Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 823: Ta gọi Chiêu Đệ ( 2 ) (length: 9483)

Nàng đem ba món đồ bày cùng nhau, lại cầm điện thoại công ty cấp phát để ở một bên, điện thoại công ty cấp phát là loại bấm nút cơ bản, so với điện thoại 'cục gạch' đời đầu đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Sản phẩm điện tử phát triển, chắc chắn là hướng tới hướng càng nhẹ, càng linh hoạt, càng tiện lợi, càng thông minh, đó là yếu tố thứ hai ta muốn nói, tiếp cận các sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất."
Vấn đề này mọi người đều hiểu, chẳng cần giải thích nhiều, ngược lại bên cạnh Kiều Đông Tuấn trên mặt lại lộ ra vẻ coi thường.
Cố Đường thừa biết hắn đang nghĩ gì, đại khái là: 'một học sinh cấp ba như ngươi, còn bày đặt ra vẻ am hiểu chuyện phát triển?' Nghiên cứu sinh trong phòng này cũng không thiếu.
Cố Đường cũng chỉ liếc qua, người này không lên tiếng thì cô cũng mặc kệ, mà đâu chỉ có cô thấy, Triệu tổng cũng đã nhìn ra.
Cố Đường lại nói: "Điện thoại đời đầu, loại cục gạch lớn, ta chưa từng dùng qua, nhưng mọi người ngồi đây chắc không ít người đã từng dùng, các vị nghĩ xem, xu hướng phát triển của điện thoại là gì?"
Cố Đường để chiếc máy MP3 và từ điển điện tử lên trên chiếc điện thoại: "Các vị thấy tương lai điện thoại có thể tích hợp cả ba chức năng này không?"
Cái này cũng chẳng có gì đáng nói, ai cũng biết chuyện này cả, ngày xưa một chiếc điện thoại nặng cả mấy cân, mang trên người cứ như cục gạch, ra ngoài lại phải đem theo ba cục pin dự phòng, còn bây giờ thì khác rồi, nhẹ nhàng tiện lợi bỏ túi, hai ngày mới cần sạc một lần.
"Điểm thứ ba là, phải kết hợp tình hình thực tế của công ty chúng ta."
"Máy nghe nhạc MD, là hạng mục của đối tác lâu năm của công ty chúng ta, giống như lời phó tổng Kiều nói, có thể cứ tiếp nhận. Hơn nữa giá bán cao, tiền gia công cũng sẽ cao, ta phụ trách gia công, không quản việc bán."
"Còn máy MP3 và từ điển điện tử..." Cố Đường ngập ngừng một chút, mất ba phút đồng hồ để sắp xếp máy móc gọn gàng lại, "Trình tự làm việc rất đơn giản, vừa hay dùng để đào tạo nhân viên mới, sau này còn nhận thêm nhiều hạng mục phức tạp hơn."
Triệu Phổ thầm nghĩ: "Lời hay đều bị cô nói hết rồi còn đâu".
Đương nhiên là một ông chủ không thể hành động như vậy, hắn quay sang nói với Cố Đường: "Cô về chỉnh sửa lại chút ít, lát nữa ta với cô họp nhỏ lại xem sao, để thiết lập một vài tiêu chuẩn đánh giá hạng mục".
Cố Đường rất vui khi nghe vậy, Triệu Phổ có tư tưởng quản lý hiện đại, anh ta luôn cố gắng để mọi thứ có quy tắc và quy định cụ thể, không dựa vào cảm tính và kinh nghiệm nhất thời.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đúng là như thế, tôi nghe nói nước ngoài đã có loại điện thoại có thể gửi nhận thư, cái này rất hữu ích cho người làm thương mại. Điện thoại là công cụ liên lạc, tôi nghĩ trong tương lai không xa, điện thoại sẽ trở thành vật dụng phổ biến, đây là cơ hội tốt."
Cố Đường càng thêm kinh hỉ, hóa ra thời điểm này anh ta đã chú ý tới hạng mục điện thoại di động rồi sao?
Cố Đường nói: "Tôi nghĩ có thể đặt mua một lô điện thoại về, chúng ta vừa dùng, cũng vừa có thể tháo ra nghiên cứu, về sau tiếp nhận hạng mục điện thoại di động cũng là một lợi thế."
Triệu Phổ cười nói: "Sau này thị trường có sản phẩm điện tử nào mới lạ, nhất là hàng hải ngoại, ta sẽ đều mua về nghiên cứu xem sao."
Sau khi nói xong chuyện các hạng mục mới, tiếp theo là bố trí công việc cho giai đoạn sắp tới.
Nói chung là, hạng mục máy tính nhất định không được xảy ra sai sót gì, đây là điểm mang lại doanh thu lớn nhất hiện tại của công ty Hạo Phổ, ngoài xưởng gia công số 1 thì việc gia công máy tính ở xưởng 2 và 3 cộng lại, tiền gia công chỉ ít hơn chút đỉnh so với 12 xưởng còn lại mà thôi.
Hội nghị nhanh chóng kết thúc, mọi người đứng dậy rời đi, Triệu Phổ nói: "Lão Kiều ở lại một lát."
Cố Đường cố ý bước chậm lại, là người cuối cùng rời phòng họp, trước khi cô hoàn toàn khuất khỏi tầm nghe, đã nghe Triệu Phổ lạnh lùng nói: "Ý anh lúc nãy là gì?"
Tốt, cô an tâm rồi.
Trong phòng họp, Kiều Đông Tuấn nhíu mày, muốn nói hắn có thâm cừu đại hận gì với Cố Đường, thì hoàn toàn không có.
Ghen ghét cũng không có, Cố Đường chỉ là một tổ trưởng rồi lên phó quản đốc phân xưởng, còn hắn là cấp quản lý cao của công ty, là người cùng Triệu Phổ mở mang sự nghiệp.
Tốc độ thăng tiến của Cố Đường có nhanh, lương có cao, thì cũng không hề gây ảnh hưởng đến vị trí của hắn.
Theo lý, vị trí của hai người khác biệt như ngày với đêm, nhưng Kiều Đông Tuấn mấy lần đều không thể đè Cố Đường xuống được, thậm chí cô ngày càng tỏ ra không mặn mà gì với hắn, chuyện này làm hắn có chút khó chịu.
Kiều Đông Tuấn nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ấy chút thôi, gần đây có người nói với tôi, cô ấy thái độ không tốt, hơi kiêu căng ngạo mạn."
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng: "Thái độ cô ấy không tốt? Cô ấy kiêu căng ngạo mạn? Cô ấy mỗi tháng nghỉ bốn ngày, còn lại 26 ngày toàn làm việc ở phân xưởng, cứ một ngày lại làm một ca đêm, những tổ trưởng dây chuyền đầu tiên đều là do cô ấy tự tay hướng dẫn chỉ dạy, ai nói cô ấy thái độ không tốt, anh nói tên ra đây!"
"Anh đừng giận." Kiều Đông Tuấn vội nói, làm gì có ai đâu, người Cố Đường không để vào mắt duy nhất chỉ có hắn, người cảm thấy thái độ của Cố Đường không tốt chính là em vợ hắn, "Tôi biết anh coi trọng cô ấy, nhưng mà dù sao cô ấy còn trẻ quá, với cả một năm nay anh cho cô ấy thưởng nhiều thật đấy, tôi đây là muốn bảo vệ cô ấy thôi."
"Kiều Đông Tuấn à Kiều Đông Tuấn, tôi biết nói gì về anh đây?" Triệu Phổ tức giận nói: "Anh thấy nếu không có cô ấy thì cái dự án này chúng ta có thể nhận làm được không?"
"Đúng là công ty chúng ta là xưởng điện tử tốt nhất Nam Khẩu, ông White kia có đi khảo sát khắp Nam Khẩu, thì cũng chỉ có thể hợp tác với ta thôi, nhưng như vậy thì cùng lắm là kẻ mạnh nhất trong đám lùn, chứ không phải là ta là người duy nhất làm được!"
"Nhìn xem tới giờ đi, mỗi tháng họp báo cáo tiến độ qua điện thoại, toàn là do một mình cô ấy báo cáo, ông White kia căn bản không nói chuyện với người khác!"
Kiều Đông Tuấn cuối cùng cũng tìm được lý do để phản bác, "Thật ra bọn họ cũng đang học ngoại ngữ mà, tôi thấy sau này họp qua điện thoại có thể để người khác báo cáo cũng được. Chúng ta là một tập thể, đâu thể lúc nào cũng để mình cô ấy đứng ra được, nhỡ sau này cô ấy đi thì sao? Dự án chẳng lẽ phải bỏ?"
"Sao cô ấy phải đi?" Triệu Phổ hỏi lại, "Tôi trả lương cao nhất ở cái ngành nghề này của thành phố Nam Khẩu, tôi coi trọng cô ấy, tôi thăng chức tăng lương cho cô ấy, tôi còn định hợp tác với trường đại học, cho cô ấy một suất học bổng đi học, tôi tốt với cô ấy như vậy, anh nói cho tôi biết sao cô ấy phải đi?"
"Còn nữa!" Triệu Phổ gõ tay xuống bàn, "Tại sao tôi phải để người khác báo cáo? Đây là công việc, chứ không phải lớp học tiếng ngoại ngữ cho họ!"
Kiều Đông Tuấn không nói gì nữa, còn gì để mà nói chứ?
Hắn thở dài một hơi, nói: "Thôi được rồi, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, sau này khó tránh phải kết hôn sinh con, đến lúc đó lại dồn trọng tâm vào gia đình, tôi có lẽ hơi lo xa, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải phòng ngừa trước thì hơn."
"Anh đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy cái chuyện vớ vẩn đấy!" Triệu Phổ nghĩ đến tối hôm đó White tới, hắn đã xem sơ yếu lý lịch của Cố Đường rồi, cô tới làm khi mới 21 tuổi, làm ở công ty hơn một năm, vậy thì là... "Cô ấy cùng lắm mới 23 tuổi, kết cái gì hôn, sinh cái gì con chứ?"
Kiều Đông Tuấn hoàn toàn cạn lời, hắn nói: "Tôi biết rồi, ai... Chắc tôi già rồi."
Triệu Phổ chẳng thèm để ý hắn, Kiều Đông Tuấn về đến nhà, nhìn vợ mình, lại nghĩ đến thằng cháu kia, không khỏi nói thêm mấy câu, "Cái thằng cháu của cô đúng là chẳng biết gì cả! Tôi bảo nó học hỏi thêm chút mà nó cả ngày chỉ biết kiếm sống, thấy không, bây giờ vẫn ở đội dự án nhỏ, còn lâu mới vào được đội dự án lớn! Vô tích sự!"
"Anh nói thế có ý nghĩa gì không?" Vợ hắn tức giận nói: "Còn không phải do anh vô dụng hay sao, ngày nào cũng nói cùng Triệu Phổ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thế rồi sao? Người ta đã lên rồi thì có coi anh ra gì đâu, đến cả sắp xếp một người vào đội còn không được, nó vô tích sự? Người vô tích sự nhất là anh mới đúng!"
"Cùng nhau lập nghiệp?" Kiều Đông Tuấn cười giễu mình: "Đâu có tới lượt ta nói câu đó, nếu có thì nó là hoàng đế, ta nhiều nhất...cùng lắm cũng chỉ là thái giám!"
Nhưng Kiều Đông Tuấn càng nghĩ càng bực, Cố Đường lúc trước còn là tổ trưởng, chưa thăng chức đã dám xem thường hắn, hiện tại làm phó quản đốc phân xưởng thì càng dám không nể mặt hắn, dám đối đầu trực tiếp với hắn, vậy thì tương lai thì sao?
Triệu Phổ coi trọng cô ta như vậy, còn muốn tìm trường cho cô ta đi học, chẳng phải có nghĩa là sớm muộn cô ta cũng được thăng chức nữa sao?
Cô ta đã là Phó quản đốc phân xưởng, còn có thể thăng lên chức gì nữa đây?
Quản đốc phân xưởng? Trưởng phòng sản xuất của nhà máy? Phó giám đốc nhà máy? Hay là giám đốc nhà máy?
Vậy thì Kiều Đông Tuấn không còn đường sống!
Kiều Đông Tuấn lấy điện thoại ra gọi ngay cho Vi Anh, cười nói: "Gần đây ở nhà máy chắc bận lắm nhỉ, lão Triệu cả ngày loay hoay lu bù, cô ở bên ngoài dẫn con cái đi học cũng nên để ý quan tâm đến lão Triệu một chút chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận