Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 711: Không gì làm không được quản lý người ( tám ) ( 2 ) (length: 8832)

Rất nhanh, giáo quan liền làm mẫu ba loại động tác một lần, nói: "Nam nữ chia nhóm, năm người một hàng, từng hàng từng hàng tiến lên."
Cố Đường làm đội trưởng, nàng là người đầu tiên của tổ thứ nhất.
Khi nàng vừa bước chân ra, mắt giáo quan liền sáng lên, "Rất tốt, chính là lực đạo này. Sức không cần quá mạnh, cánh tay không phải vung ra mà là vung có khống chế."
Tổ thứ nhất tiến lên phía trước 20 mét, giáo quan hô ngừng, lại gọi riêng Cố Đường lên, "Ngươi tiếp tục đi."
Giáo quan tiếp tục nói: "Các ngươi xem khả năng khống chế lực đạo của cô ấy này, cánh tay vung ra sẽ không bị mất phương hướng, như vậy là vô cùng tốt, đây chính là những gì chúng ta muốn khi định hình định vị."
"Rất tốt, ngươi về đội, tổ tiếp theo."
Buổi tối huấn luyện theo 18:30 bắt đầu đến 20:30 kết thúc.
Giáo quan một lần nữa làm 20 người khách mời xếp hàng, nói: "Rất tốt, hôm nay là ngày 0, một ngày sau khi huấn luyện kết thúc, không có ai rút lui, cũng không ai tụt lại phía sau. Từ 12 giờ đêm nay, chúng ta sẽ tiến vào huấn luyện chính thức."
Cố Đường theo bản năng liếc nhìn giáo quan, 12 giờ? Hắn không nói buổi sáng ngày mai bắt đầu, lẽ nào nửa đêm phải tập hợp khẩn cấp một chút?
Giáo quan đứng ở phía trước nhất, Cố Đường nhìn hắn, đương nhiên hắn cũng cảm giác được, giáo quan đáp lại nàng bằng ánh mắt không muốn tiết lộ, tiếp tục nói: "Ngày mai sẽ có một đội quân nhân chính thức huấn luyện cùng các ngươi, đồng thời cho mọi người biết quân nhân thực sự, tiêu chuẩn thật sự là như thế nào."
"Được, giải tán!"
Cố Đường về đến ký túc xá, dựa theo thời gian biểu, buổi tối từ 20:30 đến 22:00 là thời gian vệ sinh cá nhân và để cho tổ tiết mục phỏng vấn, buổi chiều cô đã chiếm gần hết thời lượng, buổi tối tám phần là không tới lượt cô.
Nhưng không sao, chờ những người đó đi hết, cũng chỉ có cô mới có thể phỏng vấn, mỗi ngày ít nhất nửa tiếng phỏng vấn a~ Nghĩ như vậy còn có chút thoải mái.
Ba người mới trong ký túc xá Cố Đường, đều tương đối khách khí với nhau, bốc thăm thứ tự tắm rửa, Cố Đường cầm chậu nước đi nhà tắm công cộng trong lầu giặt quần áo.
Cùng lúc đó, ở khu phỏng vấn giản dị do tổ tiết mục xây dựng, hôm nay phỏng vấn bắt đầu.
[A, ta không nên xem Chương Tân Dịch cùng Thời Giai Lộ a, bọn họ thật vô vị a, chi bằng gọi Cố Đường tới, ta muốn nghe nàng nói cảm tưởng gì đó.] [Cười chết, đúng a, sao lại đi tìm hai người đó để bắt đầu chứ. A… Ta hiểu rồi, hai người họ biểu hiện tệ nhất.] Người dẫn chương trình: "Xin chào các bạn khán giả, sau ngày đầu tiên – à không, hôm nay là dự huấn luyện, không tính trong huấn luyện chính thức, chúng ta có hai vị khách mời quyết định rút khỏi chương trình."
[??? Cái gì đây, đã làm gì mà đã rút rồi? Còn chưa bắt đầu đâu, ngày 0 đã rút rồi? Đây là đào ngũ à!] [Buổi sáng chạy năm cây số, buổi chiều gấp chăn, buổi tối học đi đứng, những thứ này khó với bọn họ vậy sao? Không vượt qua nổi rào cản sao?] [Kỳ thật như vậy cũng tốt, càng làm mọi người thấy rõ không phải ai cũng có thể trở thành một người lính đủ tiêu chuẩn.] Người dẫn chương trình: "Vậy chúng ta bắt đầu trước với Chương Tân Dịch nhé?"
Chương Tân Dịch cười hề hề nói: "Ưu tiên phụ nữ trước đi?"
[Má ơi, ta tin người ta nói tình cảm của hắn thấp, thời điểm này mà còn ưu tiên phụ nữ? Chuyện tốt sao anh không ưu tiên phụ nữ đi?] [Ngươi mà cũng là ưu tiên phụ nữ thì thôi đi.] Thời Giai Lộ liếc mắt nhìn hắn, nhưng ngược lại không từ chối, nàng cười nói: "Được, ta làm trước."
Người dẫn chương trình nói: "Cô Lộ nhà ta hào phóng ghê, vậy thì đầu tiên là câu hỏi đầu tiên, vì sao bạn muốn rút khỏi chương trình?"
Thời Giai Lộ cười nói: "Vì chúng tôi là nghệ sĩ bình thường rất vất vả, người hay mắc bệnh này bệnh kia, trải qua một ngày huấn luyện, nhất là buổi chiều gấp chăn, phải khom người rất nhiều, eo tôi đột nhiên tái phát, chỉ có thể bất đắc dĩ rút khỏi cuộc thi đấu – à huấn luyện! Tôi nói là huấn luyện!"
[...] Người dẫn chương trình ha ha cười vài tiếng, "Phải, tôi nhớ bộ phim trước của bạn là phim thời trang đô thị, nhân vật của bạn bên trong là một tinh anh trong giới kinh doanh, ngày nào cũng đi giày cao gót, có thể tích tụ lại từ đó rồi?"
"Không sai, mọi người đừng nhìn nghệ sĩ chúng tôi bình thường chỉnh tề xinh đẹp, nhưng lúc quay phim thực sự rất vất vả, có khi phải làm việc đến tận rạng sáng --"
Thời Giai Lộ tiếp tục nói, cô cũng không phải không có suy nghĩ, nếu Chương Tân Dịch để cô bắt đầu trước, vậy cô sẽ từ từ đến, có thể chiếm bao nhiêu thời gian thì chiếm bấy nhiêu thời gian.
Người dẫn chương trình thì hỏi han, còn khán giả trước tivi thì không ngừng chê bai.
[Phì, cái vụ tái phát eo của cô ta làm sao thì ai chả biết?] [Để tớ phổ cập kiến thức cho mấy bạn không hay để ý đến giới giải trí chút, nàng ta để eo nhỏ lại, đã bỏ đi hai chiếc xương sườn ở cuối.] [Tôi nhớ rồi, là cái vụ buổi sáng bị giáo quan nhắc vì thắt lưng quá chặt đúng không?] [Đúng! Chính là cô ta!] [Người này quá đáng, buổi chiều cô ta còn muốn nhờ Cố Đường giúp, may mà bị giáo quan nhìn ra hết.] Trong lúc phỏng vấn, Thời Giai Lộ cũng nhắc đến vấn đề này, "Tôi muốn Cố Đường giúp, thật ra cũng vì tôi lo lắng điều này, tôi thật sự muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà eo tôi thật không thể thường xuyên cúi xuống. Mọi người ai mà bị tái phát eo chắc cũng biết, tư thế này không được an toàn cho lắm."
[Không phải, ý cô là gì? Cô không ở lại thì là do Cố Đường hay sao? Bởi vì cô ấy không giúp cô gấp chăn à?] [Vậy tại sao lúc trước cô quá kém, người ta gấp ngay ngắn gọn đẹp, một lúc là xong ngay, còn cô ngồi đó chẳng làm gì cả, có phải quá đáng không?] "Tôi cũng hiểu giáo quan nghiêm khắc yêu cầu tôi, chỉ là ngày đầu tiên tôi còn chưa kịp phản ứng lại. Cũng là lần đầu tiên có người nói tôi như vậy, nên phản ứng lúc đó hơi quá."
[Má ơi, trà xanh thành tinh.] [Cô có thể quá đáng thật đấy.] "Tôi hi vọng sau này có cơ hội tham gia chương trình như vậy, thật sự rèn luyện con người."
[Cút nhanh lên!] Ở bên này Thời Giai Lộ kéo dài lê thê, một câu nói lại bị chia nhỏ thành bốn năm câu, tục ngữ nói nói nhiều tất sai, người khi hành động theo bản năng chắc chắn sẽ nói những gì mà ấn tượng sâu sắc nhất lúc đó, nửa tiếng này của cô, nhắc tới nhiều nhất là Cố Đường và giáo quan.
Nhưng đây là một chương trình giải trí trực tuyến, người xem không chỉ là fan của cô, mà đa phần là những người xem bình thường, làm như vậy, người khác có thiện cảm với cô cũng kém đi nhiều.
Người dẫn chương trình cũng không thể để cô chiếm dụng thời gian mãi như vậy, thấy cũng gần hết nửa tiếng, người dẫn chương trình mỉm cười tiếp lời, "Mong bạn về tĩnh dưỡng cho tốt, sớm bình phục, vậy thì chúng ta hỏi Chương Tân Dịch một chút, vậy lý do bạn muốn rút khỏi là gì?"
Chương Tân Dịch là đi theo hình tượng con người cởi mở, bình thường ăn mặc cũng theo phong cách đường phố, anh cười nói: "Chân tôi nổi hai cái phồng rộp lớn, haiz... Buổi sáng không đổi giày mà đã xuống rồi, 5km là chân tôi không ổn lắm rồi."
Thời Giai Lộ không khách khí lườm một cái, người dẫn chương trình thì mặt đơ ra cười, "Vậy tại sao bạn lại mang một chiếc giày da một chiếc giày thể thao xuống?"
Chương Tân Dịch lại cười, "Tiếng còi gấp quá ai, tôi còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, tôi thấy mọi người chạy xuống hết, tôi cũng theo xuống, mà, Đới Phong Trình không phải đến cả thắt lưng cũng chưa kịp cài sao?"
[Hai việc này có thể giống nhau sao?] [Anh ta đâu phải là người đầu tiên chạy xuống, anh ta hoàn toàn có thời gian thay giày mà, tôi thấy anh ta cố tình đấy chứ.] [Đúng vậy, muốn ra vẻ thật thà chất phác, kết quả lại thành thiểu năng.] [Không phải, mọc hai cái bọng nước thì sao chứ? Chúng ta năm đó bị bỏng cả hai bàn chân còn chạy hành quân gấp tiếp vào ngày thứ hai đó thôi? Hồi đó ba ngày huấn luyện dã ngoại được 150km, thử xem có ai rút vì dưới lòng bàn chân bị phồng nước không?] [Buổi sáng giáo quan phát miếng lót giày không biết các người có thấy không, nó trong suốt hết cả, chỗ bàn chân và đất tiếp xúc đều màu lam, đây thực ra là vật liệu đặc biệt, dù phồng rộp cũng không sợ, có hiệu quả bảo hộ đấy.] Trong màn hình dần dần có không ít người bắt đầu phổ cập kiến thức về những năm trước của họ là thế nào, còn có nhân viên các xí nghiệp về quân sự nói đồ dùng bảo hộ lao động bây giờ tốt hơn hồi xưa rất nhiều.
Nói tóm lại nói đi nói lại thì vẫn chỉ có một chữ, giả tạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận