Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 172: Rời đi bất hiếu tử tôn sau ta lên như diều gặp gió (length: 7937)

Người trong thôn khi nói chuyện đều thích khuếch đại, nàng cảm thấy chỉ cần qua hai ngày, chờ tin tức truyền đến tai mấy đứa con trai của nàng, đừng nói hai vạn, có thể bị thổi thành hai vạn năm.
Nàng muốn chính là cái hiệu quả này, những người này vốn dĩ là người có ánh mắt thiển cận, không thể thấy người khác tốt, còn tham của.
Bị kích thích, cảm xúc càng không ổn định, tự mình có thể giày vò đến chết.
Cố Đường nói xong lời này, vung tay áo gọn gàng đi tới trấn trên, còn mang theo cả tiền phụng dưỡng tháng tám đến giờ mỗi tháng tám trăm, tiền tiêu vặt bán đồ tết, cộng lại hết thảy một vạn bảy nghìn ba trăm sáu mươi lăm đồng, cùng với một chó, một mèo, một gà và một người.
Buổi tối ngày hôm đó, tin tức liền truyền ra.
"Hai vạn! Bà lão họ Cố bán được hai vạn!"
"Ngươi không biết à? Tay nghề làm ruộng của bà lão họ Cố giỏi cỡ nào, cái cày đó mà bà ấy trồng được một vạn năm nghìn cân hành tây đó, tự ngươi tính đi, một cân mười sáu, hơn hai vạn đâu! Vậy mà bà lão họ Cố còn không hài lòng."
Những người tán gẫu ai cũng thích tiền, hơn nữa tiền này lại không phải của mình, người trong thôn nói tới nói lui không thể không nhắc đến anh em nhà họ Lưu.
"Bọn họ cũng quá xui xẻo."
"Đừng nói, nếu bà lão họ Cố còn ở chỗ mấy đứa con trai, thật kiếm không được nhiều như vậy."
"Ngươi nghĩ mà xem, nếu không phải bị đuổi ra, bà lão họ Cố có nhặt lại tay nghề lâu năm không? Nếu không phải anh em nhà họ Lưu chỉ cho bà hạt giống hành, bà có thể chỉ trồng hành không?"
"Nói đi nói lại vẫn là do mấy anh em nhà họ Lưu số mệnh không tốt – khoan đã, chúng ta ở sát vách nhà hắn, có bị khắc không?"
"Nhà chúng ta so với nhà bọn họ ai đâu!"
Đêm đó, có người đổ máu gà ngay trước cửa nhà họ Lưu, đầu gà còn dính ngay chính giữa cửa nhà.
Con chó con mà nhà họ mới nuôi, còn là con chó nhỏ choai choai, ngày thứ hai ăn một nửa gà rồi chạy mất, chẳng ai đuổi theo kịp.
Bốn anh em nhà họ Lưu tức đến chửi ầm lên, một người một ngày ngồi ở trước cửa canh đêm, nhưng nửa tháng trôi qua, châm chọc khiêu khích thì nhận không ít, một ai cũng không bắt được.
"Ngày này không cách nào sống được nữa." Lưu Đại Mãn hung hăng đập tay lên bàn, hắn tự mình đánh mình bị thương hồi trước, đầu vẫn chưa khỏi hẳn, đã không có thời gian nghỉ ngơi, đặc biệt là ngày ngày nghĩ đến tiền ngủ không ngon giấc, cơ bản là không hồi phục được, cả khuôn mặt vàng như nến.
Lưu Nhị Tráng mất toi một vạn đồng, vốn liếng vừa mới kiếm được một nửa, cả người đều đang ở trong trạng thái kích động, tùy thời có thể nổ tung.
Lưu Tam Đức cả ngày cùng đám bạn bè chó má ra ngoài uống rượu, cũng không biết đang âm mưu bí mật gì, người trầm lặng hơn rất nhiều.
Về phần Lưu Tứ Lương, từ khi Cố Đường nói Ngô Tuệ Lan không có con, nàng ta như bị điên, khắp nơi xem bệnh uống thuốc đông tây, ngay cả tro nhang cũng uống không ít, sau đó lôi Lưu Tứ Lương cả ngày giày vò.
Lưu Tứ Lương sức lực có hạn, bước chân phù phiếm, ngày ngày ngáp, một bộ ta quá sức rồi bộ dạng.
"Đều là tại tiền làm ra! Đều tại hành làm ra!" Lưu Đại Mãn nói, "Mỗi ngày đi ngang qua đồng ruộng, nhìn thấy mười mẫu nhà kính của lão bản Hoàng trồng hành, ta liền —"
"Ai mà không thế chứ!" Lưu Nhị Tráng nghĩ tới một vạn đồng mình mất, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi, "Nếu mà—"
Mẹ với bà chú ý, hai chữ này đã thành cấm kỵ trong nhà họ Lưu.
"Đáng tiếc là lão bản Hoàng kia cắn răng kín quá, c·h·ế·t sống không chịu thêm tiền thầu, mười mẫu hành tây đó, cộng lại không phải muốn có hai trăm vạn sao?"
"Hắn kiếm nhiều như vậy, lại không cho chúng ta tí nào?"
Thực ra, hành tây nhà lão bản Hoàng trồng muộn, có chút lỡ thời điểm sinh trưởng tốt nhất, cũng không được chăm bón kỹ như Cố Đường, sản lượng chắc không tới một vạn cân mỗi mẫu, hơn nữa thời điểm hành lớn lên không đúng, giờ nhiệt độ cũng cao, hình dạng không đẹp, cũng bán không được giá cao.
Lại nói giá ở chợ với giá thu mua ngoài ruộng, khác nhau cũng không ít đó.
Nhưng những người này lại chẳng cần quan tâm nhiều như vậy, người trong thôn Bình Hưng nghe được đều là một câu, "Một mẫu đất một vạn hai nghìn cân, một cân mười sáu, mười mẫu hết thảy một trăm chín mươi hai vạn!"
Lưu Tam Đức bỗng nhiên nói, "Ngày mai trong thôn sẽ mất điện."
Ba anh em nhất thời không hiểu ra anh ta nói cái gì.
Lưu Tam Đức chậm rãi nói, "Nhà kính của lão bản Hoàng có camera, nhưng không có điện thì vô dụng."
Lưu Đại Mãn lập tức mắt sáng lên, "Trộm hành?"
"Trộm về ngươi có thể bán được à?" Lưu Tam Đức mặt xem ngươi như kẻ ngốc, "Chúng ta đã bàn xong rồi, trong thôn cứ ai trồng thuê cho hắn đều tham gia, làm cho mười mẫu hành tây kia một đêm tàn đời!"
"Ta cũng đi!" Lưu Nhị Tráng cùng Lưu Tứ Lương tranh nhau nói.
Lưu Tam Đức nói, "Chúng ta phải cho lão bản Hoàng kia một bài học, cho hắn biết người Bình Hưng không dễ trêu!"
"Còn trưởng thôn thì..." Lưu Đại Mãn chần chờ nói.
Lưu Tam Đức cười lạnh, "Trưởng thôn ngày mai sẽ cùng đội trưởng đội bảo vệ đi nhậu với nhau, cả hai đều sẽ say khướt."
Giống như mọi muộn phiền trong bụng có chỗ để giải tỏa, mấy người đều cười lên, Lưu Tam Đức nói, "Chắc chắn sẽ có kẻ không sợ chết đi trộm hành về bán, nhưng các ngươi tuyệt đối đừng có trộm! Một khi mà bán tiền, bị người ta bắt được, tính chất khác ngay."
Ngay lúc cả thôn Bình Hưng cùng nhau hành động, quyết cho thương lái thuê ngoài một bài học thì Cố Đường thuê hai người, thức đêm đem mười mẫu gừng gieo xuống.
Nhìn giờ còn vàng khè, gừng còn chưa mọc ra lá xanh, Cố Đường xoa xoa cái lưng đau ê ẩm, trên tay lập tức được Cố Tùng Duy nhét nửa bình nước ấm.
Cố Đường uống một ngụm, sản lượng gừng, dựa theo tay nghề siêu phàm thoát tục của nguyên chủ này, chắc chắn là đạt tới giá trị cao nhất, dù cho có tám nghìn cân thì giá gừng vào sáu tháng cuối năm cũng tầm hai mươi đồng một cân, thì giá thu mua cũng mười hai mười ba đồng một cân, không có vấn đề lớn.
Tính toán như vậy thì mười mẫu đất có thể bán được tầm tám chín mươi vạn.
Đợi khi gừng thu hoạch thì vừa lúc là lúc trồng tỏi, tỏi và gừng không sai biệt lắm, một cái củ thân một cái rễ, đều thích loại đất cát tơi xốp dễ thoát nước, vừa lúc có thể tiếp tục trồng.
Tỏi thì lại không kiếm được nhiều như vậy, bất quá cũng có thể được bốn năm mươi vạn.
Tiếp đó, Cố Đường nhìn phần đất nàng cố tình để dành, đất được cày xới kỹ lưỡng, còn cho thêm không ít mùn, màu sắc không giống những chỗ khác.
Miếng đất này nàng tính thử trồng lúa mạch.
Cố Đường tra rồi, ở thế giới này, thứ này cũng rất quý, giá bán lẻ hiện tại đã là cả trăm đồng một cân, nếu không có gì bất trắc, mười năm sau, tuy đã có không ít người gieo trồng, thứ này vẫn có thể bán được giá ba mươi một cân.
Bất quá khi đó Cố Đường không định làm nông hộ nữa, nàng đã nghĩ kỹ, xây cánh đồng trang trại, vừa đơn giản vừa dễ nhớ.
Sau này sẽ còn bận rộn hơn.
Khi Cố Đường trở về trấn thì đã tháng năm, thứ sáu, nàng trực tiếp dẫn Cố Tùng Duy đến trường tiểu học số một Dư Trị.
Chủ nhiệm giáo dục liếc nhìn Cố Tùng Duy, cũng không mấy để ý, trường tiểu học này của bọn họ, quá nửa là tám chín tuổi mới đến nhập học, nói một cách khác, ở mấy thôn lân cận này, trẻ con sáu tuổi thường không đi học lớp một, đặc biệt là con gái, còn phải giúp việc nhà, đa số đến trường đã tám tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận