Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 149: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 8067)

Bất quá điều này cũng không cản trở nàng tiếp tục hỏi Hạ phu nhân đòi tiền.
"Ừm, hôm nay cùng chị dâu đi công ty tổng hợp."
"Chị dâu dẫn ta đi khách sạn lớn ăn bít tết giòn tan."
"Đi xem phim."
Hạ phu nhân dùng cái đầu óc chỉ toàn gió của nàng nghĩ đến mấy vạn đồng bạc Cố Đường đang có, còn cả nhuận bút của nàng không ít, tuy rằng đã bị con trai lừa một lần, bà vẫn không chút nào hoài nghi con gái còn có thể lại lừa bà lần nữa.
Đến tháng tư, ngay khi Cố Đường hoài nghi mình có phải hay không mang thai thì, Hạ Phàm Tích cáo biệt nàng, "Anh phải ra tiền tuyến, ngoan ngoãn chờ anh trở về."
Chuyện có thể mang thai liền không nói, miễn cho hắn phân tâm, vừa hay khi trở về sẽ cho hắn một bất ngờ?
Hoặc là k·i·n·h h·ã·i?
Cũng có thể thừa dịp mấy tháng này dưỡng thai thật tốt, Cố Đường tiễn Hạ Phàm Tích rời đi, về nhà liền thay váy thành áo cánh truyền thống, quần áo rộng thùng thình, bảy tám tháng cũng chưa chắc nhìn ra.
Cố Đường chính thức bắt đầu dịch tài liệu dạy học lớp bốn tiểu học, Hạ lão gia cũng tìm được một mối làm ăn mà ông thấy rất thích hợp.
Xe kéo.
Giấy phép xe kéo hai đồng một cái, một chiếc xe kéo cũng chỉ tầm năm sáu mươi đồng, phu xe mỗi tháng nộp khoảng hai mươi lăm đồng tiền thuê.
Tính như vậy, nếu ông đặt mua một trăm chiếc xe kéo, nhiều nhất cũng chỉ tốn sáu ngàn đồng bạc, mỗi tháng thu nhập hai ngàn rưỡi, ba tháng là có thể hòa vốn, không có gì nhanh hơn được cái này.
Chỉ là ngồi lì ở cục Giao Thông hai tháng, Hạ lão gia không mua nổi lấy một cái giấy phép nào, nhưng cũng nghe ngóng được không ít tin tức nội bộ.
Việc mua giấy phép hai đồng là không thể có, nếu thật muốn mua được thì ít nhất sáu bảy trăm đồng trở lên, mà có tiền cũng phải có người chống lưng mới mua được.
"Cái này còn có ý gì?" Hạ lão gia lẩm bẩm, "Đầu tư sáu ngàn đồng, mỗi tháng lời hai trăm năm, còn không bằng gửi ngân hàng lấy lãi."
Thực tế, Hạ lão gia mang theo một vạn đồng ra ngoài, gửi ngân hàng mỗi tháng cũng có thể thu lãi một ngàn đồng, nhưng Hạ lão gia không cam lòng, gia sản Hạ gia vào thời cường thịnh có thể đến gần hai mươi vạn đồng, ông còn muốn đông sơn tái khởi.
"Thôi vậy." Hạ lão gia đắc ý gật gù rời cục Giao Thông, rồi lại đi vũ trường, "Hay là cứ thả lỏng một chút trước đã, đánh vài ván bài brit, người nước ngoài ai cũng thích chơi cái này, chờ chơi quen rồi biết đâu lại quen được đối tác."
Cứ ham vui như vậy, không biết tự khi nào, tài sản Hạ lão gia chỉ còn sáu ngàn đồng.
Ngày tháng trôi qua từng ngày, đến tháng tám mùa thu, bụng Cố Đường năm tháng giấu dưới lớp váy rộng thùng thình, người ngoài không hề nhận ra.
Sách giáo khoa cô dịch cũng đã ra tới lớp năm.
Tiền thù lao cố định duy trì ở mức 5 đồng một ngàn chữ, chia tiền duy trì ở mức 20, in ra cơ bản đều là mười vạn cuốn.
Mỗi ra một cấp lớp, đại khái bỏ túi được từ một vạn hai đến một vạn năm đồng.
Vào thời điểm đó, mức thù lao cao nhất là 20 đồng một ngàn chữ, chia tiền là 40, Cố Đường còn cách trần nhà một đoạn, cũng không phải vì chất lượng không tốt, chủ yếu vì đây là tài liệu xóa mù chữ dùng cho tiểu học.
Lúc định giá cũng chỉ bằng một phần ba sách giáo khoa trung học đại học, giá thấp thì tiền chia cũng không cao theo.
Khi sách giáo khoa song ngữ anh - trung lớp năm tiểu học của Cố Đường được bán ra thị trường một tuần thì sách triết học đại học Hạ Đô Chí cuối cùng cũng được dịch xong.
Thực tế thì tốc độ này tính ra vẫn rất nhanh, dịch một bộ sách triết học đồ sộ, tất cả cũng chỉ mất vài tháng, trước đây nói thì quyển sách này phải học cả một năm.
Nhưng xét về chất lượng, vài tháng là rất phù hợp rồi.
Ngày này, Hạ Đô Chí tắm gội sạch sẽ, cắt tóc tỉa tót, thay đồ tây, cầm bản thảo dịch sách đi nhà xuất bản Quang Thần.
Không sai, chính là nhà xuất bản đã in sách cho Cố Đường.
Hạ Đô Chí đắc ý đặt sách trên bàn tiếp tân, chỉ chờ được người khen ngợi.
Nhưng nhân viên tiếp tân rất chuyên nghiệp, đầu tiên là, "Cảm ơn ngài đã gửi bản thảo đến nhà xuất bản Quang Thần của chúng tôi", tiếp theo là "Việc duyệt bản thảo của ngài có thể mất chút thời gian, không biết ngài có thể để lại số điện thoại hoặc địa chỉ được không, sẽ có chuyên gia liên hệ lại với ngài."
Hạ Đô Chí giờ rất mẫn cảm, vừa nghe đến chữ "điện thoại" liền thấy người ta xem thường mình, mặt hắn sa sầm, nói: "Không cần, ba ngày nữa ta sẽ quay lại."
Nhân viên tiếp tân nói một tiếng "được", rồi đưa cho Hạ Đô Chí một tờ biên nhận, mới cầm bản thảo vào trong.
"Đồ mắt chó khinh người." Hạ Đô Chí loạng choạng rời khỏi nhà xuất bản Quang Thần, rồi đi mua nửa cân thịt đầu heo ở cửa hàng đồ chín, vừa định về nhà, bỗng nhớ ra còn một đám người ở nhà.
Dù sao bây giờ trời cũng không lạnh, Hạ Đô Chí cầm đồ đến quán rượu.
Hạ Đô Chí về đến nhà trời đã tối, Sở Ngọc Nguyên làm một bàn thức ăn, thật hiếm khi cả nhà hòa thuận vui vẻ chờ hắn.
Sở Ngọc Nguyên đưa tay nhận mũ và gậy chống, cười nói: "Mau rửa tay đi, chúng ta ăn cơm thôi." Đã hơn một năm rồi, ngày tháng gian khổ cuối cùng cũng đến lúc hết rồi.
Hạ lão gia nghĩ trong túi hắn chưa đến ba ngàn đồng, còn phải chờ con trai nổi tiếng, như vậy ông mới có thể chuyển vào biệt thự lớn tiếp tục sống cuộc đời đại gia.
Hạ phu nhân cười tủm tỉm nhìn đứa con trai cả, năm đó cũng vì sinh ra nó mà bà mới có chỗ đứng ở nhà chồng, đây là đứa con có tiền đồ nhất của bà, đợi khi nó k·i·ế·m tiền bà có thể đi chữa b·ệ·n·h!
Hạ Tú Trinh cũng thân mật gọi một tiếng "Anh hai", dạo này cô ta thường xuyên cầm tiền Hạ phu nhân cho đi chơi. Thế giới Thượng Hải thật quá quyến rũ.
Đi uống trà chiều ở khách sạn lớn, đã tốn đến năm đồng bạc. Dù cà phê đắng muốn c·h·ế·t, một ly cà phê làm cô mất ngủ đến hai lần, nhưng cô vẫn muốn đi lần nữa.
Ở đó thật quá đẹp, những người mặc bộ âu phục, đầu đội trang sức, chân đi giày da, tay cầm túi xách.
Cô đều muốn có tất cả!
"Anh hai, em rót canh cho anh."
Hạ Đô Chí được mọi người vây quanh như trăng giữa sao, mãi cho đến ba ngày sau, hắn lại đến nhà xuất bản Quang Thần.
"Thực x·i·n l·ỗ·i, bản thảo của ngài chất lượng rất tệ, không đạt yêu cầu của nhà xuất bản chúng tôi, hy vọng ngài sẽ không ngừng nỗ lực và tiến bộ hơn nữa."
Mặt Hạ Đô Chí vốn dĩ tái nhợt vì ở trong nhà lâu, lập tức đỏ bừng, "Dựa vào cái gì! Có phải tại Cố Đường không! Có phải tại cô ta không để các người xuất bản sách của ta! Đồ mắt chó coi thường người khác! Các người chờ đấy!"
Hạ Đô Chí r·u·n rẩy đoạt lấy bản thảo sách, ôm chặt trước n·g·ự·c rồi xông cửa bỏ đi.
Hai nhân viên tiếp tân hai mặt nhìn nhau.
"Cố Đường? Cô Cố?"
"Hắn có quan hệ gì với cô Cố vậy? Đến hắn mà cũng có quan hệ được sao?"
"Hắn họ Hạ." Nhân viên tiếp tân dở dở biên lai gửi tiền, "Hắn là Hạ Đô Chí!"
"Trời ơi, hắn là Hạ Đô Chí ư? Thật cảm ơn hắn năm đó đã bỏ qua cho cô Cố."
Hạ Đô Chí ôm bản thảo bước ra ngoài, không mục đích đi lang thang trên đường, rất nhanh liền bị một người chặn lại.
Người đến là một ông lão mặt tròn cười híp mắt, tóc hoa râm, trông rất hiền lành, "Hạ tiên sinh, kẻ hèn này là chủ nhà xuất bản Tri Bình, tôi vừa ở Quang Thần nhìn thấy ngài, Quang Thần là nhà xuất bản lớn, muốn xuất bản sách phải có quan hệ, chúng tôi nhà xuất bản nhỏ khát nhân tài, không bằng Hạ tiên sinh xuất bản sách ở chỗ chúng tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận