Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 560: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( mười lăm ) ( 2 ) (length: 8994)

"Ngươi bình tĩnh một chút, ta cùng ngươi nói về phương án điều trị của chúng ta." Vừa nghe bác sĩ nói câu này, Trương Lan Ngọc đột nhiên nổi giận, "Vì sao anh lại nói cho hắn biết tình hình bệnh! Anh không thể giấu giếm anh ấy sao! Các anh làm bác sĩ kiểu gì vậy!"
Trương Lan Ngọc vừa nói vừa đỏ mắt, "Các anh dọa người như vậy, có ích gì cho anh ấy?"
Cố Minh nắm chặt tay nàng, cảm động gọi một tiếng, "Quả Quả."
Bệnh m·á·u trắng, lại còn tái p·h·át, bác sĩ cũng rất kiên nhẫn, hắn nói: "Thông thường, trừ trường hợp người lớn tuổi không thể chữa trị, chúng tôi đều sẽ nói cho b·ệ·n·h nhân biết tình hình bệnh, việc điều trị cần có sự phối hợp của anh ấy, hơn nữa xem tiền sử bệnh, anh ấy đã từng tái p·h·át một lần rồi, tôi —"
"Bác sĩ!" Cố Minh đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời bác sĩ, "Có thể nói về phương pháp chữa trị được không?"
Bác sĩ nhanh chóng đáp: "Đây là phương án điều trị của chúng tôi, trước hết sẽ dùng thuốc ức chế đào thải, ngăn chặn phản ứng đào thải miễn dịch trong cơ thể anh, tốt nhất là bước này sẽ có hiệu quả ngay, mặt khác anh tốt nhất tìm một người thân thích, có thể sau này sẽ cần cung cấp một ít tế bào tủy tạo máu bên ngoài."
Cố Minh hít sâu một hơi, mê man đến mức mắt nhắm lại, những lời này hắn hiểu rõ, lần đầu tiên hắn phát bệnh, cũng như lần tái p·h·át đầu, bác sĩ đều nói y như vậy. . .
Thực tế là bảo hắn tìm người có nhóm t·ế bào phù hợp, đợi khi thích hợp thì hiến tủy.
Bác sĩ lại an ủi nói: "Anh yên tâm, y học bây giờ rất phát triển, rất nhiều bệnh đều có thể chữa khỏi, tình trạng của anh cũng không phải phát hiện quá muộn, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, vẫn có hy vọng chữa lành."
Bác sĩ đóng tập hồ sơ lại, đứng lên, "Sau khi bắt đầu điều trị khẩu vị có thể sẽ không tốt lắm, đồ ăn cố gắng mềm và dễ tiêu một chút, thanh đạm một chút, tôi sẽ kê thêm một mũi tiêm dinh dưỡng nữa, bình thường cũng nên chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm, đừng đến chỗ đông người, khi ra ngoài nên đeo khẩu trang."
Chờ bác sĩ ra ngoài, Trương Lan Ngọc lập tức oà k·h·ó·c, "Em đi cầu em gái anh đi, tủy của cô ấy anh có thể dùng! Cô ấy giờ lại còn là vận động viên, sức khỏe rất tốt, hiến một ít tủy đối với cô ấy có là gì đâu."
Nói thật, người đầu tiên Cố Minh nghĩ tới cũng là cô ấy, nhưng nếu trực tiếp tìm đến tận cửa chắc chắn không được, ngay cả người cũng không gặp được, vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của quần chúng.
Cố Minh nghĩ ngợi, yếu ớt nói: "Ta có cách. . ."
Hắn trở về phòng bệnh liền lập tức đăng ký tài khoản, tên là: Anh trai chờ thiên sứ nhỏ về nhà.
Bài đăng đầu tiên như sau: "Anh biết trước đây anh không đối xử tốt với em, anh thật sự đã bỏ mặc em, anh nhớ em, bao giờ anh mới có thể dùng đôi mắt này để nhìn lại em lần nữa đây, thiên sứ nhỏ của anh?"
Hắn còn kèm hai bức ảnh, là cặp sách chuột Mickey của Cố Bằng Phi, "Cặp sách em thích nhất đó, anh mua cho em, nó đã cũ vì ngày nào anh cũng nhìn."
Tài khoản mới lập này của hắn, số lượt xem ở góc tr·ê·n bên phải đang tăng dần lên, nhưng không ai nhắn lại, bấm thích hay chia sẻ cả, Cố Minh mặt tối sầm nói: "Từ từ rồi sẽ đến thôi."
Bên phía Cố Đường.
Dựa vào việc nàng phát quảng cáo khắp toàn cầu cho Cố Dịch — nàng hiện tại còn chưa biết người kia đã đổi tên, cả các chương trình tìm kiếm, đào sâu phỏng vấn nàng trên các kênh truyền hình thể thao, đều thành công vươn ra khỏi biên giới, đến được toàn thế giới.
Cố Đường thành tích tốt, nụ cười ngọt ngào, lại là người khuyết tật, quá hợp với hình tượng mỹ cường thảm, thêm cả tấm ảnh bé nhỏ đáng thương nặng 67 cân của cô hồi năm đó vừa xuất hiện, lập tức tạo thành một cơn bão mạng trên toàn cầu.
Dưới các chương trình của nhiều quốc gia, rất nhiều người đã để lại tin nhắn.
[Tương lai của em sẽ rất tốt, có người tàn nhẫn thành chúa cứu thế, nhất định em sẽ giỏi hơn cả người đó!] [Tôi muốn gửi tặng búp bê cho cô ấy, xin hỏi tổ chương trình có biết địa chỉ của cô ấy không?] [Tim tôi tan nát rồi, những người kia sao có thể đối xử với cô bé như vậy chứ.] [Trong trường hợp này, ở chỗ chúng tôi đó là tội ác, thậm chí không cho tự nuôi con!] Đương nhiên, chủ yếu những bình luận này đến từ nước ngoài, người dân trong nước đã bị phủ sóng Cố Minh nguyên hai tháng trời từ lúc phóng sự về phấn đấu nhân sinh năm trước, đến độ hắn phải đổi cả tên.
Cũng chính vì thế, vì người trong nước nhắc đến hắn không nhiều nên Cố Minh không hề biết hắn đã n·ổi tiếng toàn cầu.
Hắn vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, mỗi ngày đăng một chút bài kiểu như anh trai hối hận các thứ, sau đó kèm theo ảnh chụp đủ loại đồ vật họ đã từng mua cho Cố Bằng Phi, mượn đó hoài niệm em gái.
Làm như vậy vài lần, hắn cũng thực sự tăng được chút ít người hâm mộ, và dần dần cũng có tin nhắn hồi đáp.
"Tôi nghĩ em gái bạn dù ở xa xôi, nhất định cũng sẽ rất nhớ bạn, hai bạn là ruột thịt tương liên mà, rồi một ngày nào đó em ấy sẽ trở về thôi."
Cố Minh đắc ý vô cùng.
Thời gian đến vòng đấu loại 200 mét.
Trận đấu này, trong nước cũng trực tiếp, hơn nữa cả người dẫn chương trình lẫn k·h·á·c·h mời đều thấy khá quen mắt, hệt như trận 100 mét hôm trước.
Người dẫn chương trình vừa lên đã liền tiết lộ một thông tin gây sốc: "Thực tế ban đầu đài truyền hình không có ý định phát trực tiếp trận đấu này."
Người dẫn chương trình vừa nói, vừa liếc nhìn Thiệu Vân một cái, sau đó lại nhìn vào màn hình đang bùng nổ những bình luận cuồn cuộn, cười nói: "Mọi người biết đấy, thành tích 200 mét của Cố Đường hiện tại là 22 giây 01, kỷ lục của Giải Thế Cẩm là 21 giây 63, còn kỷ lục thế giới được lập tại Olympic Mùa hè là 21 giây 34, so với thành tích 100 mét của cô ấy, thì 200 mét không thực sự quá nổi trội."
[Thu lại những lời này ngay!] [Sao lại không nổi trội! Cô ấy là người duy nhất có thể tham gia Giải Thế Cẩm!] [Cái người này ngay cả chỗ mình làm việc cũng phải bới móc. . .] Những dòng chữ dày đặc trên màn hình có thể che kín cả khuôn mặt, người dẫn chương trình rất hài lòng với hiệu quả này, điều này chứng tỏ điều gì? Ratings cao chứ còn gì nữa.
Anh ta lại nói: "Nhưng sau khi liên hệ với phóng viên tại hiện trường và đội trưởng đội tuyển quốc gia, chúng tôi vẫn quyết định phát trực tiếp trận đấu này, mọi người đoán xem vì sao không?"
[Hừ, cần gì phải hỏi, chẳng phải vì thành tích của Đường nhà chúng ta tốt đó sao? A a a a a a!] [Ch·ế·t cười mất, tôi còn tưởng tầng tr·ê·n kia thực sự bình tĩnh thế nào, chúng ta tính đi, thành tích 100 mét của Đường nhà chúng ta, trước lúc dự t·h·i, thành tích tốt nhất của cô ấy là 10 giây 35, lần này giành quán quân là 9 giây 89, đã cải thiện tới tận 0,46 giây, chuyển đổi sang 200 mét thì là có thể cải thiện tới 0,92 giây, lấy 22 giây 01 trừ đi thì còn 21 giây 09, quả thực lại là một kỷ lục thế giới rồi.] [Cái này không thể tính như thế được, tốc độ 200 mét chắc chắn không nhanh bằng 100 mét, phải chậm hơn một chút.] [Dù cho có giảm đi 0,46 giây thì cũng là 21 giây 55, chả lẽ cũng không phá được kỷ lục của Giải Thế Cẩm hay sao?] [Còn có đoạn đường cua nữa, kỹ thuật chạy cua của Đường nhà ta vẫn chưa luyện thành.] Khi người xem đang tranh luận xem rốt cuộc Cố Đường có thể chạy nhanh đến mức nào, cuộc thi bắt đầu.
Người dẫn chương trình: "Cự ly 200 mét cũng chạy ba vòng, một vòng đấu loại, một vòng bán kết, sau đó đến trận chung kết."
"Mọi người không cần lo lắng." Thiệu Vân mỉm cười bí ẩn, "Căn cứ số liệu mà tôi có được hiện tại, thành tích của Cố Đường rất có tính cạnh tranh."
[Đau lòng Hướng Quân Bình nhà tôi, giờ đến tên cũng không có luôn.] [Có thể cũng là một kiểu bảo vệ thôi [doge ], rốt cuộc thì chuyện này được coi là tiết lộ bí m·ậ·t mà.] Sau khi Cố Đường nổi lên như một vì sao, tuy có nhiều người thông cảm với những gì mà cô đã phải trải qua, nhưng mà trong các giải đấu thể thao, sự cạnh tranh luôn được đặt lên hàng đầu, không ít quốc gia đã cất công học tiếng Trung để theo dõi trực tiếp trên đài thể thao, xem xem có tin tức gì hot để tung ra hay không.
Vừa nghe được khách mời của kênh phát sóng trực tiếp nói thành tích của cô có tính cạnh tranh rất cao, tin tức ngay lập tức được chuyển về hiện trường, nhất là bảy tuyển thủ còn lại cùng nhóm với Cố Đường, huấn luyện viên của họ đều ra chỉ thị giống nhau: "Chạy! Chạy càng nhanh càng tốt!"
Tuy rằng ai nấy đều dùng ngôn ngữ của nước mình, nhưng ít nhất một nửa số đó đều dùng tiếng Anh, dù đó là ngôn ngữ khác, Cố Đường vẫn nghe hiểu không ít, trên gương mặt nàng lại hiện lên nụ cười tự tin, thật đúng là khéo, kế hoạch của nàng cũng là chạy càng nhanh càng tốt.
Vòng đấu loại 200 mét diễn ra rất nhanh, cơ bản 6, 7 phút một vòng, sau khi chạy xong cả ba lượt, người dẫn chương trình nhìn vào kết quả và nói cười: "Năm nay ngay cả thành tích của vòng đấu loại đều nhanh như vậy, xem ra ai cũng muốn vào vòng bán kết để so tài cao thấp với Cố Đường."
Thiệu Vân đứng trên cao liếc nhìn người dẫn chương trình một cái, nhấn mạnh: "Trận chung kết! Cố Đường có thể vào đến trận chung kết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận