Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 505: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( 3 ) (length: 8954)

"Được được được, vậy ra là chúng ta đều là người xấu, trong nhà chỉ có mỗi ngươi là người tốt thôi."
"Chỉ lần này thôi nhé, lần sau các ngươi cùng ta đi chung, chủ yếu là để nhân viên công tác nhìn thấy là được, luật sư chẳng phải đã nói vậy sao?"
Trương Giai Quả trợn mắt, "Đúng là mấy người phiền phức!" Nhưng mà nàng cũng không thể không đồng ý, tiền tiết kiệm trong nhà mười mấy vạn, năm đó ông bà nội chỉ để lại một căn nhà phòng ngừa lúc cần, đợi khi hai người qua đời, bọn họ bán nhà lại dùng tiền mà Cố Dịch để dành được khi dùng xe thể thao mấy năm, rồi lấy làm tiền đặt cọc mua căn hộ hai phòng hai sảnh mới này.
Bởi vì là tiền đặt cọc nên còn được giảm giá tám phần.
Trương Giai Quả nhớ rất rõ, bởi vì là căn hộ gần khu công nghiệp, hơn nữa còn là chỗ vô cùng ngoại ô, giảm giá rồi thì còn 165.2 vạn, giá này ở thôn của nàng thì có thể xây được bảy tám cái nhà lầu nhỏ hai tầng.
Nhà ở trong thành phố đúng là quá đắt đỏ. Nhưng vì con cái muốn đi học trường tốt thì không có nhà thật sự không được.
Nếu mà thật không giữ được quyền giám hộ, căn nhà của ông bà nội nàng lúc trước bán được tám mươi vạn, thì nàng phải chia cho cái thằng câm kia bốn mươi vạn!
Không những muốn lấy hết tiền tiết kiệm của nhà bọn họ mà còn phải mắc nợ, dựa vào cái gì?
Một đứa ngốc, cầm bốn mươi vạn cũng sẽ bị người ta lừa hết thôi! Nghĩ đến đây, Trương Giai Quả nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đi xem nó! Lần này nó về ta nhất định đối tốt với nó, ta ngày nào cũng cho nó ăn cơm trộn mỡ lợn, nếu nửa năm mà nó không béo lên bốn mươi cân, ta theo nó họ luôn!"
Đến cuối tuần, Cố Dịch mua sữa bò và trái cây, mang đồ đạc tới trung tâm cứu trợ.
Hơn mười giờ sáng, trời nắng đẹp, Cố Đường mặc áo lông màu đỏ tươi mà Đàm Phỉ Viễn mua cho nàng, tuy rằng gu thẩm mỹ của gã trai thẳng này hơi kỳ cục nhưng mà phải nói rằng, những người từng bị thương tích ở trung tâm cứu trợ đều thấy bộ quần áo này rất đẹp.
Màu đỏ vừa tươi tắn lại giữ ấm, Cố Đường cũng thật sự rất thích.
Dù có đi hai vòng là nóng lên, nàng vẫn cứ mặc.
Đàm Phỉ Viễn ở bên cạnh cùng đi với nàng. Thời gian nghỉ ngơi của cảnh sát tương đối tùy hứng, không có cái gì cuối tuần, cơ bản đều phải trực ban, hơn nữa vụ án này đã tiến vào giai đoạn xét xử ở tòa án, ba người bọn họ cũng không ở cùng một đội, từ ngày ra tòa đầu tiên thì không còn cùng nhau tới thăm nàng nữa, mà là ai có thời gian thì tới.
Đây cũng là do Lý Phong Nhiên nhắc nhở, "Phải dành chút thời gian tới thăm con bé, đặc biệt là Tiểu Đàm, cậu đưa con bé ra được, trong mắt nó, cậu chính là —— "
Nửa bên mặt Lý Phong Nhiên lộ ra nụ cười bí ẩn, "Nam mẹ, cậu phải đi thăm con bé."
Bị tiền bối trêu ghẹo như vậy, Đàm Phỉ Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tình.
Lý Phong Nhiên lại nói: "Mà nghiêm túc mà nói thì, là cậu cứu nó, nó chắc chắn sẽ có chút gửi gắm tinh thần lên người cậu, cho nên cậu thỉnh thoảng tới thăm nó một chút, cũng giúp nó bước tiếp."
"Điều thứ hai là nó là một người cô độc không nơi nương tựa, cũng không quá biết nói chuyện, nghe cũng không nghe thấy, chắc chắn có chút người sẽ khinh thường bắt nạt nó, chúng ta thường xuyên đến xem một chút, cũng là để răn đe."
Điều này Đàm Phỉ Viễn hiểu, gã gật đầu nói: "Điều này ta hiểu, phải cứu người đến cùng."
Cho nên cuối tuần này, Đàm Phỉ Viễn đã tới, mặc dù Cố Đường không nghe được nhưng gã vẫn cứ nói, "Mẹ ta nấu canh sườn táo đỏ cho cô, là vị ngọt, dù ta không thích ăn cái này nhưng mà mẹ ta nói con gái đều thích ăn, món này là món bổ dưỡng nổi tiếng của bên chỗ các cô đó."
Cố Đường không nghe thấy gì hết, quen rồi thì thấy khá là thú vị… thôi thì, có thể hoàn toàn đắm mình vào thế giới riêng để giả ngơ, chẳng cần để ý đến ai cả. Nàng cười với Đàm Phỉ Viễn một tiếng, "Được."
Đàm Phỉ Viễn bật cười, "Ta nói gì vậy chứ, cô toàn bảo được."
"Được."
Đàm Phỉ Viễn lắc đầu, lại nói: "Ta đem video cô chạy bộ cho mấy anh em ta xem, hồi cấp ba chúng ta đều ở đội thể dục, ta vào trường cảnh sát, nó vào học viện thể thao, năm nay vừa thi đậu nghiên cứu sinh, chuẩn bị làm huấn luyện viên —— "
Gã ngừng lại một chút, sau đó lại mở miệng nhưng âm thanh liền khó mà tả hết, "Thế mà nó dám giễu cợt ta! Chẳng phải là do tư lịch non nên mới bị chọn ra đóng vai quần chúng thôi sao? Môn quyền anh quân sự của ta đều được điểm tuyệt đối đó! Bắt người cũng là điểm tuyệt đối luôn!"
"Chẳng qua nó ghen tị với việc ta có thể làm cảnh sát thôi!" Đàm Phỉ Viễn cười cười, nhìn Cố Đường nói: "Tóm lại nó nói cô có rất có thiên phú, lát nữa ta dẫn cô đi thử tập, nếu cô chạy nhanh hơn được thì sau này sẽ không cần buồn rầu nữa. Ta xem trọng cô, cô còn có thể chạy nhanh hơn ta đây mà, dù hôm đó ta không thực sự chạy, còn thức đêm nữa, nhưng mà cô cứ cố rèn luyện, nhất định phải chạy nhanh hơn nữa."
Cố Đường hoàn toàn không biết gã đang nói cái gì, nàng lại trả lời kiểu "qua loa", "Được."
"Ai..." Đàm Phỉ Viễn thở dài, "Đến khi nào cô mới có thể nghe được chứ, đúng là nước đổ đầu vịt."
"Được."
Thấy Cố Đường mặt mày tươi cười, Đàm Phỉ Viễn lại chẳng thể nói thêm gì, "Đi, chúng ta đi mở bếp nhỏ cho cô, ta đi hâm canh sườn cho cô!"
Gã đưa tay ra, Cố Đường liền đặt tay mình vào lòng bàn tay gã, hai người tay trong tay hướng trung tâm cứu trợ đi, nhưng chưa đi được hai bước, thì đã có nhân viên công tác đến ngăn người lại.
"Ngoài kia có người tên Cố Dịch, nói là anh trai Cố Đường, đến thăm cô."
Đàm Phỉ Viễn nhíu mày, nói: "Hắn tới làm gì?"
Những chuyện thế này trung tâm cứu trợ không có cách nào từ chối, đặc biệt là liên quan tới hòa giải ngoài tòa án này, rút đơn kiện này, hay các vấn đề kiểu một nhà người cả, ngăn cản không cho gặp gỡ, nhất là ở khu bạo lực gia đình này, có người sau khi hòa giải xong lại quay đầu nói bọn họ lạm dụng chức quyền.
"Ta cùng đi với cậu." Đàm Phỉ Viễn nghiêm túc nói.
Cố Đường theo bản năng cảm thấy tâm trạng gã có vẻ không được tốt lắm, nàng cọ nhẹ lên cổ tay gã, một đôi mắt to tròn sáng ngời nghi hoặc nhìn gã.
"Anh trai cô tới." Đàm Phỉ Viễn gằn từng chữ một.
Khẩu hình Cố Đường vẫn còn có thể nghe được, "Anh trai?" Nàng chậm rãi lặp lại lời của Đàm Phỉ Viễn.
Có thể nghe ra hai từ này không biến âm quá nhiều, Đàm Phỉ Viễn gật đầu.
Cố Đường nhanh chóng trở tay nắm tay gã, dùng sức kéo gã về phía khu ký túc xá.
Đương nhiên nàng cũng không dùng hết sức, rốt cuộc là nếu toàn lực thì Đàm Phỉ Viễn chắc là sẽ nghi ngờ cuộc đời lắm.
Nhưng động tác này đã đủ thể hiện thái độ, Đàm Phỉ Viễn nói: "Cô xem cô ấy không muốn gặp người."
Nhân viên công tác cười khổ, nói: "Hay là đi ra ngoài gặp một lát thôi? Sau đó lại trở về?"
Đàm Phỉ Viễn liếc nhìn Cố Đường một cái, Cố Đường cũng đang nhìn gã, phồng má tức giận, hai tay nắm lấy cánh tay gã định đi vào trong nhưng lại không kéo được.
"Đi gặp một chút thôi? Ta giúp cô?" Đàm Phỉ Viễn nhỏ giọng nói, "Có ta giúp thì cô không sợ nữa phải không?"
Ai ngờ lời vừa dứt thì Cố Đường bỗng nhiên buông tay gã ra, lại bởi vì lực kéo quá mạnh nên hơi lảo đảo một bước.
Sau đó Cố Đường hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, vành mắt đỏ hoe, một mình hướng trên lầu đi.
Đàm Phỉ Viễn vội vàng đuổi theo, nhưng Cố Đường nhanh đến cỡ nào chứ? Nàng vào nhà thì cầm canh sườn, đặt ngay cửa, rồi lại đóng sầm cửa lại, Đàm Phỉ Viễn lên đến nơi vừa hay nghe được tiếng nàng đóng cửa.
Được thôi, giờ thì không cần vội vàng nữa, Đàm Phỉ Viễn chậm lại bước chân, quay đầu liếc nhìn nhân viên công tác đang theo sau gã không ngừng thở dốc, "Cô còn định làm sao? Rõ ràng là cô ấy không muốn gặp, hay là định lấy chìa khóa mở rồi tóm cô ấy đi qua đó?"
Sao dám đối xử với cảnh sát như vậy, nhân viên công tác nói: "Chúng tôi vẫn phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc."
Nói xong câu này thì nhân viên công tác vẫn không đi, Đàm Phỉ Viễn liếc nhìn người đó một cái, nhân viên công tác cũng nhìn Đàm Phỉ Viễn một cái, sau đó ngại ngùng cười một tiếng, nói: "Ở chỗ chúng tôi ban ngày thì cố gắng không khóa cửa, anh biết đó, đây là trung tâm cứu trợ, sợ có người nghĩ quẩn."
"Vậy cô còn không mau đi lấy chìa khóa?" Đàm Phỉ Viễn hỏi ngược lại.
Nhân viên công tác xuống lầu một phòng trực ban, Đàm Phỉ Viễn xách lên hũ táo đỏ hầm xương sườn kia, gõ gõ cửa, "Tiểu Đường? Đường Đường? Cố Đường? Canh sườn mà mẹ ta làm sao cô không ăn? Vừa nãy lúc ta cho cô xem thì nó còn lạnh mà cô đã muốn ra tay rồi."
Cố Đường đứng ngay sau cửa, dù không nghe được nhưng các giác quan khác của nàng cũng nhạy cảm không kém, như thể là nàng cảm giác được cửa đang rung lên, vậy nghĩa là Đàm Phỉ Viễn đang gõ cửa rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận