Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 269: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 1 ) (length: 7443)

Cố Đường tốt nghiệp rồi.
Trong suốt năm năm ở trường học đều có học bổng, còn từng nhận được một lần học bổng cấp quốc gia, tất cả các loại giấy chứng nhận đều thi được, còn vinh dự tốt nghiệp với danh hiệu ưu tú.
Vào ngày tốt nghiệp này, Cố Đường dưới sự yêu cầu đủ kiểu của bạn học, gọi Hoa Ngẫu Sinh đến giúp cô chụp ảnh, sau đó liền bị tất cả mọi người quen biết lẫn không quen biết yêu cầu chụp ảnh chung, thậm chí mấy em học muội cấp dưới cũng tới hóng hớt.
"Học tỷ, chụp ảnh chung nha? Nhìn thấy tỷ em liền có động lực cố gắng học tập." Lời thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại cứ hướng mặt Hoa Ngẫu Sinh liếc sang.
Cố Đường quét mắt nhìn hai má Hoa Ngẫu Sinh bị nắng phơi ửng hồng, cảm thấy hắn đúng là được người mến mộ quá ha, Cố Đường nắm tay hắn, "Có nóng không?"
Hoa Ngẫu Sinh: "Nóng đến mức gãi đúng chỗ ngứa sao?"
Thật là càng ngày càng biết ăn nói, nếu như phía sau không phải một câu hỏi.
Đến cuối cùng, ngay cả phụ đạo viên cũng đến tham gia náo nhiệt, "Chụp ảnh chung nào, ai... Trường học tiến cử em học thạc sĩ, sao em không học vậy?"
Đã tốt nghiệp rồi, Cố Đường trịnh trọng nói chuyện này với phụ đạo viên: "Nếu em mà học thạc sĩ, thì chẳng phải sẽ là bạn học với thầy sao..."
Ngô Kiến ngẩn người.
Cố Đường cười lớn, "Em sẽ đi làm hai năm, em nhận lời mời của Tổ chức Lương thực, trước hết đi làm phiên dịch ba năm đã."
Tổ chức Lương thực? Ngô Kiến nghi hoặc hơn nữa còn nhỏ giọng hỏi: "Là Tổ chức Lương thực của Liên hợp quốc đóng tại Italia sao?"
Cố Đường gật đầu, Ngô Kiến hít sâu một hơi, "Vậy em còn học cao học làm gì, người ta học cao học cũng chưa chắc đã vào được đó."
"Đây là lợi thế của chúng ta đó, thông thạo sáu thứ tiếng, tiếng Ả Rập, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý và tiếng Tây Ban Nha, chúng ta trời sinh đã biết tiếng Trung rồi mà. Hơn nữa tiền lương còn chưa chắc nhiều bằng em làm phiên dịch tự do, chủ yếu là nghe cho hay thôi."
Ngô Kiến liếc cô một cái, bỏ đi luôn, quá kiểu Versailles rồi.
"Thầy ơi." Cố Đường gọi một tiếng, "Sau này thầy cũng có thể nói với người khác, thầy biết người của Liên Hợp Quốc đó."
Mặt Ngô Kiến không giấu được ý cười, phất tay rồi đi.
Cố Đường quay đầu liếc nhìn Hoa Ngẫu Sinh, nói: "Nghỉ hè cùng em đi Ý nhé?"
Hoa Ngẫu Sinh không có phản đối, "Nghỉ đông em cũng muốn đi."
Cố Đường hỏi hắn: "Vậy anh muốn đi xem em hay là đi xem tác phẩm nghệ thuật?"
"Em chính là tác phẩm nghệ thuật."
Loại lời này mà là một khuôn mặt khác nói ra thì chắc chắn là trơ trẽn lắm, Cố Đường nắm tay hắn, "Cứ xem đi, cứ xem thỏa thích đi, em đi xem trước đã, mình đi hết châu Âu chơi!"
Cùng lúc đó, Cố Liên đã viết xong đơn xin về hưu, đang báo cáo với lãnh đạo của mình.
"Cái này thì tôi hết cách rồi, việc nhà khó khăn, người giúp việc do nhà tôi thuê, nói chuyện toàn giọng địa phương, lại còn làm cho con tôi nói giọng lạ nữa, mà hai đứa con trai, chúng nó đều đã năm tuổi rồi, cô ta cũng không quản được, chỉ có thể để tôi về hưu về trông thôi."
Lãnh đạo thở dài: "Anh đã nghĩ kỹ chưa? Anh về hưu bây giờ, thâm niên công tác chưa đủ, tiền hưu chắc chỉ được có một nửa, lại còn trừ thêm các khoản trợ cấp, chắc chưa đến hai ngàn rưỡi đâu."
Cố Liên lập tức ủ rũ, anh đã tự tính toán qua theo tiêu chuẩn rồi, tính ra được hai ngàn tư, quả thực là chưa đến hai ngàn rưỡi.
Có ngần ấy tiền thì chắc chắn không đủ tiêu rồi, chưa kể anh còn muốn đi câu cá, hiện giờ anh chỉ có thể thuê cần câu ở câu trạm mười đồng một cái cần gỗ thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Liên cũng thở dài một tiếng, "Hết cách rồi, không lẽ lại để vợ tôi về hưu sao? Lương cô ấy cao, về hưu thì phần trăm còn cao hơn nữa. Bây giờ nuôi con đúng là quá tốn kém, bọn chúng sinh ra mấy năm nay, tính đến giờ cũng gần năm năm, đã tiêu hết hơn hai mươi vạn tiền tiết kiệm trong nhà rồi, hai vợ chồng tôi làm bao nhiêu tiền cũng không còn một xu."
Lãnh đạo nhíu mày, tính ra đúng là hơi nhiều, đứa cháu nhỏ của ông còn không tốn kém đến vậy, "Hai đứa con trai của các anh, đúng là có chút nhiều đó."
Cố Liên thở dài, "Chẳng phải tại vợ tôi sao, cái gì cũng muốn mua loại tốt nhất cho con, anh nói hai thằng nhóc đó, thả dưới đất thì vẫn lớn được thôi, mua quần áo thì còn phải chọn có thương hiệu nữa, con nít đó mà, có phải là tháng nào cũng khác đâu, mua một bộ quần áo một trăm đồng mà mặc cùng lắm được nửa năm."
Tuy là lãnh đạo xí nghiệp nhà nước, nhưng người ta cũng không thích nghe mấy chuyện này, ông ký tên vào đơn xin, "Được rồi, nộp lên đi."
Lúc Cố Liên rời khỏi phòng làm việc, lưng đều hơi còng xuống.
Nhưng thực tế đến lúc ở nhà trông con, vất vả mới bắt đầu, không chỉ Cố Liên vất vả, mà cả Tạ Hiểu Văn cũng vậy.
Cố Liên cơ bản không biết đi mua đồ ăn, lại còn thích ăn thịt nữa, ngày đầu tiên đi mua đồ ăn đã bỏ ra 70 đồng mua hơn một cân sườn heo loại ngon, nhưng vừa mua xong liền hối hận, Tạ Hiểu Văn về đến chắc chắn sẽ mắng anh.
Cố Liên bèn nói với hai đứa con trai của mình, "Mẹ muốn chúng ta tiết kiệm chi tiêu, nhưng ba biết các con muốn ăn sườn, nên chúng ta lén lút ăn thôi, đừng nói với mẹ có được không?"
Cố An và Cố Ninh cả hai đều gật đầu.
"Con muốn ăn sườn chua ngọt!"
"Con muốn ăn thịt kho tàu!"
Cố Liên cười nói: "Hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu trước, lần sau ăn sườn chua ngọt."
Lúc ăn cơm trưa, hai đứa bé vừa gắp lia lịa miếng sườn, vừa nói: "Ba tốt quá!"
"Ba tốt hơn mẹ nhiều. Mẹ chỉ toàn mắng người thôi."
Cố Liên mừng rỡ cười, nhưng cứ ngày nào cũng như vậy thì anh cũng chịu không nổi.
Anh giờ như người giúp việc, phụ trách cơm ba bữa của cả nhà, còn phải giặt đồ quét dọn, đến tối hôm đó, anh nói với Tạ Hiểu Văn: "Hay là mình vẫn đưa các con đi nhà trẻ đi?"
"Đưa nhà trẻ không tốn tiền à?" Tạ Hiểu Văn cãi lại: "Anh có hỏi han gì không vậy, cái nhà trẻ bên cạnh khu mình bao nhiêu tiền một tháng? Hai ngàn đó! Còn chưa bao gồm tiền cơm nữa! Anh lấy tiền đâu mà cho hai đứa nó đi nhà trẻ? Tiền của chúng ta còn chẳng đủ cho bọn nó đi học một năm nữa!"
Giọng cô sắc nhọn, nghe Cố Liên chỉ muốn bịt tai lại, "Nói chuyện tử tế thôi được không, em kêu cái gì?"
"Tôi không kêu thì anh nghe có lọt tai sao? Anh lớn đầu rồi mà, nói chuyện có suy nghĩ trước không hả? Anh lấy tiền đâu ra? Anh đi bán máu hả? Anh đi bán thận hả? Một quả thận có hai vạn thôi đó, anh mà có mười quả thận thì cũng không đủ nuôi con đâu!"
"Em càng nói càng quá đáng!" Cố Liên nổi giận nói: "Ngủ!"
"Tôi quá đáng à? Hôm nay hai cha con có phải lén lút ăn thịt không hả?" Tạ Hiểu Văn cười lạnh, "Sao, lén lút ăn vụng vui lắm hả?"
"Sao em biết!" Cố Liên giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Hai cái đứa nhóc chết tiệt!"
"Được thôi! Tôi hiểu rồi, có phải anh đã dặn chúng nó không được mách tôi không?" Tạ Hiểu Văn tức giận nói: "Đúng là đồ vô dụng, ăn vụng không biết giấu cho kỹ, còn dám dạy hư cả hai đứa trẻ!"
Lúc này Cố Liên mới yên tâm, hóa ra không phải là hai đứa con trai anh nói.
Phòng bên cạnh, hai đứa trẻ nghe được cuộc cãi vã của ba mẹ rõ mồn một, Cố An kéo chăn trùm đầu, "Lại bắt đầu ồn ào nữa rồi, con buồn ngủ quá. Con đã bảo là đừng nói cho mẹ rồi mà."
Cố Ninh nói: "Ba nấu ăn tệ quá đi, chẳng lẽ con còn muốn ăn sườn ba nấu à?"
Thế thì dĩ nhiên là không muốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận