Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 87: Thật giả thiên kim (length: 9198)

Đây thật sự là một màn cố gắng ra vẻ mà không thành, lại còn bị bẽ mặt điển hình.
Trương Nhã Đình trong lòng thình thịch nhảy loạn, không muốn nhìn Cố Đường nữa, tầm mắt chuyển đi, nàng đã nhìn thấy đèn chùm pha lê ba tầng lầu nhà mình.
Trương Nhã Đình lại nảy ra chủ ý, "Mấy người xem cái đèn này đi, nghe nói đáng giá mấy trăm vạn đó."
"Đây là pha lê tự nhiên sao?" Cố Đường hỏi, nàng cảm thấy bản thân vì sức khỏe tinh thần của ủy viên học tập mà lo lắng, thật là mệt tim.
Trương Nhã Đình mím môi, khí thế lập tức lại yếu đi, "Là nhân công." Đúng là không quý giá bằng pha lê tự nhiên.
Cố Đường thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Lý Nguy Bách đi qua, "Là nhân công thì tốt, pha lê tự nhiên bức xạ lớn quá, không tốt cho cơ thể."
"Thảo!" Trương Nhã Đình cũng đi theo qua.
Cố Đường ngẩng đầu nhìn, thấy Trương Nhã Đình lại bắt đầu đảo mắt, rõ ràng là lại muốn khiêu khích người, nàng thì ngược lại không quan trọng, nhưng ủy viên học tập thì sao?
Vậy cũng chỉ có cách ra tay trước.
"Đèn nhà cậu nên lau rồi, trên đó có bụi kìa."
"Hả?" Khuôn mặt Trương Nhã Đình lập tức đỏ bừng, mất mặt quá!
Cố Đường đứng dưới đèn pha lê, chỉ cho Lý Nguy Bách xem, "Pha lê nhân công có độ trong suốt tốt hơn pha lê tự nhiên, hơn nữa cũng không có tì vết nứt vỡ gì cả, cậu xem bóng ở giữa có phải càng ngày càng sâu không? Chứng tỏ chụp đèn trên kia bám bụi rồi."
Lý Nguy Bách vừa suy nghĩ vừa gật đầu, đột nhiên thốt lên một câu, "Vận dụng kiến thức vào đời sống thực tế, điểm này ta đúng là kém cậu."
Cái mẹ nó nói cái quỷ gì vậy!
Trương Nhã Đình hậm hực quay về ghế sofa ngồi.
Cố Đường cũng kéo Lý Nguy Bách lại, nàng cầm cốc nước ép công nhân vừa đưa lên uống hai ngụm, rồi nói với Trương Nhã Đình: "Ghế sofa nhà cậu kiểu Pháp à?"
Trương Nhã Đình liên tiếp thua thiệt mấy lần, cuối cùng cũng khôn ra, lần này nàng hàm hồ nói: "Tớ không rõ lắm."
Cố Đường có chút tiếc nuối, nói với Lý Nguy Bách: "Cậu có thể dựa vào hoa văn nhìn ra được đây là của đời kỷ nào không?"
"Thảo!" Đây căn bản không phải khoe nhà giàu, rõ ràng là đang khoe kiến thức!
Trương Nhã Đình hoàn toàn không còn cách nào, cầm ly nước ép uống liên tục, chỉ mấy phút, bên kia thầy Trần và quản gia đã "thân thiết hữu hảo" trao đổi về vấn đề học tập của Trương Nhã Đình nhưng không đưa ra ý kiến gì cụ thể, còn bên này dưới sự dẫn dắt của Cố Đường, Lý Nguy Bách đã định vị được hoa văn trên ghế sofa là thời Louis thứ 14.
Trương Nhã Đình đã uống ba ly nước ép, không tránh khỏi căng bụng.
May mà thầy Trần quyết định đưa lớp trưởng và ủy viên học tập rời đi.
Lên xe, Lý Nguy Bách đột nhiên nói: "Không đúng, giữa đèn còn có dây điện, còn có bộ phận kết nối nữa, bóng đổ chắc chắn phải sâu hơn xung quanh, cậu lừa tôi?"
Cố Đường cũng thở dài, nói: "Cậu thấy nhà Trương Nhã Đình vắng vẻ thế, vừa rồi quản gia còn nói ba mẹ nàng đi du lịch không mang theo, nàng nhất định cô đơn lắm, khiến nàng chuyển hướng một chút cũng tốt."
Lý Nguy Bách thở phào nhẹ nhõm, nửa ngày lại nhăn mặt, "Vậy Louis thứ 14 thì sao? Chuyện này cậu cũng biết?"
Cố Đường cười, vẻ mặt như kiểu "tôi sẽ nói cho cậu biết bí mật, không cho cậu nói cho ai khác".
"Vị vua nổi tiếng nhất nước Pháp là ai?"
"Napoleon?" Lý Nguy Bách hỏi lại.
Cố Đường vẻ mặt "đồ ngốc không dạy được", "Louis thứ 14 là vị vua tại vị lâu nhất nước Pháp, cũng là vị vua thiết lập chế độ quân chủ chuyên chế, ông còn từng xưng bá lục địa châu Âu. Đến bây giờ vẫn có những thứ mang tên ông như hoa hồng, rượu vang, và rất nhiều bộ phim liên quan đến ông. Tin tôi đi, ông thống trị nước Pháp hơn 70 năm, có đủ thời gian để phổ biến gu thẩm mỹ của mình."
Lý Nguy Bách mặt mày như "cậu lừa tôi".
"Cậu nhìn cái bàn trà nhà nàng xem, viền mai rùa, khảm vàng lá, góc bọc đồng thau, cái này đích xác là phong cách của Louis thứ 14, không tin khi nào khai giảng cậu hỏi thầy giáo dạy lịch sử xem. Ghế sofa tuy đặc trưng không rõ ràng, nhưng cùng bộ với bàn trà, vậy chắc cũng là phong cách Louis 18 hoặc 19."
Vẻ mặt Lý Nguy Bách càng xoắn xuýt.
Thầy Trần thở phào nhẹ nhõm, theo ý của hiệu trưởng, đi tới nhà học sinh ba lần là có thể xứng đáng với việc ông Trương quyên tặng cho trường mấy vạn cuốn sách kia, sau đó có thể điều Trương Nhã Đình đến lớp 2, sau này chủ nhiệm lớp 2 lại đến nhà nàng thêm ba lần nữa, thì nàng có thể xuống lớp thường, đúng là một chặng đường gian nan.
Tối hôm đó, Trương Nhã Đình hận không thể vẽ vòng tròn nguyền rủa Cố Đường, nhưng cũng có người khen Cố Đường lên tận trời, mà lại còn có đến hai người.
Lớp 1 trừ Trương Nhã Đình, còn có hai người là con cán bộ của trường, cũng là nhờ quan hệ mới vào được.
Con cái trường nhất trung, cấp hai cũng ở lớp chọn, ba năm cố gắng thì thành tích cũng sẽ không quá tệ, dù không thể vào lớp 1 nhưng thi được vào nhất trung không có vấn đề.
Hai người này thi được vào với thành tích khoảng ba trăm, hạng trung sau này, nhưng lần thi thử đầu tiên, một người được 286, một người được 253, đều tụt một mảng lớn.
Tối đó, thầy Trần liền nhận được điện thoại của hai đồng nghiệp.
"Cám ơn thầy Trần chiếu cố." Mở đầu đều là kiểu sáo rỗng này, sau đó lại bắt đầu cảm tạ Cố Đường, "Thầy đúng là chọn được lớp trưởng giỏi đó, tôi nghe con tôi nói, nàng vừa đứng vào là người khác cảm thấy tinh thần phấn chấn. Ăn nói rõ ràng, đọc bài khóa không cần nhìn cũng biết nàng đang đọc cái gì. Nói về bài tập thì điểm quan trọng đều bật ra, làm người hiểu ra ngay, thầy nhất định phải cho nàng làm lớp trưởng mãi nha."
Thầy Trần đặt điện thoại xuống, không nén được cười, đúng vậy, hắn cũng muốn để nàng làm lớp trưởng mãi, tuyệt đối không thể để người khác cướp làm cái gì đó đại diện bộ môn.
Kỳ nghỉ mười một ngày bắt đầu, Cố Đường dành cả kỳ nghỉ cho sinh hoạt quy củ, buổi sáng đầu tiên là 20 phút vận động cường độ thấp, sau đó đi ăn sáng, rồi học bài.
Buổi trưa ăn xong thì nghỉ ngơi 20 phút, buổi chiều thì giúp viện phúc lợi làm việc, còn có công việc nhóm mô hình que tăm của họ.
Cố Đường cũng là nhóm trưởng nhóm mô hình này, cho nên tiến triển luôn rất thuận lợi, làm được càng ngày càng tinh xảo hơn.
Đến khoảng 5 giờ, Cố Đường lại tiếp tục vận động, ăn tối xong lại học bài.
Nàng làm như vậy liền khiến mọi người đều được cổ vũ, cả viện phúc lợi đều sống có quy củ lên.
Dì Tô và dì Đậu ngồi một bên phơi nắng, thấy bọn trẻ trong sân vui vẻ chạy nhảy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, "Viện phúc lợi lâu lắm rồi không có sức sống như vậy."
Mười một ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, đến tối ngày mùng 7, Cố Đường sớm đã thu dọn xong đồ đạc, chờ ngày khai giảng tiếp tục xưng bá toàn trường.
Trương Nhã Đình cũng mong chờ ba ba mụ mụ về nhà.
Lý Uyển Ngưng vừa vào cửa đã đi nghỉ ngơi ngay.
Trương Sâm Viêm thì ngược lại thể lực tốt, tắm xong trước đi thư phòng xử lý công việc còn tồn đọng bảy ngày.
Trương Nhã Đình gõ cửa rồi đi vào, "Ba ba." Nàng nhỏ giọng nói: "Lớp con có bạn tên Cố Đường, toàn đối đầu với con thôi."
Trương Sâm Viêm day day trán, nhớ tới quản gia vừa nói với mình, ba người tới nhà vào ngày 30 tháng 9 để đưa đồ cho Trương Nhã Đình.
"Đình Đình--" Trương Sâm Viêm đột nhiên dừng lại, "Con đã lớn rồi."
Trương Nhã Đình thất vọng cúi đầu.
Trương Sâm Viêm nhớ đến đứa con riêng của mình, mới 12 tuổi làm việc đã đâu ra đó, đi trường quý tộc cũng chưa từng rụt rè, còn con gái ruột của hắn thì sao? Mười sáu tuổi còn đang nuôi ở trong đàn cừu, ngây thơ như một đứa ngốc.
"Đình Đình, chuyện này con tự xử lý đi, ta cho người tìm thông tin của con bé cho con, đối phó thế nào con tự quyết định."
Trương Nhã Đình hưng phấn, "Con biết! Ba ba, có phải giống như ba nói 'công tâm là thượng sách' không?"
Trương Sâm Viêm gật đầu, "Con không cần để những người này ở trong lòng, bọn chúng đều là để con luyện tập, học tập giỏi đến đâu thì sau này bọn chúng cũng phải ra ngoài đi làm thôi, còn con, là người có thể cho bọn chúng đủ loại cơ hội làm việc, sau này bọn chúng đều phải xem sắc mặt con cả."
Trương Nhã Đình đắc ý cười, cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cộc cộc cộc.
Ngoài cửa truyền đến giọng yếu ớt của Lý Uyển Ngưng, "Đình Đình, ba con mệt rồi, đừng quấy rầy ông ấy mãi."
Trương Nhã Đình qua mở cửa, Lý Uyển Ngưng gắt gao nắm tay nàng, nói: "Lại đây bồi mụ nói chuyện hai câu, để ba con nghỉ ngơi cho khỏe, ông ấy còn việc công ty phải bận tâm nữa mà. Lần này không đưa con đi chơi, con không buồn chứ?"
"Không đâu ạ." Trương Nhã Đình rất quan tâm nói: "Ba ba với mụ mụ lâu lắm rồi không cùng đi ra ngoài mà, với lại con cũng muốn học bài, bây giờ bài trên lớp căng thẳng lắm."
Lý Uyển Ngưng cười nói: "Lần sau nhất định sẽ đưa con đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận