể quay về năm đó, tự tay tát vào mặt mình một cái.
"Bảo ngươi không quản được mình!"
Kết hôn với cô ta là điều tuyệt đối không thể, có Khương Ly Tinh như một sự so sánh, Hạ Cảnh Chính thậm chí không muốn ly hôn với Cố Đường.
Hạ Cảnh Chính bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, Cố Đường là một con chim non, trong bóng tối cô cũng không nhìn thấy gì, vậy có thể dùng "công cụ" lừa qua cô ấy không?
Sau đó một thời gian, có thể lấy lý do sức khỏe của ông nội không tốt, bắt cô ấy đi thụ tinh ống nghiệm, hắn cùng Cố Đường có con, mới có thể thừa kế tập đoàn Hạ thị!
Suy đi tính lại kế hoạch của mình một lượt, Hạ Cảnh Chính mới an tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cảnh Chính về công ty ký văn kiện, liền lập tức đi tìm Cố Đường.
Tập đoàn Hạ thị mặc dù có không ít chấp hành quan, nhưng mà vị trí phó tổng giám đốc nhiều năm như vậy vẫn chỉ có mỗi Cố Đường.
Dù sao thì đây cũng là tập đoàn Hạ thị, chủ tịch và tổng giám đốc đều mang họ Hạ, chẳng ai muốn đề bạt người khác để chia sẻ quyền lợi trong tay mình.
Hạ Cảnh Chính trong tiềm thức vẫn cảm thấy Cố Đường yêu mình đến thảm thiết, hắn nói gì Cố Đường cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ hắn.
"Anh muốn đi nghỉ ngơi một thời gian." Hạ Cảnh Chính nói.
Trong lòng Cố Đường thì mừng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra lo sợ, "Vậy công ty thì sao? Anh không ở bên cạnh em, em phải làm gì?"
Hạ Cảnh Chính trong lòng mừng như điên, "Em không cần lo lắng, công ty hiện tại đã đi vào quỹ đạo, em làm trước đó rất tốt rồi."
Cố Đường lắc đầu, đóng kịch quả thật dễ khiến người nghiện, "Đó là do anh ở bên cạnh em, em nghĩ đến anh, em mới có động lực."
Cố Đường còn cảm thấy bản thân hơi "dầu mỡ", nhưng Hạ Cảnh Chính lại tươi cười rạng rỡ, "Anh sẽ nói với ông nội, để em lên làm quyền tổng giám đốc, như vậy công ty có văn kiện gì em đều có thể ký, nếu có gì không hiểu thì hỏi ông nội là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận