Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 512: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( 1 ) (length: 7987)

Ngày đó, Âu Chính Vũ vẫn không tìm được cơ hội để kiểm tra Cố Đường.
Chạy cự ly 100 mét cũng tiêu hao rất nhiều sức lực, trong thời gian ngắn mà chạy liền ba lần cơ bản không thể kiểm tra ra được trình độ thật sự. Thêm nữa, trời cũng đã sắp giữa trưa, hai người quyết định đưa Cố Đường đi ăn cơm trưa trước đã.
Bữa trưa đương nhiên là gà rán, hai con gà rán vào bụng, đừng nói chạy bộ, Cố Đường đi bộ cũng không muốn đi.
Chạy thì không xong rồi, hai người đành đưa Cố Đường về trung tâm cứu trợ. Lần này thì đừng nói là đi xe bus, chỉ có thể chậm rãi tản bộ về.
Đàm Phỉ Viễn có chút lo lắng, nói với Âu Chính Vũ: "Nàng ăn nhiều thật, ta sợ nàng thay đổi tâm lý. Muốn khuyên nàng nhưng lại sợ nàng không chấp nhận được, nàng mới ra khỏi cái nhà kia, có lẽ còn đang giai đoạn hồi phục sau sang chấn."
Âu Chính Vũ cũng ăn không ít. Hắn học chính quy dù sao cũng là ở trường thể dục, nhưng mà sau bốn năm huấn luyện chuyên nghiệp, trình độ của hắn cơ bản chỉ loanh quanh giữa vận động viên cấp 1 và cấp 2 quốc gia, cũng chính là kiểu người 'xuất phát điểm cao nhưng giới hạn thấp' trong truyền thuyết, đến đội tuyển tỉnh cũng không có cửa, muốn thi đấu thì khỏi bàn. Chỉ có thể làm thầy giáo, cho nên sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh, hắn cũng xả ga mà ăn.
"Có gì không hiểu chứ? Đồ ăn chỉ là đồ ăn, đồ ăn không phải là yêu quái, ta biết mà, trên mạng ngày nào cũng nói." Âu Chính Vũ trợn trắng mắt, "Thật ra ta cũng đang hối hận... ai, bốn năm đại học ta ăn toàn thứ gì vậy."
"Vậy ngươi nói xem rốt cuộc ta có nên nói hay không?"
Âu Chính Vũ nói: "Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Ta thấy đấy, ngươi nhìn xem nàng đang ở đâu? Trung tâm cứu trợ đấy. Không phải ta nói chứ, đồ ăn ở đó có mấy thứ ngon chứ? Ngươi lại nghĩ xem mấy chục năm trước kia nàng sống những ngày tháng như thế nào, có khi gà rán cũng chưa từng ăn chứ."
"Ngươi nói đúng!" Đàm Phỉ Viễn bừng tỉnh ngộ, "Cứ từ từ xem đã, nàng giờ còn gầy quá, ít nhất cũng phải tăng hai mươi cân mới bình thường."
"Vậy thì để nàng tăng cân trước đã. Đợi cơ thể điều chỉnh tốt, lát nữa ngươi lên kế hoạch huấn luyện cho nàng, như là chạy bộ mỗi ngày chẳng hạn, rèn luyện chút đi. Không phải ta nói, thân thể của nàng bây giờ rõ ràng đang ở trạng thái bất thường. Bây giờ nàng chạy nhanh cũng không có nghĩa là sau khi điều chỉnh lại thì vẫn nhanh như vậy."
Đàm Phỉ Viễn thở dài một hơi, "Đúng là ta nóng vội, hơn nữa giờ nàng cũng không nghe được, cũng không thể kiểm tra thực sự được."
Hai người vừa đi vừa luyên thuyên, Cố Đường một chút cũng không nghe được. Nàng được hai người bảo vệ cẩn thận ở giữa, không cần để ý gì cả, cứ nhắm mắt mà đi cũng không có vấn đề gì.
Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu lên mặt, cộng thêm tác dụng của hai con gà rán, Cố Đường có chút buồn ngủ, nàng ngáp một cái, muốn ngủ quá đi.
Đến trung tâm cứu trợ, Đàm Phỉ Viễn lại để lại cho nàng tờ giấy, vừa nhìn đã biết là hai người đã khổ tâm nghĩ ra dọc đường.
"Mỗi ngày phải vận động, sáng sớm hoặc chiều tối lúc có mặt trời thì chạy hai vòng quanh sân vận động, từ từ tăng lên, cuối cùng có thể chạy được năm vòng là được."
"Nâng cao chân, mỗi lần 50 cái, mỗi lần hai hiệp, sáng tối mỗi lần một hiệp."
Đàm Phỉ Viễn vừa viết, Âu Chính Vũ còn làm mẫu cho nàng xem, mới đầu là nâng chân tại chỗ từ từ thôi, sau đó liền biến thành nâng cao chân kiểu bật cao.
Cuối cùng là động tác giãn cơ toàn thân, vẫn là Âu Chính Vũ làm mẫu cho nàng xem.
Đàm Phỉ Viễn viết: "Phải rèn luyện thân thể cho tốt, ngươi còn có thể cao thêm đấy."
Cố Đường đáp lại: "Có thể cao bằng anh không?"
Đàm Phỉ Viễn nghĩ đến chiều cao 187 của mình, rồi nhìn sang Âu Chính Vũ, nói: "Chắc không được, nhưng nếu em cố gắng một chút thì có thể cao bằng anh ấy."
"172 cũng đủ dùng được không?" Âu Chính Vũ tức điên, "Tim người cao thì hoạt động nhiều, cơ thể nhỏ bé chúng ta tim hoạt động tiết kiệm năng lượng, có thể sống lâu đó."
Đàm Phỉ Viễn bĩu môi.
Cố Đường đứng cạnh Âu Chính Vũ, giơ tay so một chút, rồi gật đầu mạnh, "Em nhất định sẽ cố gắng rèn luyện!"
Cố Đường tiễn hai người rồi quay về xem kế hoạch rèn luyện mà Đàm Phỉ Viễn đã viết cho mình, tuy đơn giản nhưng cũng đủ dùng cho nàng.
Chạy bộ rèn luyện tim phổi, nâng cao chân rèn luyện cơ bắp chân, đều là những tố chất cần thiết để chạy nhanh.
Cố Đường cũng cất tờ giấy này cùng ba tờ giấy viết tên vào tập hồ sơ cẩn thận, bên trong còn có bản án kiện tụng cùng các loại chứng cứ.
Nguyên chủ quá gầy, nguyên nhân chính vẫn là ăn không đủ no, hơn nữa cả ngày chỉ ở trong căn phòng bốn mét vuông, đừng nói vận động, ngay cả hoạt động cũng là vấn đề.
Nhưng bây giờ Cố Đường không chỉ có thể ăn no, còn có hoạt động và rèn luyện thể dục, nàng gần như tăng cân mỗi tuần một cân.
Tính ra như thế, đến mùa xuân năm sau, dáng người nàng nhìn chắc cũng không khác gì người bình thường.
Đến cuối tháng 12, Cố Đường đã đi bệnh viện được chỉ định ở trung tâm cứu trợ để kiểm tra hai lần. Nàng có đủ điều kiện để cấy ghép ốc tai điện tử, có thể xác định ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, nhưng bên phía Cố Dịch thì đừng nói gom tiền, một chút động tĩnh cũng không có.
Cố Đường ngược lại không để ý, họ cứ kéo dài như vậy, ngoài việc ngày ngày suy nghĩ, đêm đêm khổ sở thì chi bằng giải quyết triệt để một lần cho xong.
Dù sao thì cuối cùng họ cũng phải đưa tiền.
Tuy nàng không quá nóng ruột, nhưng có rất nhiều người đang sốt ruột thay cho nàng.
Tết Nguyên Đán vừa qua, nhân viên công tố liền gọi điện thoại cho Cố Dịch, "Xin chào, xin hỏi 40 vạn của anh đã gom được đến đâu rồi?"
Cố Dịch tức đến suýt nữa làm rớt điện thoại.
Hai người bọn họ tuy thương lượng sẽ đi ra ngoài làm thêm, nhưng nói thật thì môi trường mùa đông không tốt chút nào. Trương Giai Quả ở nhà làm việc thì không sao, chứ còn Cố Dịch đi giao cơm thì đúng là kiểu đi trong gió.
Thêm vào đó, một tháng trước vì muốn Cố Đường đổi ý, hắn đứng chắn trước cửa trung tâm cứu trợ cả tháng, thi thoảng cũng thấy mệt mỏi. Cố Dịch đi giao cơm hộp ngày đầu tiên, buổi tối về liền bị cảm.
Cho nên đến bây giờ, đã hơn một tháng rồi mà Trương Giai Quả mới chỉ ra ngoài được bốn lần, kiếm được 1120 tệ.
Cố Dịch nghe thấy giọng của nhân viên công tố đang hỏi một cách khiến hắn cứng họng thì hận đến nghiến răng, hắn ho khan vài tiếng, nói: "Dạo gần đây sức khỏe tôi không được tốt, có thể cho thêm mấy ngày được không."
Giọng nhân viên công tố rất nghiêm nghị, ông ta nói: "Đúng là vẫn chưa đến hạn chót, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, thứ nhất, thời hạn này là do tòa án định ra, không ai có quyền thay đổi cả. Tiếp theo, hạn chót bồi thường của anh là ngày 17 tháng 2, anh biết Tết là ngày nào không?"
Trong lòng Cố Dịch dâng lên một tia khuất nhục, hắn nói: "Ngày 2 tháng 2."
Nhân viên công tố nói: "Xin hỏi anh có đi ngân hàng hỏi về việc vay thế chấp chưa?"
"Anh còn cái gì nữa không! Muốn nói cái gì thì nói thẳng!" Cố Dịch lớn tiếng nói.
"Các khoản vay thế chấp dưới 50 vạn tệ, thời gian duyệt hồ sơ thông thường là từ 15 đến 20 ngày làm việc. Nói cách khác, nếu hôm nay anh đi làm thủ tục vay thế chấp, thì đại khái cuối tháng sẽ có tiền. Thêm vào bảy ngày nghỉ Tết nữa —"
Nhân viên công tố dừng một chút, nói: "Thưa anh Cố, nếu như anh không chuẩn bị đầy đủ hồ sơ trong vòng bảy ngày rồi nộp cho ngân hàng để vay thì rất có thể anh sẽ lỡ hạn chót. Nếu như vì lý do này mà bị yêu cầu cưỡng chế thi hành, tôi nghĩ có phải là hơi oan uổng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận