Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 168: Rời đi bất hiếu tử tôn sau ta lên như diều gặp gió (length: 8143)

Cố Đường năm nay cũng đón năm mới rất tốt, đêm ba mươi làm bốn viên thuốc viên chiên, còn làm thêm món cá dấm đường, xào đậu que với thịt băm, lại có thêm một bát canh cải trắng, đừng nói Cố Tùng Duy, đến nàng còn ăn hết hai bát cơm.
Mùng một Tết dùng đỗ khô làm sủi cảo, ngon khỏi phải nói.
Đợi ăn uống xong xuôi, Cố Tùng Duy một bên rửa chén, một bên nói chuyện với Cố Đường.
"Bà nội, lần trước chúng ta đi trấn trên, cháu nghe người ta nói có cả máy rửa chén chuyên dụng, đợi cháu kiếm được nhiều tiền rồi, chúng ta cũng mua một cái."
"Vậy thì bà chờ." Cố Đường cười tủm tỉm nói: "Ngày mai chúng ta ăn mì nhé, cháu muốn ăn thêm món gì?"
Nhưng mà sáng sớm hôm sau thức dậy, trời vừa hửng sáng, người nhà họ Lưu đã đến trước cửa.
Người vào cửa trước là vợ chồng Lưu Tứ Lương, Cố Đường nhướn mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Ta nhớ hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ mà, chẳng lẽ năm xưa ta sinh ra con gái à?"
Lưu Tứ Lương có chút sợ, nhưng cảm thấy đây là mẹ ruột mình, liền nói ngay: "Mẹ, chúng con tiện đường qua thăm mẹ một chút, còn mang chút đồ cho mẹ nữa."
Cố Đường cười một tiếng, "Ta ngược lại dám nhận, ngươi dám đưa không?"
Lưu Tứ Lương không dám, tay cầm đồ run rẩy không dám bỏ xuống mà cũng chẳng dám rút về.
Ngô Tuệ Lan không có nhiều do dự như vậy, trực tiếp thân mật gọi một tiếng "Mẹ", nói: "Mẹ, chúng con chỉ tới thăm mẹ một chút thôi, biết mẹ khỏe là được. Con thấy chỗ mẹ cũng không thiếu thứ gì, có đưa gì cũng là thừa thãi."
Cố Đường cười, "Tiền không bao giờ thừa."
Ngô Tuệ Lan dõng dạc nói một câu, "Mẹ ~ đều là mẹ con ruột thịt, nói nhiều đến tiền bạc tổn thương tình cảm?"
Cố Đường quay sang nhìn Lưu Tứ Lương, nửa cười nửa không, "Ngươi xem vợ ngươi kìa, thật biết ăn nói. Chúng ta có tình cảm rồi mà vẫn bị tổn thương được à?"
Thấy chủ đề sắp chuyển sang hướng khác, Ngô Tuệ Lan vốn còn muốn hỏi bà khi nào sinh cháu chắt cho mình đâu, nàng ngó quanh, nói: "Tứ Lương, con khó khăn lắm mới đến một chuyến, sao không đi giúp mẹ làm việc? Con xem cháu Tùng Duy, trời lạnh vậy mà một mình ở ngoài đồng nhổ cỏ, con mau đi giúp nó đi."
"Thôi." Cố Đường nói: "Nó mà ra tay thì đừng hỏi sao hành nhà ta bị nó nhổ hết đấy."
Lưu Tứ Lương vốn đã không muốn nhổ cỏ, cái việc đó phải khom lưng cúi người, lên thì đau lưng mà lại chóng mặt.
Hắn cười nói: "Chuyện nhổ cỏ này phải để bọn trẻ làm mới được."
Ngô Tuệ Lan lườm hắn một cái, "Mẹ, chúng con đang chuẩn bị về nhà mẹ con, con đây lấy chồng nhà họ Lưu nhiều năm rồi mà vẫn chưa chửa được một mụn con, không biết nói khi nào con mới có thai đây?"
Cố Đường nửa cười nửa không nhìn nàng, "Nói như vầy với con nhé. Ta có thể tính, nhưng nếu như ta tính mà con không đưa đồ cho ta thì con sẽ bị dính vào nhân quả, đứa bé này sẽ không thể tới được. Nếu con đưa đồ cho ta, mà con vẫn là con dâu của ta, con sẽ là một trong những người bị ta khắc, con cũng vẫn không có con. Con hiểu không?"
Một đống lớn giả thiết tiền đề nhân quả, Ngô Tuệ Lan nghe không hiểu câu nào, nhưng "không thể có con" với "không có con" nàng nghe hiểu.
Mặt Ngô Tuệ Lan đỏ bừng lên, "Mẹ nói gì vậy! Con chỉ nhân dịp này muốn Tứ Lương làm lành với mẹ, dù sao cũng là mẹ con, có gì mà để bụng qua đêm chứ, mẹ thật là không biết tốt xấu!"
Sao có thể là để bụng qua đêm chứ? Đây không chỉ là thù hằn qua đêm mà là thù hằn sống chết.
"Mẹ mới là người không biết tốt xấu đấy!" Cố Tùng Duy giờ can đảm lắm, không còn vâng vâng dạ dạ như trước, hễ thấy người lạ là trốn trong nhà không dám ra ngoài nữa.
Hắn chạy đến trước mặt Ngô Tuệ Lan, tay dính đất ném một nắm cỏ vào người nàng, "Sắp sang năm mới rồi còn đi nhà người ta trút giận! Bà không có con là tại bà hoặc là tại cái người đàn ông của bà chứ liên quan gì tới bà nội ta? Hay bà muốn bà nội ta tìm cho bà người đàn ông mới hả?"
Ngô Tuệ Lan giật mình há hốc mồm, vừa phủi bụi vừa định giơ chân đạp hắn, nhưng nhìn con chó Đại Hoàng đang nhe răng trợn mắt, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thì nàng thật sự sợ đá vào lại vào miệng chó.
"Sao cháu dám ăn nói với người lớn như vậy!"
"Cháu là con của quả phụ, chẳng phải các người thấy cháu hay nói những lời này sao, sao cháu lại không được học?"
Lúc này con chim cắt cũng đứng trên ngọn cây, như thể có thể nhào xuống đầu Ngô Tuệ Lan bất cứ lúc nào.
"Mau trở lại." Cố Đường cười tủm tỉm gọi, Cố Tùng Duy hừ một tiếng khinh bỉ, rồi lại ra ruộng nhổ cỏ.
"Ôi chao, từ xa đã nghe trong sân nhà náo nhiệt thế, ai đến chúc tết mẹ tôi vậy?" Lưu Tam Đức kéo theo Lưu Lương Tài, cùng Triệu Diễm Diễm cũng đến.
"Tứ Lương!" Lưu Tam Đức thấy Tứ đệ mình, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì chuyển sang tức giận, "Đây là sớm ra ngoài rồi đi sang nhà Ngô hỗ trợ như hai con nói đó hả?"
Lưu Tứ Lương không vui đáp lời, "Không phải anh bảo muốn ra ngoài sớm, lên trấn mua ít đồ chơi lạ hay sao? Đây là ở trấn trên hả?"
Hai anh em nhà họ Lưu cãi qua cãi lại, thì mới thấy hai chị dâu có tình chị em, Triệu Diễm Diễm vỗ nhẹ vào lưng con trai mình, nói: "Mau ra nhổ cỏ với anh Tùng Duy đi, đúng là đồ không biết nhìn trời đất gì cả."
Ngô Tuệ Lan cười lạnh, "Nó đang mặc bộ quần áo mới, cô kêu nó đi nhổ cỏ? Lỡ có về nhà mẹ đẻ cô mà người nhà thấy nhà họ Lưu tôi ngược đãi con cô thì sao? Hơn nữa, nó mà biết nhổ cỏ thì đã tốt, đừng để nó nhổ luôn hành đi."
Lưu Lương Tài vốn dĩ đã không muốn đi, nghe thấy vậy thì càng quyết không nhúc nhích, Triệu Diễm Diễm liếc con trai một cái rồi hỏi Cố Đường: "Mẹ, sao mẹ lại trồng một vườn hành tây vậy?"
Cố Đường liếc bà ta, đương nhiên là không thể nói thật, "Các người chỉ đưa cho ta mỗi giống hành tây thì ta không trồng cái này thì trồng cái gì?"
Triệu Diễm Diễm cũng ngại ngùng cười không nói gì.
Cố Đường nói: "Còn không đi, không về nhà mẹ đẻ à?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại có tiếng người truyền tới, "Mẹ, con đến thăm mẹ, chúc tết mẹ."
Lưu Nhị Tráng cũng mang cả nhà già trẻ đến.
Cố Đường cười, "Các ngươi, anh em một nhà cũng hay thật, ở cùng nhau, đến cái tường viện cũng là dùng chung, muốn đến thì cùng nhau tới có phải tốt hơn không, còn chia ra mà đến làm gì, thế còn đại ca đâu?"
Lưu Nhị Tráng vừa nhìn một lượt anh em mình trong sân, lại nghĩ tới cái ý nghĩ của bản thân, rằng tránh đi các anh em, tranh thủ ngày vợ về nhà mẹ đẻ, ra ngoài sớm hơn, thần không biết quỷ không hay mà tới thăm mẹ một cái, đợi lát nữa đưa mẹ về, đương nhiên sẽ thân với mình nhất rồi.
Hừ! Đúng là anh em ruột thịt, ai cũng nghĩ giống nhau.
Lưu Tam Đức cười lạnh một tiếng, "Đại ca à, đại ca nói bị choáng đầu, nên phải ăn cơm từ từ."
Trương Mỹ Quyên đảo mắt một lượt, vỗ nhẹ vào lưng Lưu tiểu muội, "Đi làm việc, không thấy cỏ dại ngoài ruộng à? Mau ra nhổ cùng với anh Tùng Duy đi."
"Không cần!" Cố Tùng Duy ôm một mớ cỏ chạy ra, phì phò nói: "Con nhổ xong rồi bà mới gọi nó ra, hay là kêu nó ra nhổ hành?"
"Hành đấy." Cố Đường nói, "Đi rửa tay rồi đun nước đi."
"Mẹ, đừng khách sáo —" Lưu Nhị Tráng nói chưa hết câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Đường cắt ngang, hắn vội vàng nói: "Mẹ, sao mẹ trồng nhiều hành vậy?"
Cố Đường không lên tiếng, đây đã là lần thứ ba hỏi câu này rồi.
Nàng không trả lời thì Ngô Tuệ Lan mở miệng, bực tức nói: "Vì nhà con chỉ đưa cho mẹ giống hành tây thôi đấy."
Trương Mỹ Quyên vẫn không cam tâm, vì phòng nhì của họ có một ưu thế mà không ai so được, họ có một đứa con gái, "Tiểu muội, ra ngoài giúp anh Tùng Duy đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận