Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 48: Ngươi mụ cảm thấy ngươi không bằng xá xíu, cũng tước đoạt ngươi thừa kế quyền (length: 10060)

Cố Đường chọn ba đôi khuyên tai ngọc trai với các màu sắc khác nhau, ngọc trai trắng thông thường, còn có ngọc trai đen và màu tím, "Để đeo trong các dịp khác nhau."
Mạnh Chi Giản lại có chút không hài lòng, "Sao ngươi không chọn đôi nào lớn hơn một chút, ngọc trai sáu li này."
"To quá thì giống nhà giàu mới nổi." Cố Đường cười nói: "Còn hơn lần trước cái bà cô cứ nằng nặc đòi anh định giá nhẫn kim cương."
Ánh mắt Mạnh Chi Giản có chút tủi thân, nhưng Cố Đường không có thời gian dỗ dành hắn, nàng đứng dậy, "Anh đi dạo chơi đi? Em cũng có việc phải làm."
Xem đồng hồ đã mười giờ rưỡi, Cố Đường tìm Lâm lão và những người khác đến, "Chúng ta lên lầu xem qua một lượt đã, Bàng Vân Ích đâu?"
"Không biết nữa, vừa rồi hình như thấy hắn đi toilet, hay là tôi đi tìm?"
"Thôi đi, gọi người đang đi toilet ra cũng không giải quyết được gì. Chúng ta tự đi xem thôi."
Mọi người lên lầu ba, những viên đá gốc có thể đem ra tại triển lãm hội đều là loại quý giá, rẻ nhất cũng phải bảy chữ số, hơn nữa một khi đã mở thì số lượng không chỉ có một, loại đá này cơ bản đều cung cấp cho thị trường cao cấp.
Khu triển lãm được chia làm năm khu theo loại ngọc thạch, lần lượt là ngọc dương chi, hoàng ngọc, ngọc phỉ thúy xanh lục đế vương, điền hoàng thạch và mặc ngọc.
Trong đó điền hoàng thạch là loại đá chuyên dùng để làm con dấu, rất được giới văn hóa ưa chuộng, cơ bản một miếng điền hoàng thạch con dấu nhỏ bằng đốt ngón tay thôi cũng có giá từ hai mươi vạn trở lên.
"Trừ điền hoàng thạch ra thì xem hết nhé, nhớ kỹ đấy, xem xong rồi chúng ta bàn." Cố Đường đi đầu, mỗi người được phát một quyển tập tranh, rồi ai nấy tản ra đi xem đá.
Lúc này Bàng Vân Ích vẫn trốn trong toilet tầng hai.
Toilet của khu triển lãm cao cấp cũng được xây rất cao cấp, không những không có mùi kỳ lạ, diện tích mỗi phòng toilet đều không nhỏ hơn mười mét vuông, bên trong còn đặt một chiếc giường la hán.
"Hừ, lũ nhà giàu bày vẽ," Bàng Vân Ích trước kia cũng là người có tiền, chỉ là hiện tại "Hổ xuống đồng bằng", hắn vừa vào liền khinh bỉ một phen, rồi tựa người lên giường la hán, cẩn thận nghĩ về kế hoạch của mình.
Bàng Vân Ích đã thua thiệt Cố Đường vài lần, lần này hắn rất cẩn trọng, hắn còn mang cả giấy bút vào, tính toán từng việc ra một.
Lần đánh cược này hắn đặt hết tất cả, tuyệt đối không thể thất bại.
Muốn tiếp nhận công ty trang sức, Bàng Vân Ích đã nghĩ đến hai hướng đi, một là khiến Cố Đường buông tay, hai là hắn lên nắm quyền.
Vậy làm sao để Cố Đường buông tay?
Khiến uy vọng của nàng quét rác, mất hết mặt mũi, không thể tiếp tục chiếm giữ tài sản của Bàng gia.
Khiến nàng phân tâm, khiến nàng không rảnh quan tâm đến công ty.
Vậy làm sao hắn có thể lên nắm quyền?
Có thể làm cho công ty bồi thường tiền, rồi hắn ra tay giải quyết trong lúc lâm nguy, mới có thể thể hiện thủ đoạn của hắn, để người khác không còn gì để nói.
Khóe miệng Bàng Vân Ích đã nhếch lên, hắn đã thấy được cuộc sống tốt đẹp sau khi mình lên nắm quyền.
Dựa vào bàn tay vàng của mình, hắn chọn trúng vô số những viên đá quý có giá trị tăng vọt, trở thành người đứng đầu trong thế giới này, thành một thương nhân giàu có tiếng tăm nhất, còn cưới cả con gái nhà quan lớn, bên ngoài còn phải có mấy cô nhân tình xinh đẹp dịu dàng, con cái thì cũng phải sinh thật nhiều, để hắn chọn ra một người ưu tú nhất kế thừa sự nghiệp gia tộc.
Tiếng nước chảy ở phòng bên cạnh đột ngột kéo hắn từ trong mộng đẹp ra, Bàng Vân Ích thấy rõ mình đang ở trong toilet, sắc mặt hắn lại lần nữa âm trầm xuống.
Mở ảnh chụp trong điện thoại, Bàng Vân Ích liền nổi giận đùng đùng, nàng đúng là loại đàn bà lăng loàn không biết giữ mình! Cô ta có biết thế nào là "chết đói là việc nhỏ, thất tiết là việc lớn" không hả! Loại đàn bà như thế này mà để thời xưa thì phải bị bỏ vào lồng heo thả trôi sông!
Đã không thể vì nhà chồng mà giữ gìn cái miếu thờ trinh tiết, loại phụ nữ này thì có tác dụng gì.
Đem cái này tung ra ngoài sao? Không được, cái thế giới này đều dễ dãi với người giàu có, hơn nữa da mặt cô ta dày thế kia, còn tìm một người đàn ông trẻ hơn cả con trai mình.
Làm sao nàng có thể chỉ vì vậy mà lui?
Thay vì công khai, chi bằng đưa cho những người thích hợp xem, so với Mạnh tổng, chắc là anh ta—— cũng chưa chắc, Bàng Vân Ích cau mày, cũng có thể là cố tình cho con trai quyến rũ nàng? Vì cũng muốn tài sản của Bàng gia?
Hắn quá quen thuộc với chiêu trò này rồi, trước kia hắn đã dùng không biết bao nhiêu lần.
Bàng Vân Ích suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng cũng có kế hoạch.
Nếu nàng thích trai trẻ thì hắn sẽ tìm mấy người trẻ đến, ngày nào cũng vây quanh nàng, làm nàng không còn thời gian quan tâm đến công ty nữa, quan trọng nhất là phải tách nàng và họ Mạnh ra, đồ của Bàng gia chỉ có thể là của Bàng Vân Ích hắn!
Ừm, còn phải tìm người quyến rũ họ Mạnh, phụ nữ mà, chẳng ai là không bị tình làm cho điên đảo, cả đời đều bị trói buộc vào đàn ông, đến lúc đó nàng nhất định sẽ không màng đến công ty nữa, đó cũng là cơ hội tốt để hắn lên nắm quyền.
Đúng rồi, hắn nhớ là còn có bà nội và một người chú nữa, đều là người Bàng gia, đặc biệt là bà nội, chỉ cần thấy bộ dạng không giữ mình này của nàng thôi là có thể nhổ nước bọt chết đuối nàng rồi!
Có lẽ... còn có thể giở trò khiến nàng mang thai rồi sinh con? Đàn bà mà, sinh con rồi chỉ lo chăm con, còn quan tâm được gì nữa?
Coi như bây giờ nàng có thai thì khi con sinh ra cũng phải lớn hơn con hắn hai mươi tuổi, lúc đó thì hắn đã đứng vững rồi, cho dù Cố Đường quay lại cũng không thể lay chuyển được vị trí của hắn.
Hơn nữa, con nít sáu tuổi chết thì cũng là chuyện quá bình thường đấy thôi?
Nàng đã hơn bốn mươi tuổi, sinh con là một lần đi qua quỷ môn quan, mà nếu con chết thì nàng còn phải đau khổ thêm một lần, Bàng Vân Ích cười thâm trầm.
Bàng gia chỉ có thể là của mình hắn!
Nghĩ xong được hàng loạt những chiêu trò, Bàng Vân Ích bước ra từ toilet, vừa lúc thấy Cố Đường dẫn người từ lầu ba xuống.
Cố Đường thấy vẻ mặt hồng hào của hắn, biết ngay là hắn đi đâu đó nghĩ ra chuyện mờ ám.
"Đi ăn cơm thôi." Cố Đường gọi: "Anh cũng chú ý một chút đi, đã hẹn rồi thì không đến cũng phải báo trước một tiếng, bao nhiêu người phải chờ anh, chậm trễ hết cả việc."
Cố Đường nói là đạo lý thường tình, là kinh nghiệm trong nghề, nhưng Bàng Vân Ích lại xem thường. Tuy hắn đã hiểu rằng bây giờ không phải thời đại bán thân, nhưng hắn cũng từng làm gia chủ hơn ba mươi năm, đến xã hội hiện đại chưa được nửa năm, nghĩ cũng biết cái gì quan trọng hơn.
Mấy người này trong mắt hắn đều chỉ là kém một bậc, hắn có tiền, hắn có thể thu hút được rất nhiều nhân tài mới.
"Ừ." Bàng Vân Ích đáp lời, rồi nghĩ tới việc phải lấy lòng Cố Đường, phải làm cho nàng thả lỏng cảnh giác, lại làm ra vẻ thành khẩn nói một câu, "Là tôi sai, tôi sẽ sửa."
Không có chút thành ý nào, ai cũng nhận ra.
Lúc ăn cơm trưa, Cố Đường và Lâm lão cùng với mấy người chuyên trách việc mua đá gốc ngồi cùng nhau, Bàng Vân Ích để nghe ngóng tin tức, cũng để tiếp tục lấy lòng Cố Đường, liền chuyên đi rót trà cho bọn họ.
Mọi người tập trung các số hiệu lại, Cố Đường cầm quyển sách so từng cái một.
"Ngọc dương chi bốn khối, hoàng ngọc ba khối, phỉ thúy hai khối, còn khối mặc ngọc này..."
"Sao không lấy điền hoàng thạch vậy?" Bàng Vân Ích đột nhiên chen vào, "Tôi nghe nói thứ đó làm con dấu tốt nhất, mang ra làm quà biếu quan hệ cũng được mà."
Con dấu nhiều nhất thì chỉ văn nhân và người làm quan dùng thôi, văn nhân sĩ diện, cứ tổ chức đấu giá, đồ hai mươi vạn cũng có thể đấu lên thành bốn mươi vạn.
Còn quan chức thì ai mà không thích điền hoàng thạch?
Ấn lớn thì khỏi nói, cái đó là do cấp trên phát cho, còn con dấu riêng thì hận không thể lấy vài cái tên hiệu, chỉ để ám chỉ người ta biếu cho mình thêm vài miếng điền hoàng thạch.
Cố Đường không thèm để ý đến hắn, Lâm lão lớn tuổi, ăn xong cơm là dễ buồn ngủ, nên lúc này ông cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Bàng Vân Ích hỏi thì hai tay ôm chén trà, tủm tỉm cười giải thích cho hắn.
"Con dấu bằng điền hoàng thạch, cơ bản giá khởi điểm cũng đã hai mươi vạn rồi, mà đưa biếu cũng dễ lộ liễu, lại dễ gây chuyện, mấu chốt là cũng chẳng ai dám nhận, thứ đó cất giữ đâu cũng là bằng chứng sống, chi bằng chúng ta không đụng đến thứ này nữa, cũng là để bày tỏ một chút."
Trong lòng Bàng Vân Ích tràn đầy khinh thường, chờ hắn lên nắm quyền, hắn sẽ cho những tên nhát gan này biết cái gì gọi là thủ đoạn thần thông quảng đại.
Còn cái gì mà "chúng ta" chứ? Nếu là đặt trước đây, ai mà dám nói chuyện với hắn như vậy, là phải đánh gãy chân đấy.
Thái độ qua loa và ánh mắt khinh bỉ của Bàng Vân Ích bị mọi người nhìn ra, những người đó lập tức hạ thấp thêm mấy điểm đánh giá về hắn, chỉ muốn mọi việc qua loa cho xong, lại còn phải chờ hắn đến công ty làm việc, tuyệt đối không thể cùng hắn làm chung bộ phận.
Cố Đường thấy hết trong mắt, giả vờ như đang suy tư rồi cố ý không nói gì, Bàng Vân Ích cũng không để ý mấy cái "hạ nhân" thuê mướn này, tiếp tục đắm chìm vào mộng đẹp chấp chưởng đại quyền.
Cố Đường nói: "Mấy năm nay mặc ngọc ngày càng khó kiếm, lần này đấu giá lại có ba khối, chúng ta phải giành lấy một miếng mới được, vậy trong ba miếng này chúng ta sẽ lấy miếng nào đây?"
Đến đây Lâm lão cũng tỉnh táo hẳn, nói: "Nếu có ba khối thì những người bình thường mua sẽ nhắm miếng ở giữa trả giá trước, vậy chúng ta hoặc là chọn miếng đắt nhất, hoặc là miếng rẻ nhất."
Lần mua bán đá gốc này là kiểu đấu thầm, ai nhắm được khối nào thì ghi giá vào rồi đưa cho nhân viên, một là để tránh việc đôi co tổn hại hòa khí, hai là cũng có thể tránh được những kẻ lừa đảo, tung hỏa mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận