Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 697: Không gì làm không được quản lý người ( năm ) ( 1 ) (length: 9054)

Đoàn Dã Lai đợt lưu diễn buổi hòa nhạc này tổng cộng có 8 địa điểm và 10 buổi diễn, mất khoảng hai tháng rưỡi. Cố Đường tham gia cùng trong đó ba buổi, còn lại các buổi diễn có khách mời biểu diễn khác.
Sau khi nàng hát xong, sáng sớm hôm sau, các loại video đã được đăng tải.
Fan của Đoạn Dã Lai tương đối lịch sự, chỉ đơn thuần đăng video lên, nhưng có một số chủ kênh muốn tăng lượng xem đã không còn lịch sự.
Trong thời đại này, thủ đoạn dễ nhất để tăng lượt xem là kéo giẫm.
Không ít video đã cắt ghép video nàng cùng Văn Hoài hát chung một bài, có người còn cố ý tách âm thanh trái và phải để so sánh, thậm chí còn cắt ghép Văn Hoài và Đoạn Dã Lai vào chung một khung hình.
Lời dẫn cũng viết vô cùng kích động: "Nói sao nhỉ, mặc dù Văn Hoài năm đó cùng Đoạn Dã Lai chung một công ty, đều là tân binh được công ty ưu ái, nhưng tôi cảm thấy việc Văn Hoài nói rằng mình bị chèn ép do cạnh tranh với Đoạn Dã Lai để rồi bỏ đi, điều này có chút cố tình gài cắm."
"Mặc dù đối thủ cạnh tranh năm đó của bạn là người đứng đầu, không có nghĩa là bạn cũng có thể đạt được vị trí đó, chuyện này giống như việc bạn cùng bàn hồi mẫu giáo thi đậu vào trường Thanh Hoa vậy, đạo lý này mọi người đều hiểu chứ."
Những năm này Văn Hoài lên sân khấu lúc nào cũng mang Đoạn Dã Lai, còn nhờ Đoạn Dã Lai hát bè cho mình, chuyện này anh ta đã nói không dưới mười lần.
Ngay cả khi không phải fan của Đoạn Dã Lai, một số người qua đường cũng muốn vào giẫm đạp một cái.
[Giọng của Văn Hoài, đừng nói không bằng Đoạn Dã Lai, anh ta còn không bằng quản lý của mình nữa.] [Quá đáng rồi, giọng của cô quản lý rất hay được không? Lại còn chuyên nghiệp nữa, các người đem Văn Hoài ra so sánh chẳng khác nào sỉ nhục người ta?] [Anh ta còn không biết xấu hổ nói mình là ca sĩ có khả năng sáng tác? Các người xem Đoạn Dã Lai dìu dắt đàn em như thế nào, còn Văn Hoài thì sao? Quản lý hát hay như vậy mà anh ta không hề nói gì, ba năm trời đó, có phải anh ta ghen tị với người ta không?] [Lần trước tôi còn nghe nói, hình như Văn Hoài không tham gia lớp thanh nhạc, kết quả quản lý vì tiếc tiền mà tự mình đi, nếu theo khí chất và đẳng cấp thì Văn Hoài đáng ra phải là siêu sao hạng nhất vũ trụ rồi.] [Gặp phải nghệ sĩ như vậy thật là xui xẻo, năm đó anh ta nổi tiếng thì có nổi tiếng, nhưng ai có thể nổi tiếng cả đời chứ? Sống bằng tiền dành dụm kiểu đó thì không được đâu.] Những người dùng mạng này cứ ăn dưa mà ăn không cũng no, các từ khóa liên quan cũng leo lên top 20 hot search, Văn Hoài lại vô tình làm cho độ nổi tiếng tăng lên một chút.
Mặc dù đó không phải là một kiểu nổi tiếng tốt đẹp gì.
Sáng sớm Cố Đường còn dùng trang chủ của công ty đăng một bài thanh minh yếu ớt, trợ giúp khuếch tán tin đồn, còn gắn cho hắn cái mác phế vật.
"Công ty chúng tôi xin trịnh trọng thanh minh. Không hề có chuyện không tham gia lớp thanh nhạc, Văn Hoài ba năm nay vẫn luôn chăm chỉ luyện hát, mong mọi người không tin vào tin đồn thất thiệt."
[? ? ? Chăm chỉ luyện hát mà luyện ra như thế này á?] [Rõ ràng là căn bản không có báo danh lớp nào.] [Văn Hoài cảm thấy mình hát cho người điếc nghe hay sao? Bởi vì họ không nghe được, cho nên không cần chọn lọc, thế là tùy tiện hát?] Vì vậy, Văn Hoài triệt để không muốn tham gia chương trình nào nữa, giờ mà ra ngoài, chẳng phải là sẽ có người hỏi hắn sao.
Hắn cũng có thể tưởng tượng ra: Anh ba năm nay có tham gia lớp thanh nhạc nào không? Anh ba năm nay đã sống như thế nào? Ba năm trời chỉ viết được sáu bài hát?
Như vậy hắn làm sao trả lời?
Nói gì cũng không được!
Văn Hoài: "À, ta có đi học lớp thanh nhạc."
Người chủ trì: "Đi học rồi mà hát ra bộ dạng này?"
Văn Hoài: "À, không phải. Thực ra là ta không đi học."
Người chủ trì: "Thành thật đi, tốt nhất là anh đi học lớp thanh nhạc đi."
Hai ngày sau, team building coi như kết thúc, Cố Đường lại cùng Đoạn Dã Lai bàn bạc về một buổi diễn khách mời, sau đó mới dẫn nhân viên công ty trở về.
Vừa về tới nơi nàng liền gọi điện cho Chu Thiết, cũng chính là nhà sản xuất bộ phim hài kịch đô thị võ hiệp nhẹ nhàng hiện đại đã lừa gạt Du Trường Tinh đi phẫu thuật thẩm mỹ.
"Quản lý Chu, các anh thật sự có thành ý, tôi từ chối một lần mà các anh vẫn có thể đến tìm lần thứ hai, tôi cũng bị tấm lòng thành của các anh làm cảm động rồi. Kịch bản tôi đã xem kỹ, các anh muốn tìm Du Trường Tinh đóng vai nữ hai Nhiếp Vi Vi phải không?"
Chu Thiết: "Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy có hình tượng rất phù hợp với Du Trường Tinh phải không? Nhân vật này gần như được đo ni đóng giày cho cô ấy, diễn tốt thì nhân khí chắc chắn không thấp."
Thật ra là đã không phù hợp rồi, hình tượng hiện tại của Du Trường Tinh thích hợp nhất là vai người silicone nhân tạo.
Cố Đường: "Tôi đã xem qua rồi, tôi không có vấn đề gì với nhân vật này cả. Nhưng mà cát-sê có phải là hơi thiếu một chút không?"
Chu Thiết đã quá quen thuộc chiêu này, muốn tăng giá sao, bọn họ thực ra cũng đã dự toán trước rồi, có thể tăng thêm một chút.
Chu Thiết: "Ba trăm vạn cát-sê, cô xem phim nào có thể đưa ra nhiều như vậy?"
Cố Đường: "Tôi nghe nói cát-sê nam chính hơn 100 triệu, nữ chính cũng có tám, chín chục triệu?"
Chu Thiết hơi khựng lại, "Bọn họ cần gánh rating mà, hơn nữa nhà đầu tư chịu chi, chính là xem nể mặt hai người họ thôi."
Cố Đường cười: "Tôi biết tôi biết, tôi cũng là người trong giới mà. Tôi chỉ muốn nói, có thể nâng lên một chút được không? Du Trường Tinh có khá nhiều phân đoạn, từ tập đầu tiên đến tập cuối đều có cảnh quay, hơn nữa có vài cảnh diễn rất khó, khoảng thời gian lại kéo dài, nhiều thêm một chút, Du Trường Tinh cũng có thể dụng tâm hơn mà."
Chu Thiết: "Cũng không phải là không được, cô ra giá đi, tôi về bàn bạc với mọi người xem sao."
Cố Đường: "Tôi muốn 700 vạn."
Chu Thiết hít vào một hơi khí lạnh: "Cô đúng là dám ra giá thật."
Cố Đường cười: "Khục, Du Trường Tinh bây giờ đang trong giai đoạn thăng tiến." Mặc dù đang trên con đường tìm tới cái c·h·ế·t không quay đầu lại.
Chu Thiết: "Tôi. . . con số này thật sự là quá cao một chút."
Cố Đường nói: "Khục, vẫn còn chưa bằng một phần mười của nữ chính đâu, mà nói các người mời ngôi sao đó tôi cũng có nghe qua rồi, ba người trợ lý mang theo cả chuyên gia trang điểm, năm người hai phòng, mỗi ngày tiền ăn cũng đã hết 5000 rồi, nam chính cũng hoành tráng không kém."
"Cứ như vậy mà tính trong ba tháng, chi phí khác phát sinh trên người bọn họ cũng không cần tôi nói các người cũng biết đúng không? Bớt xén chút đỉnh thì cát-sê của Du Trường Tinh chẳng phải có sao?"
"Minh tinh căn bản có ăn bao nhiêu đâu, các anh làm hộp cơm chỉn chu một chút là được rồi."
"Hơn nữa số tiền đầu tư vào Du Trường Tinh, có thể là thật sự có thể thể hiện ở chất lượng của bộ phim đó."
Chu Thiết cười khổ: "Cô nói như vậy thì tôi cũng không biết làm thế nào, để tôi đi hỏi ý người khác đã."
Cố Đường cười nói: "Không sao không sao, quay phim là như vậy đó, một nhân vật thì có cả đống ứng viên, Du Trường Tinh nhà chúng tôi cũng vậy, hợp đồng phim không hề ít."
Hai người cúp máy, Cố Đường khẽ cười.
Du Trường Tinh bỗng nhiên đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó lại nói không muốn làm đả nữ, mà muốn đi đóng mấy bộ hài kịch võ hiệp đô thị, nếu nói là không có người gạt, Cố Đường sẽ không tin, khi nàng mở mức cát-sê cao như vậy, nhà sản xuất này khẳng định là lại đi liên hệ với Du Trường Tinh rồi.
Thậm chí sẽ còn dùng giải ước để dụ dỗ nàng.
Ví dụ như: "Quản lý của cô đúng là quá tham lam, lại dám đòi 700 vạn, hay là cô giải ước với cô ta đi, chúng tôi sẽ đưa cho cô 500 vạn."
Việc Chu Thiết muốn cô ấy như vậy là vì hắn nhìn trúng năng lực của cô ấy, mặt khác cũng chứng minh rằng thị trường đả nữ bây giờ đang thiếu hụt đến mức nào. Đáng tiếc là Du Trường Tinh vì giảm cân, mấy tháng liền không hề ăn gì liên quan tới dầu mỡ, đầu óc cũng không chuyển hướng được chuyện này.
Du Trường Tinh ba năm trời, nhờ vào bốn phần hoa hồng của nàng, tiền nhà cộng thêm tiền tiết kiệm gần được 1000 vạn, là người kiếm được nhiều nhất trong ba người mà nguyên chủ quản lý.
Nhưng mà cô ấy lại không nhìn thấy thành công của mình, cô ấy toàn nhìn vào nữ chính không có diễn xuất được 8000 vạn, người chỉ biết trợn mắt cũng được 9000 vạn.
Người ta thì một lúc đóng ba bộ phim, một năm cũng kiếm được hơn hai trăm triệu.
Cô ấy cứ nhất định đi con đường mà người khác đã chọn, bằng mọi giá cứ phải dẫm vào chỗ người khác đã đứng, vậy thì trách ai được chứ?
Cố Đường đoán không sai, sau khi cúp điện thoại, Chu Thiết đã đi liên hệ Du Trường Tinh.
"Haizzz..." Vừa bắt máy, Chu Thiết đã thở dài một hơi dài thườn thượt, "Cô Du, chúng tôi rất coi trọng cô, đáng tiếc quản lý của cô quá sư tử ngoạm, hét giá cao quá, tận 700 vạn đó. Đặt trong phim đô thị thời trang bình thường, thì đó là cát-sê của nữ chính rồi."
Chu Thiết than ngắn kể dài, "Cô Du à, cô cũng đóng không ít phim rồi, đừng nói là 700 vạn, vai nữ phụ của phim nào có thể nhận được 500 vạn chứ, chúng tôi trả cho cô 300 vạn chân thành là có quá đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận