Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 788: Ta gọi Chiêu Đệ ( 3 ) (length: 7891)

Nhiễm Tuấn Phi yêu thích nàng, Lai Đệ lớn lên lại không dễ nhìn, thì Lai Đệ liền thảm.
Cố Chiêu Đệ cuỗm tiền bỏ chạy, trực tiếp đi thánh địa làm công ở phía nam.
Nói thật, Cố Chiêu Đệ lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa vì còn trẻ, thù hận lại càng làm cho đôi mắt nàng thêm chút sinh khí bừng bừng, so với người bình thường càng thêm hấp dẫn.
Nàng tìm được công việc đầu tiên là làm thợ làm tóc ở tiệm uốn tóc, nửa năm sau, liền đi làm nhị nãi cho người có tiền.
Người có tiền ấy mà, khẩu vị đều rất đơn nhất, nuôi nàng năm sáu năm rồi lại đi tìm mấy cô bé mười tám tuổi, Cố Chiêu Đệ cầm tiền, nghĩ hay là về nhà xem sao.
Nàng tích cóp được mười mấy vạn trong năm sáu năm này, trước khi đi người ta lại cho nàng mười vạn, hai mươi mấy vạn cũng nhiều đó, về còn có thể làm ít việc buôn bán nhỏ.
Cố Chiêu Đệ mua không ít thứ, trang điểm thật xinh đẹp rồi trở về.
Sau đó thì Cố Lai Đệ khó sinh, đưa bệnh viện đưa muộn trực tiếp mang cả đứa bé trong bụng cùng chết, Cố Chiêu Đệ liền lại thông đồng với Nhiễm Tuấn Phi.
Đương nhiên, đây còn chưa hết, trong ký ức của nguyên chủ, những chuyện phía sau còn buồn nôn hơn.
Cố Chiêu Đệ sống năm sáu năm ở thành phố phát triển, lại còn là cái kiểu mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ trang điểm cho mình thật đẹp trong năm sáu năm, khi về đến vùng quê hẻo lánh mà còn kém phát triển hơn thì cô ta không thích nghi được.
Cho nên không quá nửa năm, nàng liền chịu không nổi.
Cố Chiêu Đệ lại trở về, lần này nàng không chỉ có mình trở về, nàng còn lừa dối cả Phán Đệ và Tư Đệ cùng đi, mỹ kỳ danh viết: "Cha mẹ trọng nam khinh nữ, các ngươi ở lại nhà chỉ là hầu hạ cái tên thổ hoàng đế đó thôi. Với cả cha mẹ đều không tốt với các ngươi, chỉ tốt với mỗi Khắc Muội thôi, cũng nên cho nó nếm thử mùi vị này, không thì nó không biết chúng ta khổ."
Cố Chiêu Đệ sẽ làm cái gì, vẫn là làm theo thợ làm tóc, còn vừa lừa dối vừa ép buộc, ép hai cô em đi lên con đường xưa của nàng.
Lúc này, nguyên chủ vẫn còn ở nhà cũ tìm công việc phục vụ, ba chị gái đều chạy, trách nhiệm chăm sóc em trai liền rơi xuống đầu nguyên chủ.
Mỗi tháng lương 950 đồng, bao ăn ba bữa, Lý cúc hoa liền để cho nguyên chủ 50 đồng, còn lại toàn lấy đi cung Cố thiên Ân tiêu xài.
Cố thiên Ân học lại một năm, vẫn như cũ không thi đỗ, sau đó học một cái trường dân lập, ba năm ra trường liền lêu lổng chơi bời cả ngày, chẳng muốn làm gì cả.
Trong nhà chỉ còn lại một mình nguyên chủ, Lý cúc hoa theo lẽ thường đương nhiên đem chủ ý đánh vào người nàng, bất quá vừa để ý mấy người, nhà họ phải di dời.
Ngôi nhà nhỏ ba tầng nhà nguyên chủ, cuối cùng lớn nhỏ gì cũng được đền bù đến mười căn, thế này Cố thiên Ân là triệt để không cần làm gì, mỗi ngày không chơi mạt chược thì cũng chơi mạt chược, lại còn muốn tìm một cô vợ xinh đẹp.
Theo truyền thống của Cố gia thì nhà cửa chắc chắn sẽ không có phần nguyên chủ, lại vì không có áp lực kinh tế, Lý cúc hoa cũng không ép nàng kết hôn, dù sao nhà có người hầu hạ cũng tốt.
Nhưng Lý cúc hoa trước đây sinh con quá thường xuyên, lúc bận rộn trong lòng có chuyện còn được, cứ rảnh là các loại bệnh tật tìm đến, không quá hai năm thì chết vì bệnh luôn.
Lúc này, Cố Chiêu Đệ lại trở về, mà còn lẻ loi một mình trở về.
Lúc đi thì mang đi hai cô em gái, lúc về chỉ có một mình, vậy chắc chắn là phải hỏi rồi.
Cố Chiêu Đệ ậm ờ nói: "Phán Đệ… Ai! Cũng là do ta không coi trọng các em ấy, Phán Đệ tìm một người có tiền rồi bỏ chạy với người ta, còn Tư Đệ… Nó chết vì bệnh rồi."
Cố thiên Ân từ nhỏ đến lớn, nghe lọt tai toàn là "Có việc gì thì cứ bảo chị mày làm" hoặc là toàn là bà nội mắng mấy chị gái hắn là đồ con gái chỉ biết tốn tiền, vì người bên cạnh hắn đều không coi mấy chị gái ra gì, nên hắn cũng thế mà thôi.
Cố thiên Ân không có phản ứng gì, ba ba Cố Đại Vĩ cũng không phản ứng mấy, tiếc nuối đôi câu rồi bỏ qua, ông ta cũng cảm thấy những cô con gái này chẳng qua chỉ là "sản phẩm phụ" cho việc sinh con trai.
Còn nguyên chủ thì sao?
Vì phải lo đám tang, còn phải diễn trò còn phải thuê đội chiêng trống gánh hát tới hát tuồng, còn phải có người gác đêm, nàng đã sớm chết lặng.
Nhưng biểu hiện này của nàng trong mắt Cố Chiêu Đệ thì càng khẳng định thêm tội danh của nàng, máu trong người nàng là máu lạnh của người nhà họ Cố!
Đám tang chưa được bao lâu, nhà họ Cố liền lại xảy ra chuyện.
Nguyên chủ vì quá mệt mà bị bệnh, uống thuốc rồi ngủ ở nhà, vậy là không có ai nấu cơm cho Cố thiên Ân, Cố thiên Ân từ nhỏ đến lớn, ngay cả mì gói cũng chẳng cần tự nấu, hắn sẽ làm được gì?
Hắn làm một nồi cháo trên bếp, rồi sau đó lại có người đi tìm hắn đánh bài.
Đánh mới được bốn ván thì hắn bị người gọi điện thoại đi bệnh viện.
Nồi cháo hắn làm nhão, lửa vừa tắt ga vẫn cứ xì ra không ngừng, nguyên chủ và Cố Đại Vĩ ngủ ở nhà đều bị trúng độc khí ga.
Cố Đại Vĩ tuổi cao, ở phòng hồi sức tích cực được 3 ngày thì không chịu nổi mà chết.
Nguyên chủ dù đang bệnh, nhưng dù sao cũng còn trẻ sức hồi phục cũng tốt, vẫn còn đang đau khổ giãy dụa trong phòng bệnh.
Cố Chiêu Đệ lúc này bỗng tỉnh ngộ, nàng đứng trước giường bệnh của nguyên chủ, nhìn mặt vàng như nến của nguyên chủ, kiểm điểm hành vi của nàng mấy năm nay, còn nói ra kết cục thực sự của Phán Đệ và Tư Đệ.
"Phán Đệ… Phán Đệ không phải là bỏ trốn với người có tiền, nó chịu không nổi tao, nó chửi tao, nó uống say mà chết…"
"Tư Đệ… Tư Đệ bị mắc bệnh đường sinh dục rồi chết…"
"Tao…" Cố Chiêu Đệ quỳ trước giường nguyên chủ, nắm chặt tay nguyên chủ khóc lóc, "Tao sai rồi. Thật ra Lai Đệ cũng là tao hại chết… Tất cả đều là do tao hại chết… Tao cầu mày đừng chết. Tao thật sự sai rồi."
Nguyên chủ cũng không sống quá mười ngày.
Cố Chiêu Đệ lại đi kiện Cố thiên Ân ở tòa, cuối cùng tội thiếu trách nhiệm gây chết người thành lập, Cố thiên Ân bị tuyên án sáu năm tù giam, đồng thời tước đoạt quyền thừa kế tài sản của hắn.
Đến cuối cùng tất cả tài sản của Cố gia đều rơi vào tay Cố Chiêu Đệ, nàng mua tất cả nhà cửa, đến một nơi không ai biết nàng để bắt đầu lại.
Nàng còn tìm một người kết hôn, tuy cuối cùng có đủ cả con trai con gái, nhưng nàng tự nhắc nhở mình tuyệt đối không được trọng nam khinh nữ.
Nguyện vọng của nguyên chủ đơn giản đến khiến người đau lòng.
"Tôi… Tôi nhớ đến lúc tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, bác Lưu và thẩm Lưu ở bên cạnh cùng nhau đi làm công ở phía nam, một tháng bao ăn ở còn có hơn bốn ngàn. Giáo viên cấp ba của tôi một tháng cũng bằng đó tiền. Thật nhiều quá, tôi cũng muốn đi làm công ở phía nam."
Không phải là bỏ trốn sao, Cố Đường này biết đấy.
Về phần việc Cố Chiêu Đệ có thể vì vậy mà không tỉnh ngộ thành một người mẹ tốt không trọng nam khinh nữ hay không, việc này không liên quan một chút nào đến nàng cả.
Sinh mệnh chỉ có một lần, nàng sẽ không cống hiến sinh mệnh mình để làm trọn vẹn sự lĩnh ngộ của người khác.
Lại nói những người như Cố Chiêu Đệ, nàng hận cha mẹ trọng nam khinh nữ, vậy nàng đi phản kháng cha mẹ thì sao?
Xem thử những người mà nàng báo thù xem, toàn là những người giống nàng bị hại thôi.
Cố Đường thu dọn đồ đạc, trực tiếp sang nhà bác Lưu bên cạnh tìm thẩm Lưu hỏi han tin tức.
Nàng có thể trực tiếp đi, nhưng mọi hành động của nàng đều phải phù hợp với tầm mắt của nguyên chủ, hơn nữa nàng cũng muốn để cho Cố Chiêu Đệ thấy xem, nên ứng phó với trọng nam khinh nữ như thế nào, còn có là ở nơi và thời đại khắp nơi đều là vàng thì phải nhặt vàng như thế nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận