Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 105: Thật giả thiên kim (length: 9328)

Cố Đường chạy vào viện dưỡng lão, Lý Uyển Ngưng trố mắt há mồm nhìn theo bóng dáng nàng, Trương Sâm Viêm bỗng nhiên thở dài một hơi, "Ngươi cứ gọi nàng là Cố Đường đi, cũng đừng có gọi Đình Đình mãi, ngày mai ta sẽ đi đổi tên cho nàng, cha mẹ nàng họ Trần, nàng tên là Trần Nhã Đình."
Lý Uyển Ngưng ngay lập tức cảm thấy khó thở.
"Ta biết ngươi quý mến Đình Đình, mấy chục năm trước đây trọng tâm cuộc sống của ngươi vẫn luôn là vì nó. Nhưng nó đâu phải là con ruột của chúng ta, bây giờ con gái ruột đã tìm về rồi, ngươi có phải nên đối xử tốt với con ruột hơn không?"
Không! Ta không hề quý mến Đình Đình! Ngươi căn bản không hiểu ta đang khó chịu cái gì! Lý Uyển Ngưng ấm ức vô cùng.
Nhưng nàng một câu Cố Đường không tốt cũng không thể nói, lại càng không thể nói "Ngươi hiểu lầm ta".
"Ta... Để ngày mai ta đến tiếp vậy, ta biết con bé là đứa trẻ tốt, cũng là đứa bé hiểu chuyện, ta sẽ đến thăm nó nhiều hơn, ta——"
"Trời nóng thế này, con về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi." Trương Sâm Viêm nói: "Để vài ngày nữa đợi t·i·ệ·n tay biểu chuyển đến rồi, chúng ta cùng nhau quay lại."
Cố Đường chạy vội vào viện phúc lợi, mặc dù bề ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng tâm trạng nàng đang rất tốt.
Về đến nơi tắm rửa thay quần áo, vừa bước ra ngoài nàng đã nghe thấy có người gõ cửa phòng, "Đường Đường, dì Đậu đây."
Cố Đường mở cửa để dì Đậu đi vào, "Hôm nay dì trực ca muộn hả? Để con rót nước cho dì."
"Không cần đâu." Dì Đậu ôm chặt lấy nàng, "Chiều nay đến đấy thấy thế nào?"
Đương nhiên là sảng khoái vô cùng rồi. Trên đời này chẳng có chuyện gì thoải mái hơn là việc dùng tiền, nhất là dùng tiền của người khác.
Cố Đường cúi đầu, "Con đến làm xét nghiệm thân t·ử, sau đó bọn họ mua cho con quần áo——"
Nhìn theo ánh mắt Cố Đường, dì Đậu nhìn thấy chiếc váy đã được treo lên.
"Màu vàng nhạt phối trắng, con mặc vào chắc chắn rất đẹp."
"Còn mua cho con cả điện thoại và đồng hồ nữa."
Dì Đậu theo bản năng nhìn qua, trên bàn của nàng vẫn là cái điện thoại cũ.
"Con không muốn, con không quen…." Cố Đường nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn dì Đậu, "Con hơi sợ."
"Ôi, con nói cho dì nghe thử xem? Dì Đậu dù sao cũng lớn tuổi rồi, trải qua chuyện đời cũng nhiều, không giúp con quyết định được thì cũng có thể khuyên nhủ giải thích giúp con được."
"Ừm..." Cố Đường ngồi gần hơn một chút, "Nhà bọn họ đặc biệt giàu, con tới một lần, Trương Nhã Đình nói riêng đèn chùm nhà nó đã mấy trăm vạn rồi. Nó còn nói gì đó máy pha cà phê cầm tay? Con không nhớ nữa. Còn hôm nay nữa, con bắt bọn họ dẫn đi ăn mì tôm hùm mà Trương Nhã Đình hay kể, một tô bưng lên cần tới mười người phục vụ, con thật sự là không quen."
"Sau đó bọn họ dẫn con đi mua đồ, một cái đồng hồ đã lên tới trăm vạn rồi, con đeo lên tay mà không biết đi đường kiểu gì. Điện thoại thì con lại chẳng biết dùng."
"Thêm nữa, chiều nay đi xét nghiệm t·ử, bác...bác kia tiêu quá nhiều tiền, hình như bác ấy cái gì cũng muốn dùng tiền giải quyết vậy, con không t·h·í·c·h."
Dì Đậu có phần hiểu rõ, dì nói: "Thật ra dì cũng không muốn con về đó đâu, nhưng nói thật thì, dì thấy con là một đứa bé kiên cường, điều kiện của nhà họ Trương cũng tốt hơn ở viện phúc lợi quá nhiều."
"Con xem đám trẻ ở viện phúc lợi này, có nhiều đứa cơ thể bị t·àn t·ậ·t, có đứa thì trí lực có vấn đề, ngày ngày sống cùng với những người thế này, trong lòng con thật sự cũng sẽ hơi nặng nề."
"Hơn nữa, lên cấp hai học kỳ hai là con phải tự học buổi tối rồi, viện phúc lợi lại không nằm trong nội thành, mỗi ngày dì thấy con đi chuyến xe cuối cùng về, dì đều muốn hú hồn, nhưng nếu con về nhà họ Trương thì sẽ khác." dì Đậu cười nói: "Con không phải nói Trương Nhã Đình có suất vào trường tốt đó sao, con cũng có thể có."
Cố Đường cùng cười, dì Đậu lại an ủi nàng hai câu, "Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, dì đi thăm các bạn khác. Chỉ cần có thể kiên trì là chính mình, làm người có nội tâm mạnh mẽ, thì không có gì có thể đ·á·n·h bại con được cả."
Cố Đường dùng sức gật đầu một tiếng, những lời hôm nay nàng nói, có lẽ là rất thích hợp để truyền đi rồi nhỉ?
Dì Đậu từ phòng Cố Đường đi ra, không đi thăm những đứa trẻ khác như lời mình nói, mà đi thẳng đến văn phòng viện trưởng.
"Sao rồi?" Viện trưởng hỏi.
Dì Đậu gật gù, thở dài nói: "Nhà họ Trương quá giàu có, có lẽ là sẽ không quen lắm. Trương Nhã Đình lại là người thích khoe khoang, nó lo nó không hòa nhập được, như kiểu… kiểu như Lâm Đại Ngọc mới vào phủ Giả, không dám nói nửa lời, sợ bị người coi thường vậy. Rồi lại sợ giống Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên, làm gì cũng bị người chế nhạo."
"Ta hiểu." Viện trưởng nói: "Cô cứ an ủi nó đi, con trẻ cuối cùng vẫn nên về bên cha mẹ."
Bên này viện trưởng nói mấy câu, dì Đậu đi ra ngoài kiểm tra phòng, xem lũ trẻ có đắp chăn đầy đủ hay không, thì viện trưởng liền gọi điện thoại cho Trương Sâm Viêm, thuật lại hết những lời dì Đậu vừa mới nói.
"Con bé đang sợ, hai anh chị làm cha mẹ nên ở cạnh nó nhiều hơn, đừng để nó không yên."
Cúp điện thoại, Trương Sâm Viêm thở dài một tiếng, nghĩ lại biểu hiện của Cố Đường hôm nay, thật là vui mừng hơi quá đà, xem ra đúng là đang giả bộ.
Ông nói với Lý Uyển Ngưng: "Em quan tâm con bé nhiều hơn, đừng để nó không được tự nhiên, phòng cho con bé hay là chọn——"
Lý Uyển Ngưng cao hứng lắm, cuối cùng thì bà cũng biết đánh vào chỗ nào để đả kích nàng rồi, "Để nó tự chọn đi! Mình bày biện ra, sợ là không hợp ý nó."
Trương Sâm Viêm thấy cũng đúng, ông cảm thấy con gái nhỏ nên thích kiểu màu trắng hồng, mà mấy cô bé bây giờ lại toàn màu đen hoặc màu xanh đậm, bảo là thể hiện chiều sâu.
"Được!"
Cố Đường ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau, Lý Uyển Ngưng đã lại đến thăm nàng, tất nhiên là lén Trương Sâm Viêm, không những thế bà còn mang theo điện thoại t·i·ệ·n tay biểu mua hôm qua.
Nhưng Cố Đường không thèm gặp, lý do cũng quá đầy đủ, "Còn hai tuần nữa là khai giảng, con phải ôn bài, còn phải chuẩn bị bài nữa, con đi du học hè vừa rồi, kiến thức bị hổng cả đống, con còn là lớp trưởng, con không muốn giống Trương Nhã Đình bị mời ra khỏi lớp."
Là một người mẹ tốt, Lý Uyển Ngưng còn có thể nói gì? Hơn nữa trong lòng bà còn đang có ý định tự dằn vặt, cứ đến gặp Cố Đường để tự mình dằn vặt cho đau yếu thì Trương Sâm Viêm đương nhiên sẽ càng đau lòng cho bà hơn.
"Có thể phiền cô đưa đồ cho con bé được không?"
Dì Đậu liếc nhìn chiếc điện thoại và đồng hồ tay Lý Uyển Ngưng mang đến, đây hẳn là cái đồng hồ nạm kim cương bảy chữ số mà Cố Đường nói, với cái điện thoại công nghệ cao mà cô bé không biết dùng đây mà.
Dì Đậu lắc đầu, nói: "Đồ vật quý giá vẫn là tự mình trao tận tay thì tốt hơn."
Lý Uyển Ngưng cũng không để ý, ở lại viện phúc lợi ngồi cả buổi, đến giữa trưa mới trở về.
Ngày hôm sau vẫn y như vậy.
Nháy mắt ba ngày đã trôi qua, kế hoạch giả ốm của Lý Uyển Ngưng không mấy thuận lợi, dù bên ngoài trời nắng, nhưng ngày nào bà cũng đi xe, hoàn toàn không tiếp xúc với nắng gắt và hơi nóng.
Tuy điều kiện viện phúc lợi không được tốt, nhưng văn phòng tiếp khách thì vẫn có điều hòa, nhiệt độ dễ chịu và không khí trong lành.
Bà đơn giản chỉ là đổi chỗ ngồi mà thôi, lại còn vì mỗi ngày tự dày vò mà ăn thêm được nửa bát cơm.
Đến ngày thứ tư, Lý Uyển Ngưng lại cùng Trương Sâm Viêm đến, lần này là đưa tận tay chiếc điện thoại t·i·ệ·n tay biểu.
Hai người vừa đến, nhân viên tiếp khách đã cười nói: "Phu nhân Trương lại đến rồi sao?"
Lý Uyển Ngưng nhíu mày, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Sâm Viêm, em...em cứ lo cho nó."
Trương Sâm Viêm thở dài một tiếng, "Em đúng là quá hiền, quá thương con rồi."
Hai người đang nói chuyện, Cố Đường đi ra, Lý Uyển Ngưng thừa cơ lập tức nói: "Cuối cùng thì con cũng chịu gặp mẹ rồi."
Đó là đương nhiên, Trương Sâm Viêm không tới thì gặp Lý Uyển Ngưng cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
"Con đã bảo mẹ đừng đến rồi, ngày nào con cũng phải đọc sách học tập, mẹ cứ đến làm con lơ là chuyện học tập thì thôi đi. Nếu con mà không ra, trời nắng thế kia, mẹ chịu nổi không? Trương Nhã Đình cứ bảo mẹ sức khỏe không tốt, người ốm yếu, nếu mẹ mà bị bệnh——"
Cố Đường mím môi không nói gì nữa.
Lý Uyển Ngưng lập tức cảm thấy mình rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không thể nói "Ba con không đến thì con cũng không ra".
"Mẹ sai rồi." Lý Uyển Ngưng dùng chiêu trò bà hay dùng mỗi lần, đó là rớt nước mắt, "Nhưng mà con cũng không thể nói mẹ như vậy được chứ."
"Nếu không thì—— mẹ xem người khác con có quản họ sao!" Cố Đường tức giận nói, quay mặt đi không nói gì nữa.
Lý Uyển Ngưng đột nhiên cảm thấy không ổn, Trương Sâm Viêm thở dài một tiếng, ghé vào tai bà nhỏ giọng nói: "Đúng là người một nhà, cái ngữ điệu này, giống hệt mẹ anh mắng anh hồi xưa."
Lý Uyển Ngưng lập tức lại thấy nghẹn lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận