Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 913: Bị cha mẹ khống chế một đời ( 1 ) (length: 11400)

Sáng hôm sau, khi Cố Đường thức dậy thì Ngưu Nguyệt Trân và Cố Khánh Hoa đã đi làm, trong nhà sạch sẽ không có một chút đồ ăn nào có thể ăn ngay được.
Rõ ràng là đôi cha mẹ này tính toán tiếp tục trừng phạt nàng, nhưng dù sao cũng là khách sạn không mất tiền, nên yêu cầu cũng không thể quá cao.
Cố Đường tự mình nấu cơm, hơn nữa nghe ý của bọn họ hôm qua thì căn bản không hề phát hiện Cố Đường dùng đồ trong nhà, cho nên lần này Cố Đường vẫn làm như vậy.
Cô lấy một ít mỗi loại gạo để nấu cơm thập cẩm, đồ ăn trong tủ lạnh thì mỗi thứ ngắt lấy hai lá, còn có thịt với trứng gà gì đó, tóm lại là làm xong cơm rồi xóa sạch hết dấu vết.
Hôm nay Cố Đường không ra ngoài, ở nhà phiên dịch cả ngày, ăn cơm tối xong thì tầm giờ đẹp đi ra ngoài, đợi đến hơn tám giờ tối mới về.
Trong nhà vẫn im ắng như cũ, phòng khách tối đen chỉ có một chút ánh sáng lọt qua cửa sổ. Cửa phòng ngủ chính cũng đóng, ở khe cửa có một vệt sáng.
Nghe thấy tiếng động Cố Đường về, Ngưu Nguyệt Trân và Cố Khánh Hoa nhìn nhau, ban ngày tuy xem ghi chép cuộc trò chuyện của Cố Đường không thấy gì, mà những cuộc trò chuyện này đều là của người thân trong nhà, không có cuộc gọi nào lạ cả.
Nhưng mà, hai người họ luôn dạy con ngoan, bỗng nhiên con không nghe lời, thì kiểu gì cũng có lý do chứ.
"Hay là lấy điện thoại nó xem thử?" Cố Khánh Hoa nhíu mày.
Ngưu Nguyệt Trân nói: "Nếu đúng là phần mềm liên lạc thì nó đã xóa hết rồi, ngươi xem thì thấy cái gì?"
Hai người liếc nhau, Cố Khánh Hoa nói: "Lần này hai ta nói rồi, tuyệt đối không mềm lòng, không nhượng bộ, không thì sau này còn leo lên đầu à?"
Sắc mặt Ngưu Nguyệt Trân cũng không khá hơn, họ cực khổ nuôi Cố Đường lớn, cũng không phải để Cố Đường đến chọc tức họ.
Cố Đường về phòng, chỉnh sửa bài dịch hôm nay, gửi cho Vân Tân Chinh, sau đó tắm xong thì đến phần vẽ tranh.
Ngày tháng cứ bình lặng trôi qua một tuần, Cố Đường dịch xong bài, toàn bản thảo gửi cho Vân Tân Chinh và nhận được một lời "đánh giá chất lượng rất cao", cô chỉ việc chờ tiền thôi.
Tiếp theo là việc luyện kỹ năng hội họa cơ bản, tổng thể tiến triển rất thuận lợi, cô còn dùng số điện thoại mới để mở một tài khoản cá nhân, tên cũng đặt rất ngay thẳng: Muốn làm họa sĩ.
Trong một tuần này, Cố Đường hoàn toàn không hề đụng mặt với cặp cha mẹ kỳ lạ kia, cô thấy rất tốt, nhưng Ngưu Nguyệt Trân và Cố Khánh Hoa thì lại nổi điên.
Một mặt họ an ủi bản thân là giờ Cố Đường chắc chắn đang rất khổ sở, mặt khác thì lại cảm thấy bản thân đã kiên trì một tuần rồi, nên nhất định phải tiếp tục kiên trì để Cố Đường cúi đầu xin lỗi.
"Lần này nhất định phải trị cái thói xấu của nó!" Ngưu Nguyệt Trân giận dữ nói: "Không thể để nó leo lên đầu chúng ta được!"
Cố Khánh Hoa cũng gật đầu: "Ngươi nói đúng, mà 450 tệ của nó, một tuần còn chưa dùng hết sao?"
Ngưu Nguyệt Trân khinh miệt nói: "Nó thì ăn được cái gì chứ? Lần trước ta mang nó đi ăn, đến đồ ăn cũng không biết gọi, nó chắc cũng chỉ toàn đi ăn mấy món bún mì vớ vẩn thôi."
Cố Khánh Hoa nhướng mày: "Nếu chỉ ăn mấy món đó, một ngày cũng chưa chắc đã hết năm mươi tệ, hay là nó vụng trộm giấu tiền. Cái thói xấu này cũng không thể nuông chiều nó được."
"Nó nhiều nhất cũng chỉ có 450 tệ trong tay, nó xài hết thì trụ được bao lâu? Sớm muộn nó cũng phải đến cầu xin chúng ta."
Hai người này ngày ngày nghĩ đến chuyện khi nào Cố Đường chịu cúi đầu, còn Cố Đường thì đã nhận được đơn dịch thứ hai, lần này là một văn bản tiếng Pháp tương tự, 120 tệ một ngàn chữ, một vạn chữ, một tuần phải giao bản thảo.
Ngoài ra, Cố Đường còn phát hiện ra một mỏ vàng khác, đó là làm bìa tiểu thuyết cho người khác.
Vì còn là người mới, cô chỉ nhận làm bìa chữ thuần túy, 10 tệ một tấm, tốc độ cũng không nhanh, một buổi chiều chỉ làm được ba tấm.
Tuy là hiệu suất hay thu nhập cũng không bằng việc đi dịch thuật, nhưng công việc này cũng có thể xếp vào lĩnh vực nghệ thuật, mang lại cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng.
Làm xong tấm bìa cuối cùng trong ngày, điện thoại Cố Đường vang lên.
Đây là số cũ của cô, tức là cái sim mà Ngưu Nguyệt Trân dùng chứng minh thư của cô để làm.
Cố Đường mở ra xem thì thấy người gọi là đại bá, chẳng lẽ cái mớ cảm xúc tích góp trong mười ngày của cô lại sắp tìm đến mắng chửi nữa rồi?
Cố Đường nghe máy, nhưng âm thanh không phải của đại bá.
"Đường Đường."
Cố Đường vừa gọi một tiếng bà nội thì đầu dây bên kia liền bắt đầu đại hội kể tội công khai.
"Cháu làm vậy là không đúng, bà nội muốn nói cháu hai câu, ba mẹ đối xử với cháu tốt như vậy, cháu là con một, bình thường họ nâng niu cháu như trứng hứng như hoa, có gì cũng ưu tiên cháu, sao cháu có thể làm họ giận như thế?"
"À, họ đi mách lẻo rồi." Cố Đường giọng nhẹ nhàng: "Họ nói con chọc tức họ thế nào? Cho con nghe với."
Ở đầu dây bên kia có vài tiếng cười mập mờ, được, đây là thả loa ngoài. Tiếng cười nghe chắc là của con trai út nhà đại bá, tức cậu em họ Cố Hồng Vũ năm nay 15 tuổi.
Mặt Cố Khánh Hoa nóng bừng, từ trước đến giờ Cố Đường chưa bao giờ cho hắn mặt mũi như vậy, làm hắn hận không thể xuyên qua điện thoại để tát Cố Đường hai cái, nhưng nghĩ đến cái từ "tát", nhớ lại cảnh mình bị Cố Đường nắm tay giãy giụa không thoát, toàn thân hắn lại thấy khó chịu.
"Ba mẹ cháu khổ cực nuôi cháu lớn không dễ dàng gì. Cháu đừng có suốt ngày chọc tức họ nữa, họ lớn tuổi rồi, sống được mấy năm nữa đâu, đừng có đợi đến khi không được gặp mặt rồi mới hối hận."
Hối hận? Đời trước nguyên chủ chết mà họ còn không hối hận, vẫn cảm thấy nguyên chủ không nghe lời thôi.
"Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đâu có dễ chết vậy. Họ còn trẻ lắm, còn chưa về hưu đâu." Cố Đường tiếp lời: "Họ nói, ít nhất phải sống đến 80 tuổi, để nhận cho đủ tiền hưu chứ."
Trong âm thanh nền lại vang lên hai tiếng cười.
"Cố Đường!" Cố Khải Minh gọi cả tên cô: "Ta kêu con đến công ty ta mà con không đến! Cả ngày con chỉ toàn ăn chơi lêu lổng, con có biết có lỗi với ai không!"
"Lương chú trả thấp quá, không thể vì là người nhà mà cháu phải giảm giá làm giúp chú được, với lại ba cháu nói chú định bẻ gãy chân cháu, cháu sợ lắm." Cố Đường đột nhiên tăng âm lượng, "Hồng Vũ, bình thường em không nghe lời, ba em có đánh em không?"
Cố Hồng Vũ lập tức ngơ ngác, còn Cố Khải Minh thì nói: "Sao bây giờ con lại thành ra thế này, rốt cuộc là con học được những thói hư tật xấu này từ đâu vậy hả?"
Cố Khánh Hoa ở nhà Cố gia vẫn đóng vai người đáng thương, hắn liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, mặt mày sầu khổ nói: "Ai, tôi là không quản được nó rồi."
"Nói xong chưa?" Cố Đường hỏi ngược lại một câu, đời trước cũng y như vậy, nguyên chủ nói không muốn học nghiên cứu sinh, thế là bà cô bác dì trong nhà, rồi cả những người thân chỉ có ngày Tết mới gặp mặt đều gọi điện khuyên can, tư tưởng chủ đạo cũng chỉ có một: con phải hiếu thảo, con phải nghe lời ba mẹ.
Không ngờ đời này vẫn thế.
"Bà nội, mẹ con nói năm đó bà bắt mẹ con phải phá con, có đúng không ạ?"
Đầu dây bên kia im bặt, Cố Đường đợi ba giây, trực tiếp cúp máy, sau đó thế nào thì không liên quan đến cô.
Mãi đến khi trong điện thoại có tiếng tút tút, mọi người xung quanh điện thoại mới hoàn hồn lại.
Cố Hồng Vũ bị mẹ kéo đi luôn, còn trên bàn chỉ còn lại ba người.
Cố Đường đã 22 tuổi, còn Cố Khánh Hoa năm nay đã 47, hắn vẫn là con út của Cố bà nội.
Cố bà nội đã gần tám mươi, run rẩy đưa tay chỉ vào mặt Cố Khánh Hoa: "Ta bảo sao mấy năm nay vợ ngươi cứ nhìn ta không vừa mắt, hóa ra là do cái đồ đầu têu nhà ngươi! Lời đó mà cũng nói ra được hả? Năm đó ta đã nói gì chứ! Ta không phải bảo ngươi đừng để cho nó biết sao!"
Cố Khánh Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ à, chuyện này không liên quan gì đến chúng con cả, tại Nguyệt Trân lôi chuyện đó ra hù nó thôi."
"Hù dọa? Nó không có việc gì tự dưng lại lấy ta ra hù nó làm gì? Sao nó không lấy mẹ nó ra dọa hả? Chả phải là do nó khinh thường ta cái bà già này sao."
Đối tượng của cuộc đại hội kể tội công khai đảo mắt cái liền từ Cố Đường chuyển sang Cố Khánh Hoa.
Cố Đường bỏ điện thoại xuống, chỗ này là triệt để không muốn ở tiếp được nữa. Bây giờ là cuối tháng 7, bài dịch còn 15 ngày nữa là tới hạn, tính cả 30 tệ mới kiếm được hôm nay thì trong tay cô có tất cả 351 tệ.
Số tiền này nếu tìm được khách sạn hơi xa một chút, ít nhất cũng có thể ở lại được ba ngày.
Cố Đường quyết đoán thu dọn hai bộ quần áo, để lại cái thẻ điện thoại cũ ở nhà, mang theo điện thoại và sổ ghi chép rồi còn dùng màu vẽ ankin của Ngưu Nguyệt Trân để lại một tờ giấy nợ trên bàn: "Con đi tìm việc làm".
Cô một đường bắt xe đến gần khu đại học, đang là kỳ nghỉ hè, sinh viên cơ bản về hết, mấy khách sạn ở gần đây đều rất rẻ, Cố Đường tìm được một chỗ giá 80 tệ một ngày, tuy phòng hơi nhỏ, nhưng như thế là đủ dùng.
Tiếp theo là vấn đề sinh hoạt.
Tiền thuê mỗi ngày 80, tiền ăn 20, nghĩa là mỗi ngày ít nhất phải kiếm được 100 tệ, tương đương với mười tấm bìa tiểu thuyết.
Tiếp theo là sau mười lăm ngày nữa cô có 4800 tệ đổ vào tài khoản.
Đã có kế hoạch, Cố Đường liền bắt đầu đăng tin trên các trang mạng xã hội, cô cũng đã từng làm marketing rồi nên hiểu, ra mắt giá 15 tệ, nhưng trong ba ngày đầu chỉ nhận 10 tệ.
Cộng thêm vào đó là tài năng thiên phú, kỹ thuật và kinh nghiệm của Cố Đường để cho ra những mẫu bìa rất chất lượng, hiệu quả cũng rất khá.
Hơn nữa cô không chỉ làm một phong cách, mà là đủ cả các thể loại, nào là tươi trẻ, dễ thương, rồi cả phong cách hắc ám, tiên hiệp cổ phong,...
Điều quan trọng nhất là cô không chỉ tạo một cái nick ảo, mà một mình cô tạo ra đến bảy tám phong cách khác nhau, rồi mở bảy tám cái nick, thêm hai trợ lý chốt đơn, tạo nên một cảm giác như đây là xưởng sản xuất lớn, người thì đông mà đáng tin vậy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Cố Đường đã nhận 30 tấm bìa trang trí thuần túy, nói tóm lại là đủ chi tiêu 3 ngày rồi.
Cô lại đăng tin trên diễn đàn: "Nhận đơn, nhưng mà phải bắt đầu xếp hàng, thời hạn là hai ngày".
Hai ngày này đâu thể coi là thời hạn gì chứ, nói chung là cô ra chiêu đầu mặc dù không kiếm được nhiều, nhưng trước mắt vẫn đủ cho cô ăn uống, và xem như đã bước chân vào con đường nghệ thuật rồi.
Lúc này, Ngưu Nguyệt Trân và Cố Khánh Hoa trở về nhà.
Một người đi tìm chị gái mình kể lể uất ức, một người đi tìm anh trai muốn anh ra mặt giúp mình, nói chung đều không mấy thuận lợi.
Vừa vào đến nhà, thấy tờ giấy nợ trên bàn cùng với chiếc thẻ điện thoại còn để lại, bọn họ càng thêm tức giận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận