Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 912: Bị cha mẹ khống chế một đời ( 3 ) (length: 7871)

"Ta thấy lạ thật đấy." Cố Đường khí thế còn hùng hổ hơn bọn họ, "Ta đã nói rồi các ngươi đối xử với ta thế nào thì ta đối xử với các ngươi thế ấy, các ngươi giận cái gì chứ? Các ngươi muốn đối xử đặc biệt tốt với ta, vậy các ngươi đang chột dạ điều gì? Xem ra các ngươi cũng biết chính mình sống không ra gì!"
"Nói bậy nói bạ!" Cố Khánh Hoa lập tức giơ tay lên, lần này Ngưu Nguyệt Trân không ngăn cản hắn, Ngưu Nguyệt Trân cũng bực mình, thậm chí còn có chút sợ hãi, vì lần phản kháng này của Cố Đường quá mạnh mẽ.
Mọi khi có lần nào mà chẳng qua một ngày là xong? Lần này đã ba bốn ngày rồi, có lẽ thật sự phải đ·á·n·h nhau một trận.
Nhưng mà muốn đ·á·n·h Cố Đường... Đây chỉ là bọn họ suy nghĩ nhiều mà thôi.
Cố Đường động tác nhanh chóng, trực tiếp tóm lấy t·h·ủ ·đ·o·ạ·n của Cố Khánh Hoa, t·r·ảo thật chặt, Cố Khánh Hoa liều mạng giãy giụa, vẫn không thể thoát ra.
"Ngươi thả ta ra!" Cố Khánh Hoa hạ giọng, nói: "Ta là ba của ngươi!"
Cố Đường đáp: "Ngươi cứ việc lớn tiếng la lên, nói ta đ·á·n·h ngươi xem, biết đâu có nhiều người đến thì họ lại thả ngươi ra."
Cố Khánh Hoa tức giận đến mặt đỏ bừng, nghiến răng không nói gì, ra sức giằng co.
Hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay đều vượt quá tưởng tượng của Ngưu Nguyệt Trân, trong nhất thời nàng có chút bối rối, đứa con lúc nào cũng vâng lời giờ lại đối đầu với bọn họ, hơn nữa nàng cũng không khuyên nhủ được, lại không dùng vũ lực được thì nàng — "Ngươi cứ như vậy, chúng ta sẽ không nuôi ngươi nữa, ngươi đừng hòng đi học!"
Cố Đường liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút mỉa mai, "Hình như ta đâu có muốn học cao học, phải không?"
"Ngươi thả ba ngươi ra!" Ngưu Nguyệt Trân lớn tiếng nói: "Bọn ta có lỗi gì với ngươi chứ! Sao ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy!"
Bọn họ còn lạ gì có lỗi với nguyên chủ chứ. Bọn họ đã hành hạ nguyên chủ suốt 29 năm, sao bây giờ mới chịu không nổi có 5 phút?
Cố Đường hừ một tiếng, buông tay ra.
Cố Khánh Hoa lảo đảo, vội đưa tay đỡ lấy tủ mới không bị ngã, "Đi!" Hắn giận dữ nói: "Ngươi cút ra khỏi nhà này cho ta, ngươi——"
Ngưu Nguyệt Trân kéo hắn lại, "Đi cái gì mà đi! Người ta chỉ có một đứa con gái, chẳng lẽ ta có thể sinh lại được nữa chắc hay ông có thể sinh thêm cho ta chắc! Cố Đường, mẹ nói với con lần cuối, rồi con sẽ hối hận, trên đời này chỉ có mẹ và ba con mới thực lòng yêu con thôi, sớm muộn gì con cũng hối hận cho mà xem!"
Ngưu Nguyệt Trân lôi kéo Cố Khánh Hoa, giận dữ nói: "Về phòng ngủ."
Hai người về phòng, Cố Khánh Hoa vừa xoa xoa t·h·ủ ·đ·o·ạ·n, vừa nói: "Bà ngăn tôi làm gì! Đáng ra phải đuổi nó đi, để nó biết xã hội này hiểm ác cỡ nào!"
"Rồi sao?" Ngưu Nguyệt Trân tức giận nói: "Nó mà gặp chuyện thì người mất mặt chẳng phải là ông sao? Với cả bà thấy cái bộ dạng chẳng sợ gì của nó rồi đó, tám phần nó đang mong ông đuổi nó đi đó! Ngày mai đi hỏi rõ ngọn ngành trước đã, rồi tính tiếp!"
Cố Đường vừa đóng cửa lại, cửa phòng nàng dù có thể khóa trái, nhưng nếu có người mở từ bên ngoài thì được, Cố Đường dứt khoát kéo kệ sách nhỏ chắn cửa lại, rồi mới ngồi vào bàn luyện ps tiếp.
Khoảng nửa tiếng sau thì điện thoại vang lên.
"Chào bạn, tôi là Vân Tân Chinh, hôm nay tôi có xem hợp đồng của bạn, bên công ty tôi đang có một bộ tài liệu, là tài liệu xin phê duyệt thuốc nhập khẩu, bạn có thời gian dịch không?"
Cố Đường học ngành công nghệ sinh học, sát vách lại là trường dược, đối với tài liệu xin phê duyệt nàng cũng biết một chút, cả bộ tài liệu in bằng giấy A4, người yếu sức còn chưa chắc ôm nổi.
"Cả bộ sao?" Cố Đường hỏi lại: "Một mình tôi dịch?"
Đầu dây bên kia, Vân Tân Chinh yên tâm, có thể hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ cô ta có hiểu biết về y dược, "Là bản tổng quan ban đầu, tổng cộng khoảng 3 vạn chữ, khách hàng yêu cầu gấp, phải giao bản thảo trong một tuần."
Đây không phải là gấp bình thường, mà là cực kỳ gấp.
Ở một thế giới nào đó Cố Đường đã từng là người phiên dịch chuyên nghiệp.
Về cơ bản tài liệu thông thường thì một giờ người ta có thể dịch khoảng 600 chữ gốc là rất giỏi.
Hơn nữa công việc dịch thuật không thể làm liên tục được, đây là công việc trí óc, nhiều nhất là làm hai tiếng liên tục phải nghỉ.
Tính chung một ngày dịch tài liệu thông thường, mỗi ngày có thể dịch được 3000 đến 4000 chữ gốc, nếu là tài liệu chuyên ngành thì một ngày cũng chỉ được khoảng hai, ba ngàn chữ thôi.
Cố Đường nói: "Đây không phải là gấp thường, mà là quá gấp ấy chứ. Bạn gửi tài liệu qua cho tôi xem trước một chút."
Vân Tân Chinh nhanh chóng gửi cho nàng ba trang PDF đầu, Cố Đường nhanh chóng lướt qua, hai người đổi cách liên lạc, Cố Đường gõ chữ: "Giá cả thế nào? Bao giờ thanh toán."
Vân Tân Chinh: "120 tệ một ngàn chữ. Ngày 15 hàng tháng sẽ thanh toán."
Giá này khá cao đối với phiên dịch tiếng Anh, Cố Đường nói: "Được."
Vân Tân Chinh: "Tài liệu này yêu cầu 7 ngày phải dịch 30000 chữ, có nghĩa là trung bình mỗi ngày bạn phải dịch 4000 chữ trở lên, ngày đầu tiên ít nhất phải 3000 chữ, phải gửi bản thảo mỗi ngày, chúng tôi phải theo dõi tiến độ của bạn."
Cố Đường trả lời ngắn gọn, "Được."
Vân Tân Chinh: "Tôi gửi mã số đăng ký phần mềm và cả kho từ vựng mà khách hàng cung cấp cho bạn nhé."
Cố Đường nhanh chóng nhận rồi lại nói với Vân Tân Chinh: "Vậy tôi làm việc đây, ngày mai liên lạc lại."
Bộ tài liệu 3 vạn chữ này, quy đổi ra tiền cũng được ba ngàn sáu trăm tệ.
Hôm nay là ngày 13 tháng 7, tức là đến ngày 15 tháng sau nàng sẽ có một khoản tài chính đầu tiên, có thể tự sinh hoạt được rồi.
Cố Đường lướt qua toàn bộ văn bản một lượt, đây là báo cáo về chế tạo thuốc nhắm trúng kháng thể, bia điểm là gpcr, dùng để điều trị ung thư.
Đây có thể xem là một lĩnh vực tương đối nóng gần đây, chuyên ngành của nguyên chủ cũng có học những thứ này, hơn nữa nàng còn thi được cao học, thầy hướng dẫn đang hợp tác với công ty bên ngoài để làm một loại thuốc kháng thể. Hồi đại tứ nguyên chủ vừa phải chạy việc vừa đi thực tập, tóm lại là chuyện này không làm khó được nàng.
Cố Đường xem qua một lượt tài liệu, trực tiếp nhập vào phần mềm dịch rồi bắt đầu phiên dịch.
Nàng về nhà lúc hơn 8 giờ tối, ầm ĩ một trận với Ngưu Nguyệt Trân đến 9 giờ, đến lúc có bản thảo đã là 10 giờ rồi.
Trong hơn một tiếng, Cố Đường dịch được 1000 chữ gốc, tóm lại là tiến độ khá tốt, thấy đã hơn 11 giờ rưỡi, Cố Đường đứng lên vươn vai một cái, lại làm mấy động tác kéo giãn, cầm quần áo đi tắm.
Nhà họ Cố nhỏ như thế, Ngưu Nguyệt Trân và Cố Khánh Hoa dù đã lên g·i·ư·ờ·n·g tắt đèn sớm, nhưng vẫn chưa ngủ.
Một người thì cảm thấy t·h·ủ ·đ·o·ạ·n đau nhức, dù là do tác động tâm lý, một người thì thấy bực bội trong người, đang tức khí muốn tìm ra người bạn trai không có thật của Cố Đường để dằn mặt, tóm lại cả hai người đều mở mắt, ai nấy đều tỉnh táo.
Nghe thấy tiếng Cố Đường ra ngoài tắm, Ngưu Nguyệt Trân vừa giận, vừa tự an ủi mình: Chắc là con bé sợ hãi nên mới tắm muộn thế này.
Nghĩ như vậy thì tâm trạng có vẻ tốt hơn.
Cố Khánh Hoa bên cạnh đột nhiên đẩy đẩy bà, nói: "Mấy ngày nay nó ăn uống thế nào?"
Đây chắc chắn không phải là quan tâm, mà là đang muốn hỏi xem Cố Đường còn bao nhiêu tiền.
Ngưu Nguyệt Trân hiển nhiên cùng chung một suy nghĩ với Cố Khánh Hoa, bà ta nghĩ nghĩ: "Lúc tốt nghiệp tôi cho nó 1000 tệ, vé tàu 263 tệ, đồ nó gửi nhanh về nhà không nhiều, tôi có quét mã rồi, phí gửi nhanh là 56 tệ, còn ba lần tiệc chia tay hồi tốt nghiệp thì—"
"Sẽ không quá 450 tệ đâu."
Cố Khánh Hoa cười khẩy một tiếng, "Cùng lắm là nó còn có thể ăn được một tuần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận