Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 275: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 2 ) (length: 8128)

Cho nên khuyên hắn, cũng phải cân nhắc đến điểm này.
"Đinh đại ca!" Cố Đường thở không ra hơi, vui mừng kêu lên: "Anh xem thấy chưa? Chúng ta có thể thi đại học! Chúng ta có thể trở lại trường học!"
Đinh Tông Quang liếc nhìn nàng một cái, khẽ khục một tiếng, nói: "Anh thấy rồi, có gì mà phải kinh ngạc vậy? Cô muốn thi đại học à? Cô rời trường bao nhiêu năm rồi? Cô giỏi hơn đám học sinh trung học bình thường đang đi học sao?"
Lời này nhìn bề ngoài là nói với nàng, nhưng chẳng phải Đinh Tông Quang tự hỏi chính mình đó sao?
Cố Đường nói: "Đinh đại ca! Chỉ cần có quyết tâm, tôi nhất định có thể thi đậu!"
Đinh Tông Quang x·e·m t·h·ư·ờ·n·g hừ lạnh một tiếng, Cố Đường lại nói: "Đinh đại ca, lẽ nào anh không muốn thi đại học sao?"
Đinh Tông Quang ánh mắt tối sầm lại, lúc báo chí đăng tin này, vì chuyện này đã c·ã·i nhau một trận, người vợ quê mùa nhà anh thậm chí còn xé mất hai cuốn sách của anh, nói: "Anh muốn bỏ mặc ba mẹ con em để trở về thành à, anh nằm mơ!"
"Anh không muốn." Đinh Tông Quang kiên quyết nói: "Gốc rễ của anh ở đây, anh đã có gia đình sự nghiệp, anh muốn mang kiến thức cho bọn trẻ ở đây. Anh định ở lại đại đội Hạ Hà."
Trương Hiểu Nam đã lo lắng, Cố Đường vẫn cứ thong thả, còn mang chút kinh ngạc vui mừng nói: "Thế thì quá tốt!"
Không chỉ có Trương Hiểu Nam, mà cả Đinh Tông Quang đều ngẩn người.
Cố Đường nhẹ giọng nói: "Chính vì anh nghĩ vậy, thì anh càng nên đi thi đại học, kiến thức từng ngày đổi mới, khoa học kỹ thuật phát triển trong mười năm qua, cuộc sống người dân biến chuyển từng ngày, Đinh đại ca, anh trước kia chỉ là một học sinh trung học, nhưng khi anh học đại học xong trở về, có phải sẽ càng phục vụ tốt hơn cho mảnh đất này không? Anh học tập trước kiến thức, trước tiên có được lý niệm giảng dạy, vậy học sinh đại đội Hạ Hà ra ngoài sẽ càng nhiều."
Đinh Tông Quang theo bản năng gật đầu.
Cố Đường lại nói: "Hơn nữa... Đinh đại ca, anh nhẫn tâm để con anh lớn lên trong môi trường này sao? Tục ngữ nói, ba tuổi xem già, hai con anh một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, chính là thời điểm mấu chốt nhất của giáo dục vỡ lòng, nếu anh thi đậu đại học, có thể đưa bọn chúng về thành cùng, anh có thể cho chúng trưởng thành ở trường lớp rộng rãi, mà không phải ngày ngày ngồi nghịch đất cát. Chúng có thể được đi học ở lớp học sáng sủa, chứ không phải ngồi ở những phòng gạch gỗ, gục mặt lên cái bàn cao thấp không bằng phẳng để viết chữ!"
Kỳ thật hai ý kiến này mâu thuẫn nhau, học đại học mất bốn năm, nếu như thực sự theo như ý kiến đầu tiên, nói thi đỗ sẽ trở về thì con của anh vẫn phải lớn lên trong bùn đất.
Nhưng không sao, Trương Hiểu Nam không hiểu được thâm ý bên trong, mà Đinh đại ca chỉ cần dựa theo tính khí của người nhà vợ mà chọn một lý do dễ thuyết phục họ là được.
Đinh Tông Quang hô hấp dồn dập, trong mắt hắn tia sáng lóe lên, nói: "Để anh suy nghĩ lại cho kỹ."
Cố Đường lại nhấn mạnh một lần, "Đinh đại ca, tinh thần hy sinh bản thân của anh thực sự khiến người ta khâm phục, em muốn cúi đầu bái phục anh!"
Đang nói chuyện, lại có người bước vào, lần này là hai thanh niên trí thức, đến từ đại đội ở cạnh bờ sông, "Đinh Tông Quang, có thể thi đại học! Có thể cho chúng tôi mượn mấy cuốn sách được không?"
Lúc này Cố Đường không cần phải nói về việc mượn sách nữa.
Đinh Tông Quang trực tiếp nói: "Đợi chút. Thế này... Mười mấy đại đội của công xã Triều Dương, phỏng chừng có không ít người muốn tham gia thi đại học, đợi họ đến hết, tôi xem thế nào đã."
Rất nhanh, văn phòng của Đinh Tông Quang liền chật ních người.
Một công xã ít nhất đến hai người, xếp hàng dài ra cả hành lang.
Đinh Tông Quang nói: "Lần thi này có cả hai ban văn và khoa, ngữ văn toán học chính trị là bắt buộc, ban văn thêm lịch sử và địa lý, ban khoa tự nhiên thêm vật lý và hóa học, ngày cuối thi tiếng Anh. Sách thì không thể cho các cô chú mượn ——"
Dưới kia một mảnh ồn ào.
"Hắn Đinh Tông Quang không muốn thi đại học, nên muốn k·é·o chúng ta xuống nước?"
"Vì sao không thể mượn sách! Chúng ta tìm hiệu trưởng đi!"
Chờ những người này hô hào được hai câu, Cố Đường lớn tiếng nói: "Mọi người im lặng một chút! Nghe Đinh đại ca nói đã!"
Nhưng mà lời của cô cũng không ai nghe, dưới kia vẫn không ngừng ồn ào, nhưng không sao, Đinh Tông Quang nghe thấy là được.
Giấy báo trúng tuyển được gửi đến trường trung học của công xã, sau đó do các đại đội trưởng lấy về, thủ phạm chính là Thôi Hữu Đức, nhưng trường trung học của công xã này cũng không vô tội, nói trắng ra với thành tích học tập của Thôi Ái San, nếu cô ta có thể tự thi đỗ, thì cô ta việc gì phải t·r·ộ·m giấy báo trúng tuyển của người khác?
Nhưng trong trường trung học không ai chất vấn, cứ để cho cô ta như vậy.
Dựa theo tính tình kiếp trước của Đinh Tông Quang, có thể sẽ lặng lẽ trực tiếp đi xử lý chuyện này, cô phỏng đoán hắn sớm đã không nhịn được, cho nên chuyện này chỉ là cái nền, có dùng đến thì tốt nhất, không dùng được cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đợi đám người ồn ào mệt rồi, Đinh Tông Quang lúc này mới nói: "Sách của trường là cho học sinh trong trường dùng, các cô chú muốn đọc sách thì được, nhưng không thể chậm trễ tiến độ dạy học bình thường, mỗi tối mọi người tự đến sao đi."
Có sách đã là tốt rồi, tự mình sao sẽ nhớ sâu hơn, nhưng đúng như lời của Đinh Tông Quang, mười mấy đại đội của công xã Triều Dương, trung bình mỗi đại đội có 20 thanh niên trí thức, cộng lại có hơn ba trăm người.
Hôm nay là 21 tháng 10, còn 20 ngày nữa là đến vòng thi sơ tuyển, còn chưa đến hai tháng nữa là thi đại học chính thức, nói cách khác, sách chắc chắn không đủ phát.
Có người hô: "Mấy người trung học không lo học thì đừng tham gia cho náo nhiệt."
Còn có người kêu: "Dựa vào cái gì, năm đầu tiên này chắc chắn là dễ nhất, hơn nữa còn nới lỏng giới hạn tuổi tác, không hạn cả chuyện kết hôn, sau này chắc chắn càng khó, nếu sau một hai năm nữa lại đổi thành 25 tuổi thì tôi làm sao?"
"Hừ! Tôi đi luyện tập thử thôi, với lại năm nay mọi người đều không có thời gian ôn tập, đều là xem tích lũy thường ngày, tôi nhất định phải thi!"
"Mọi người về đi." Đinh Tông Quang lớn tiếng nói: "Tôi đi xem có bao nhiêu sách có thể phát cho mọi người, tốt nhất là chuẩn bị thêm một phòng học cho mọi người, mọi người về chuẩn bị giấy bút, sáng mai lại đến, tôi xem rồi phân phối thế nào."
Những người này đều từ giữa trưa đợi đến tối, nhất là những người đại đội ở xa, nếu không về nữa là phải dò dẫm đường đêm.
Rất nhanh, trong văn phòng không còn mấy người.
Cố Đường kéo Trương Hiểu Nam cũng đi, nhưng không đi xa, loanh quanh một vòng rồi lại quay lại.
Lúc này trong văn phòng không còn ai, Đinh Tông Quang thấy các cô quay lại thì nhíu mày.
Cố Đường nói: "Đinh đại ca, có thể cho tôi xem báo gần đây không? Tôi sợ môn chính trị có thể thi tình hình chính trị đương thời."
Đây mới là vấn đề cô lo lắng nhất, đề thi lúc này đều có đặc điểm thời đại rõ rệt, mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng Cố Đường lần này định làm một cuộc diệt trừ triệt để, cho nên không thể có bất kỳ sai sót nào.
Vừa rồi khi không có ai, Đinh Tông Quang đã ghi nhớ kỹ những lời giữa trưa cô khuyên mình, còn dựa vào tính cách của người nhà vợ để viết thêm vài chú thích, dự định sửa lại dùng sau.
Hơn nữa cô vừa nãy còn giúp mình khuyên nhủ mấy thanh niên trí thức kia.
Đinh Tông Quang trực tiếp đưa một xấp báo chí cho Cố Đường, nói: "Không dùng hết thì trả lại, dù sao họ cầm cũng chỉ để đốt lửa mùa đông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận