Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 417: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8394)

Lý Phỉ Phỉ và Cung Kim Minh mỗi người một bên đi ở phía trước, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt đầy kích động, đương nhiên chính bọn họ không thấy vậy, họ chỉ cảm thấy trên mặt mình đang là nụ cười mang tính lễ tiết.
Cố Đường một mình đi ở hàng thứ hai.
Vốn nàng ngồi giữa mẹ và dượng ba, vừa đứng lên, dì hai phản ứng cực nhanh lập tức nói: "Kéo nó lại! Đừng để nó quậy!"
Nhưng đã muộn.
Hai người bên cạnh Cố Đường, một người là dượng ba, một người là mẹ ruột nàng. Mùa hè quần áo mỏng manh, Cố Đường lại còn mặc áo ngắn tay, dượng ba hơi do dự một chút, Hàn Lệ Tùng thì không cần do dự, nhưng giữa nàng và em gái ruột cách tận hai người, phản ứng chậm một chút, tay vươn ra, đến cả tay áo cũng không chạm được.
Dì hai ném khăn ăn lên bàn, trực tiếp đứng lên, trừng mắt dì ba một cái, hai người xếp hàng thứ ba đuổi theo Cố Đường.
Nhưng dưới đại sảnh, mọi người đông đủ, các nàng cũng sợ lỡ làm ầm ĩ khiến Lý Phỉ Phỉ mất mặt, cho nên không dám đi quá nhanh, động tác cũng không dám lớn, chỉ nhỏ giọng chen chữ từ kẽ răng, "Mày cứ ngoan ngoãn cho tao!"
Khách sạn Quân Duyệt là nhà hàng bên trong khách sạn siêu cấp năm sao, điều kiện tự nhiên không tầm thường, để tránh khách hàng quấy rầy lẫn nhau, không gian giữa các bàn cũng rất lớn, nhưng dù có lớn mấy cũng có lúc hết chỗ.
Khi khoảng cách giữa hai người Lý Phỉ Phỉ và Cung Kim Minh dẫn đầu và Lan tổng còn hơn ba mét, Cung Kim Minh đã nhìn thấy nụ cười thân thiện trên mặt Lan tổng, cùng với tay ông ta đang đưa ra.
Đây là muốn bắt tay? Cung Kim Minh thực có chút sợ hãi, mặc dù hắn cũng có ý định bắt tay với Lan tổng, nhưng nói thật, có được một nửa thành công đã là vạn hạnh rồi.
Huống chi hắn với Lan tổng có quen biết gì đâu, người khác không biết, hắn tự mình còn không biết sao? Lan tổng có thể chủ động đến bắt tay hắn ư? Cung Kim Minh tự mình cũng không tin.
Hắn sợ đến run lên, không khỏi hoài nghi Lan tổng này rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, Cố Đường còn đang đi phía sau hắn, Cung Kim Minh quyết chí như tráng sĩ, kiên trì tiến lên.
Khoảng cách này kỳ thực đã tiến vào khoảng cách xã giao, nụ cười trên mặt Cung Kim Minh càng rạng rỡ, "Lan—"
Chữ "tổng" còn chưa kịp nói ra thì hắn đã bị vệ sĩ của Lan tổng, Lý tổng và Mễ tổng ngăn lại. Cả Lý Phỉ Phỉ cũng bị tách ra một bên.
Không sai, phú hào cỡ Lan tổng có vệ sĩ, hơn nữa không chỉ một. Đám vệ sĩ này khi Lan tổng cùng Cố Đường giao thiệp thì đóng vai người vô hình, nhưng vào thời điểm này lại không xuất hiện, vậy chính là thất trách.
Cung Kim Minh bị ba vệ sĩ dáng người cường tráng của tổng giám đốc dùng sức mạnh không thể kháng cự đẩy sang một bên, nhưng nụ cười trên mặt Lan tổng vẫn thân thiện như cũ, tay ông ta cũng vẫn đưa ra ngoài.
Cung Kim Minh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy cô chị họ đại biểu cả nhà luôn chỉ trích của mình đang nắm tay Lan tổng.
"Lan tổng, đã lâu không gặp."
"Cố đại sư, hôm nay thật là trùng hợp."
Thế giới hủy diệt? Mặt trời mọc đằng tây? Hắn xuyên không rồi ư?
Các loại ý nghĩ quái dị xoay vần trong đầu Cung Kim Minh, hắn lại nhìn thấy hai người bên cạnh là Lý tổng và Mễ tổng, tươi cười chờ bắt tay Cố Đường, thái độ còn rất cung kính.
Mễ tổng dùng giọng phổ thông không quá lưu loát, bày tỏ lòng kính trọng của mình, "Tôi đều nghe nói, ở ấp Hải lại phát hiện một mỏ khí tự nhiên, nghe nói trữ lượng rất lớn, là mỏ khí đốt lớn nhất đã được phát hiện từ trước đến nay, cái này lại là một mối làm ăn lớn ít nhất năm mươi chiếc tàu LG rồi. May mà ngài nhắc nhở Bành tổng đầu tư xây dựng xưởng đóng tàu sớm, hiện giờ họ rất có sức cạnh tranh đấy ạ. Bành tổng suýt nữa là muốn cho ngài xây miếu thờ sống luôn, ha ha ha ha."
Đây là Mễ tổng sao? Sao thái độ tốt thế? Cung Kim Minh nhớ lần trước nhìn thấy Mễ tổng, từ khu trưởng tháp tùng đi khảo sát khu vực, thái độ hơi có vẻ kiêu căng, bụng lớn ưỡn ra, đầu ngẩng cao, không coi ai ra gì.
Mễ tổng vừa dứt lời, đến lượt Lý tổng, "Cố đại sư, tôi biết gặp ngài là phải hẹn trước, nhưng gặp lại là có duyên, hay là cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa nhé? Lan tổng mời khách, ha ha ha ha."
Thảo! Cung Kim Minh cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, Lý tổng vậy mà cũng biết nói đùa?
Cố Đường gật đầu, có người mời ăn cơm, nàng tự nhiên là muốn đi, mặc dù đều ở khách sạn Quân Duyệt, nhưng bữa ăn của khách thường sao có thể giống ăn cùng Lan tổng được?
Hơn nữa, nàng cũng thật sự không có ý định ăn cơm cùng người nhà họ Hàn, đũa cũng không thèm động đến chứ.
"Ba vị cùng nhau, là có đại hạng mục gì cần thương lượng sao?" Cố Đường liếc một cái liền biết bọn họ muốn làm gì, Mễ tổng là người muốn xây văn phòng bên cạnh khách sạn nhanh chân của Cung gia, còn Lý tổng làm bên ngành siêu thị.
Chắc chắn là do bọn họ hiếu kỳ về lời Cố Đường nói về phương pháp phá cục với Lan tổng, nên muốn thử một phen.
Lan tổng cười cười, nói: "Chuyện gì cũng không gạt được Cố đại sư, mời qua bên này."
Lý Phỉ Phỉ lúc đầu không mở miệng, vì Quý Khê Ly và những người khác đang ở phía cuối, cô không thể cách xa mấy mét đã lớn tiếng chào hỏi người ta được, chính vì vậy, lúc đầu cô ta đã không mất mặt rồi.
Sau khi xem đến tình cảnh này, mặc dù không biết vì sao cô em họ chẳng làm nên trò trống gì lại trở thành Cố đại sư, còn giao thiệp rất thân với mấy phú hào này, nhưng điều đó không cản được cô ta lấy lòng.
"Đường Đường tỷ tỷ." Lý Phỉ Phỉ cố tỏ vẻ thân mật, "Đây là bạn của chị sao?"
Ánh mắt Lan tổng rơi xuống người Lý Phỉ Phỉ, ông khẽ chau mày, ngay sau đó lại tươi cười, "Nếu là bạn bè thân thích của Cố đại sư, thì — "
Cố Đường chờ đúng câu này, nàng mỉm cười ngắt lời Lan tổng, làm lại một lần nữa, "Ta với bọn họ không quen, không cần khách khí, không cần giảm giá, không cần phòng riêng, không cần giới thiệu đầu bếp giỏi nhất, ta không cùng bọn họ ăn cơm, ta cũng không đào tiền."
Mặt Lý Phỉ Phỉ từ hồng hào chuyển sang màu gan heo, lại là một màu gan heo không được tươi cho lắm.
"Đường Đường tỷ tỷ… Chúng ta, là người một nhà mà."
Cố Đường cười bí hiểm một tiếng, "Khi ta chưa giàu có, các người đâu có xem ta là người một nhà."
"Vậy em cũng không thể làm người ngoài mất mặt!" Hàn Lệ Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng trước mặt nhiều vệ sĩ như vậy, nàng có chút khẩn trương, giọng nói không lớn, lại còn có chút run rẩy.
Cố Đường liếc qua cả đám người Hàn gia, "Các người thật sự là người ngoài." Cố Đường gật gật đầu, nói với Lan tổng: "Đi thôi, đi ăn cơm, nghe nói thạch ban với long tinh hôm nay rất tươi."
Mấy người bên này đang nói chuyện, người Hàn gia bên kia cũng cảm thấy không đúng lắm, trừ hai ông bà già ra thì những người còn lại đều đứng xa vây quanh, không phải không muốn đến gần, mà là vệ sĩ không cho phép bọn họ tới gần.
Mặc dù với tầm cỡ của những người này, họ không quen biết Lan tổng, cũng không biết Mễ tổng là ai, đối với Lý tổng càng không có ấn tượng gì, nhưng những người có vệ sĩ thì không dễ chọc, ai cũng đều biết điều này.
Hàn Đông Đông thấy Lý Phỉ Phỉ và Cung Kim Minh bị người ta ngăn lại, Lý Phỉ Phỉ còn đỏ cả mặt, giống như sắp khóc, hắn vội nói: "Có phải Cố Đường lại gây chuyện rồi không! Em đừng làm liên lụy người khác, có gan thì một mình nhận lấy, đừng làm liên lụy Phỉ Phỉ!"
Cố Đường, cũng muốn cho hắn vỗ tay khen ngợi, hắn đây hoàn toàn là dùng cả tính mạng để chứng minh với Lan tổng, rằng bọn họ thật sự không xem cô là người một nhà.
Cố Đường cười một tiếng, nói: "Chẳng phải các người vẫn luôn không muốn để ta giới thiệu Lý Phỉ Phỉ cho mấy vị đại sư sao?"
Trái tim Lý Phỉ Phỉ đột nhiên co rút, "Không—"
Cố Đường dùng ngữ khí không cho phép cự tuyệt mở miệng, "Quý đại sư, đây là Lý Phỉ Phỉ, nghiên cứu sinh tiến sĩ khoa âm nhạc, khoa sáng tác, nhập học vào mùa thu, cô ấy biết đánh piano, học cao trung chưa xong đã đạt đến cấp mười, là niềm hy vọng của cả nhà họ Hàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận