Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 255: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 1 ) (length: 10421)

Tạ Hiểu Văn xin nghỉ phép về nhà chăm sóc con nhỏ, mặc dù thu nhập giảm mạnh, nhưng bảo mẫu vẫn phải giữ lại.
Hai đứa con, đứa lớn ở nhà có bảo mẫu trông, đứa nhỏ nhập viện, Tạ Hiểu Văn cả ngày chạy tới chạy lui chăm sóc, buổi tối còn phải ở lại, may mà một tuần sau, đứa nhỏ xuất viện.
Tạ Hiểu Văn đặt con lên giường, nhìn thấy Cố Liên bên cạnh liền tức giận không chịu được, "Ta thật hối hận lúc trước nghe lời ngươi sinh con, ngươi chẳng nghĩ gì cả, chỉ biết mỗi chuyện muốn con!"
Lời này vừa bắt đầu liền không dừng lại được, "Ta cần ngươi làm gì! Lúc mang thai, khám thai đều là mẹ ta đi cùng, con sinh ra ngươi chỉ nghĩ đi câu cá, còn làm gãy chân con, nó còn nhỏ như vậy, bác sĩ còn nói có khả năng bị di chứng! Sau này nó phải sống thế nào!"
Cố Liên ngáp một cái, nói: "Bác sĩ nói là có khả năng, ông ta khẳng định phải nói nghiêm trọng lên, cô xem lúc trước đơn cam kết phẫu thuật, trên đó còn viết có khả năng mất mạng đấy. Nghe vậy thôi, trẻ con lớn nhanh, rất nhanh sẽ không còn dấu vết thôi."
Chính là cái thái độ gì cũng không để ý của hắn làm cho người ta tức giận!
Tạ Hiểu Văn không biết cầm cái gì, liền ném về phía người hắn, đồng thời khóc òa lên, "Ta thật là nghiệp chướng mới sinh con với ngươi! Năm nay ta không có được bình bầu tiên tiến, cũng không được xét thăng, cái đó toàn là tiền!"
Cố Liên một mặt không kiên nhẫn, "Lúc trước nói trước tiên dụ Cố Đường trở về, cô liền không chịu, vừa thấy người là cô muốn trút giận, còn muốn buông lời ngoan độc, không cho người ta tiền sinh hoạt nói phải đợi người ta tới cầu cô, bây giờ thì hay rồi, con nghe cô đi làm thuê, người ta tự kiếm được tiền học phí sinh hoạt, nhìn bộ dáng còn kiếm được không ít, nó việc gì phải về chịu khinh bỉ? Cô còn có mặt mũi nói tôi, cô mới là người không thành công việc gì lại làm hỏng chuyện!"
"Anh nói bậy! Cố Đường giống anh họ Cố, trong máu liền mang dòng máu vô trách nhiệm của anh! Nó là con của anh!" Tạ Hiểu Văn hét lớn.
"Cô nói vậy thật vô nghĩa, làm như chỉ một mình tôi sinh ra con không bằng! Tôi nói cho cô biết, lúc trước tôi thu của người ta năm ngàn tệ tiền dạy kèm tiếng Anh, bà Lưu không phải cũng nói với cô sao, tôi đã trả cho bà ta bốn trăm tệ, cô hay thật, cuối cùng lại trả cho bà Lưu đủ một ngàn tệ, cô mới là đồ ngốc, đưa lại cho người ta thêm bốn trăm tệ."
"Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ! Anh còn muốn chút mặt mũi nào không? Anh lừa tiền người ta, anh còn muốn ăn ở với hàng xóm không, không trả thêm chút, anh không sợ người ta nói xấu à?"
"Tôi sợ cái gì, thế sao lại là lừa tiền, nếu không phải cô chọc con gái tức đến mức không về, hai vạn tệ của tôi đều tới tay rồi, cô còn nói tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu! Bao nhiêu tiền của cải rồi, vậy mà cô làm cho nó cút ra ngoài."
"Cút! Anh cút cho tôi!" Tạ Hiểu Văn giận dữ nói, "Tôi mặc kệ anh làm thế nào, anh đi kiếm tiền cho tôi! Tiền tiết kiệm nhà mình chỉ còn mười lăm vạn, con còn chưa đầy một tuổi, anh tự mình tính toán đi!"
"Sao có thể thế! Tiền lương hai ta nộp vào hết rồi, một xu cũng không cho con gái cô, thế mà còn tiêu hết tám vạn à?"
Tạ Hiểu Văn cười lạnh, "Anh cho là sao, chính là anh làm gãy chân con đấy, thế là tốn hết gần hai vạn đấy! Trong đó còn có năm ngàn là tôi với mẹ mượn, còn chưa trả đấy!"
Cố Liên nhíu mày, nói: "Như vậy không được, chúng ta phải tính toán lại cho kỹ. Hai tháng này cô ở nhà chăm sóc con, tôi nhớ là tiền lương tính theo một nửa à?"
Tạ Hiểu Văn lau nước mắt, gật đầu nói: "Chỉ có lương cơ bản, không có phụ cấp, chỉ có hai ngàn tệ."
Cố Liên cầm giấy bút tính toán, "Tôi có bốn ngàn ba, cộng vào là sáu ngàn ba, bảo mẫu một tháng bốn ngàn, còn lại hai ngàn ba miễn cưỡng đủ ăn —— cô phải đi làm, cô không thể nghỉ ngơi nữa, con cũng không thể ốm lại được."
"Anh cho rằng tôi muốn à?"
Cố Liên lông mày bỗng nhiên nhướng lên, nói: "Ngược lại tôi lại có một ý."
"Con trai ông anh trai cô, sang năm thi đại học, con chúng ta cũng không có đứa nào học đại học tốt cả, nó khẳng định phải đi nơi khác, vậy thì chúng ta đuổi anh chị cô đi, chúng ta chăm sóc bà nội, một tháng bà cụ có hơn bốn ngàn tiền hưu, sức khỏe cũng ổn, như thế thì không cần thuê bảo mẫu nữa?"
"Vậy sao không sang bên mẹ anh?" Tạ Hiểu Văn theo bản năng phản bác, "Anh vẫn là con trai trưởng của mẹ anh, tôi là con gái gả đi rồi, sao tôi lại đi đuổi anh trai mình được?"
Cố Liên nói: "Nhà mẹ cô ba phòng ngủ một phòng khách, nhà mẹ tôi hai phòng ngủ một phòng khách, hai đứa con mình, cô nói làm sao mà ở được?"
Tạ Hiểu Văn không nói gì, hai phòng ngủ thật sự là không đủ, hai đứa con của cô, lớn lên một đứa cũng phải một phòng, đợi khi bà nội mất, ba phòng ngủ vừa đủ.
"Chúng ta còn có thể cho thuê lại nhà chúng ta, có thêm tiền chi tiêu." Tạ Hiểu Văn phấn khởi nói.
Cố Liên nói: "Vậy cô thỉnh thoảng đến thăm mẹ cô, đừng cãi nhau, chăm sóc mẹ cô cho tốt, một năm này chúng ta tiết kiệm một chút rồi cũng qua thôi!"
Tạ Hiểu Văn ừ một tiếng, "Mồng một tháng mười mua chút đồ đến thăm bà, hai ta cùng đi!"
Hai người lại bàn nhau một cái chủ ý thật đáng buồn nôn, đừng nói bà nội có đồng ý hay không, dù sao Tạ Quốc Trí và Giang Tố Lan trừ khi bị choáng váng, nếu không chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hơn nữa cái chủ ý này cho dù thành công cũng là chuyện của một năm sau, hiện tại...Con phải đi tái khám, vẫn phải tiếp tục tiêu tiền tiết kiệm.
Tạ Hiểu Văn mặt mày ủ rũ cầm sổ tiết kiệm lại đi rút tiền.
Dạo gần đây Cố Đường sống rất tốt, trong tay có tiền, học kỳ này không cần đi làm thêm, bạn học đều rất thân thiết với cô, môn học trên lớp đều tiến triển thuận lợi, ôn luyện theo lệ thi sáu cấp, cô còn tranh thủ thời gian đi ăn bữa cơm với Hoa Ngẫu Sinh, đàn em học viện mỹ thuật sát vách.
Khu đại học luôn có đủ mọi quán ăn vặt, nhà hàng, hai người hẹn gặp nhau ở cổng khu ăn vặt, Hoa Ngẫu Sinh hỏi: "Học tỷ muốn ăn gì?"
Cố Đường liếc nhìn hắn một cái, Hoa Ngẫu Sinh lập tức đổi giọng, "Là em cảm ơn học tỷ, lẽ ra em nên lo." Cậu đảo mắt một vòng, dẫn Cố Đường đến một quán đồ ăn nổi tiếng trong khu ăn vặt này.
Hai người vừa vào liền được nhân viên phục vụ cười chào mời ra một chỗ ngồi tốt gần cửa sổ, Cố Đường liếc nhìn gò má Hoa Ngẫu Sinh, hai người ngồi ở vị trí này, vừa đúng lúc ánh đèn đường chiếu tới gò má cậu ấy, chỗ này đúng là để quảng cáo cho người ta rồi.
Cố Đường cười cười, hỏi: "Có giảm giá không?"
Mấy quán ăn nhỏ này, nhân viên phục vụ hầu hết đều là người nhà của chủ quán, một nhà cùng ra trận như vậy, phục vụ viên nói: "Có ạ, giảm hai mươi phần trăm." Vừa nói vừa đưa cho hai người một phiếu giảm giá, "Có thường xuyên tới, lần sau lại có ạ."
Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Hoa Ngẫu Sinh thở dài: "Thảo nào chị Tề bảo học tỷ biết nói chuyện, làm em phải học theo nhiều vào, hỏi một câu đã được giảm giá."
Người này đúng là không biết lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, Cố Đường hỏi: "Cậu học cấp ba ở đâu?"
Hoa Ngẫu Sinh nói: "Em học lớp 11 đã vào xưởng vẽ, em thích vẽ tranh." Sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên uể oải, "Nhưng phải lên năm hai mới được chia lớp, năm nhất vẫn là các môn cơ bản, không chỉ vẽ phác họa, mà còn phải vẽ quốc họa nữa, em lại không giỏi cái này lắm."
Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại đưa tác phẩm của mình cho Cố Đường xem.
Có thể thấy tài năng phác họa của cậu ấy không tệ, cách phối màu cũng rất táo bạo, hơn nữa lại vô cùng rực rỡ, vẽ đẹp nhất là tranh sơn dầu, tiếp đến là màu nước, còn đến quốc họa thì lại có chút nửa vời.
"Về sau còn phải học họa tỉ mỉ nữa, cái này em cũng không ổn lắm." Hoa Ngẫu Sinh có chút ưu sầu, rồi hắn lại cười.
Cố Đường nghe theo cảm xúc của mình nên đã không an ủi hắn.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, nhà hàng này Cố Đường cũng từng ăn qua, nhưng mà phải nói là, lúc cô tự mình đến ăn thì chất lượng phục vụ cực kỳ thấp.
Không chỉ không có giảm giá, mà số lượng đồ ăn còn ít đi ít nhất một phần ba.
Lúc cô đến ăn, một đĩa sầu riêng chiên giòn có sáu miếng, hôm nay có tới tám miếng.
Bánh khoai tây chiên kẹp thịt rán thì ngày thường xếp thành một mặt phẳng, hôm nay lại chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thịt rim cô ba kia tuyệt đối không có nhiều thịt như thế này, ớt gà xào trong đĩa cũng không có nhiều ớt đến thế.
Cố Đường thở dài, hỏi: "Chế độ ăn của cậu chắc không điều độ nhỉ." Nếu không cứ theo cái đà này, mấy cô bác bán cơm nhà ăn đã sớm vỗ béo hắn rồi.
Trong mắt Hoa Ngẫu Sinh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, "Học tỷ đến cả cái này cũng biết ạ? Không quan trọng là vẽ gì, lúc vẽ có thể dừng bút thì ít nhất cũng phải hai tiếng, rất dễ dàng bỏ bữa."
Cố Đường gắp cho hắn một bát cơm, "Ăn đi."
Chưa ăn được bao nhiêu thì điện thoại Cố Đường reo, cô nhận được mấy tin nhắn riêng, mở ra thì toàn là một tấm hình, ảnh chụp cô cùng Hoa Ngẫu Sinh đang ăn cơm, bên dưới không phải là 【 lệ mục gif 】, thì là 【 bái đại lão gif 】, cuối cùng kết thúc bằng câu "Cầu giới thiệu!!!".
Ngay cả ba câu có hai câu dùng để châm chọc Tạ Nhược Y cũng đã học được cách nói chuyện tử tế, "Mày trâu bò!!!".
Không chỉ có vậy, mà ngay cả Âu Âm Du cũng gửi một tin nhắn trong nhóm lớp, "Thảo nào mày chướng mắt Dịch học trưởng, 【 cười gif 】".
Tính hư vinh đúng là một thứ rất đáng sợ, Cố Đường ngẩng đầu nhìn Hoa Ngẫu Sinh đối diện, cô nói: "Tôi có thể chụp cho cậu một tấm hình để đăng lên nhóm lớp được không?"
Hoa Ngẫu Sinh gật đầu, không những vậy, cậu ấy còn tạo dáng, còn cười.
Không không không, như thế này không được, Cố Đường nói: "Đừng cười, cúi đầu xuống, đúng, nghiêng sang phải một chút, tốt lắm, nhìn xuống dưới, hoàn hảo!"
Cố Đường đăng ảnh lên nhóm lớp, riêng gửi cho Âu Âm Du.
Bên dưới là một loạt "Đã xem", Âu Âm Du trực tiếp giả chết.
Ăn cơm xong, Cố Đường trở về trường thì liền bị người bao vây, lớp trưởng nói: "Nghe nói người kia là nam thần trường bên cạnh! Vô số học tỷ đều để ý tới cậu ta đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận