Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 136: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 9880)

Cố Đường ra vẻ trấn định nói: "Ngươi uống trà hay là uống cà phê... Rượu trắng rượu tây chỗ ta cũng có." Đương nhiên trấn định là bản chất, ra vẻ chỉ là giả bộ, "Hay là nước ấm?"
Liên tiếp hỏi nhiều như vậy, điều này là đang coi trọng hắn.
Hạ Phàm Tích nhìn gò má ửng đỏ của nàng, có chút muốn đến xoa một chút, để biết rốt cuộc nhiệt độ cao đến mức nào, trong lòng hắn khẽ thở dài, cố ý nghiêm túc nói: "Sữa bò."
?? Chẳng lẽ ngươi bị bệnh à!
"Người phương Tây nói, uống nhiều sữa tươi có thể cao lớn, còn có thể bổ sung canxi, buổi tối uống một ly còn có thể giúp ngủ, tuổi ngươi vẫn còn trẻ, uống nhiều sữa bò một chút còn có thể cao thêm."
Cố Đường không muốn để ý đến hắn, nhưng thân phận không thể mất, nàng nhỏ giọng nói: "Ta biết —— đi lấy sữa bò cho tiên sinh."
Hạ Phàm Tích có chút tiếc nuối cái xưng hô tiên sinh này, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng rất đáng xem, dù sao thời gian còn dài, hai người ở sát vách nhau, sau này có thời gian khiến nàng gọi hắn là Hạ Phàm Tích.
Hạ Phàm Tích vừa ngồi xuống, không ai dám nói chuyện.
Dư thị biết hắn bị thương, mắt không dám nhìn thẳng, chỉ ngó nghiêng bàn trà, người nhà họ Cố nghe thấy ba chữ Hạ tiên sinh, lại nhìn trang điểm, thần thái này của hắn, còn có gì không hiểu?
Cho nên mọi người cũng không dám hé răng.
Còn năm gã cường tráng kia, tuy nhìn có vẻ chất phác thật thà, nhưng từ nhỏ không cha không mẹ làm việc chân tay, đã sớm nếm trải đủ sự ấm lạnh của thế gian, người đương nhiên cũng rất khôn khéo, lập tức mặc vội áo bông dày cộp, cúc áo cài kín đến cổ.
Thật thà cúi đầu đứng, tự xem mình như cột nhà.
Hạ Phàm Tích trong lòng đắc ý, ánh mắt lại dừng trên tay Cố Đường, nàng mặc chiếc váy len màu xanh sẫm, đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn thành thật đặt trên đùi.
Móng tay lộ ra màu hồng, còn có ánh châu nhàn nhạt, khiến người muốn nắm lấy.
Hạ Phàm Tích nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, hắn trực tiếp đưa tay nắm lấy tay Cố Đường, còn thật lòng tham mà nắm cả hai tay.
Dư thị cả kinh lập tức muốn nhảy dựng lên đánh người, nhưng nàng thật không dám, chỉ có thể ho khan hai tiếng nhắc nhở.
Cố Đường lơ đãng bị hắn nắm tay, lập tức liền cảm thấy đây là một cơ hội, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Phàm Tích một cái.
Một diễn viên giỏi, chỉ cần dùng ánh mắt thôi, cũng có thể diễn ra một màn kịch lớn.
Hạ Phàm Tích cảm thấy qua đôi mắt này hắn nhìn thấy sự chấn kinh, tức giận cùng không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng biến thành đau khổ.
Cố Đường đột nhiên rút tay về, "Hạ tiên sinh, xin ngươi tự trọng!"
Sức lực của nàng ngược lại khá mạnh, Hạ Phàm Tích cúi đầu nhìn tay mình, còn như có một mùi hương thoang thoảng.
"Hạ thiếu gia... Không nên là loại người này."
Vốn mạo danh thay thế đã khiến người trong lòng khó chịu, nàng còn nói vậy, Hạ Phàm Tích có chút tức giận, hắn đưa tay lên lấy chiếc thắt lưng trên bàn định rời đi.
Nhưng tay vừa vươn ra, hắn liền mềm lòng.
Nàng coi hắn là ân nhân cứu mạng mà... ân nhân cứu mạng giờ lại giở trò xấu, tựa như rất không nên. Hạ Phàm Tích dựa người ra sau một chút, rồi lại ngồi xuống.
Cố Đường liếc hắn một cái, người này... cũng rất khó đối phó.
Phòng khách nhỏ lại lần nữa rơi vào trầm mặc, năm người mặc áo bông dày cộp đổ mồ hôi đầm đìa.
Một người trong đó cẩn thận lại nới hai cúc áo.
Hạ Phàm Tích hít sâu một hơi, những chuyện khác còn có thể nói, nhưng năm người này chắc chắn không thể ở lại chỗ này, hắn chậm lại tốc độ nói: "Năm người này nhìn khỏe mạnh, là đến làm việc chân tay à? Hay là đưa cho ta? Vừa vặn chỗ ta thiếu người, quay đầu ta lại giúp ngươi tìm."
Cố Đường liếc hắn một cái, lắc đầu, nói: "Bọn họ không phù hợp." Những người này đến làm gì? Đến ở rể, đương nhiên nàng cũng không lưu, cuối cùng đã nảy sinh tâm ở rể, nếu thực sự giữ lại, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện khác.
Còn nữa, Hạ Phàm Tích muốn bọn họ làm gì? Muốn qua đó có thể hảo hảo bồi dưỡng sao? Chẳng phải lại ham chơi.
Hạ Phàm Tích tức giận đứng lên, hôm nay hắn bị từ chối hai lần, đã bao giờ hắn mất mặt thế này?
Có thể thấy những gì viết trong thoại bản đều là lừa người, cái gì ân cứu mạng lấy thân báo đáp, đến cả câu "đều nghe ngươi" hắn cũng không được nghe.
Có thể thấy hiện tại ân nhân cứu mạng chẳng còn giá trị.
"Mỗi người một đồng bạc, dẫn họ đi ăn bữa cơm rồi về đi." Cố Đường lạnh nhạt nói, "Làm phiền ngài, trên đường cẩn thận."
Hạ Phàm Tích lại được an ủi, vậy hắn đi hay là không đi đây?
Chưa kịp nghĩ ra gì thì chuông cửa lại vang lên, người gác cổng dẫn theo đợt người nhà họ Hạ thứ hai đi vào, lần này người đi đầu không chỉ có Hạ Đô Ngạn, mà ngay cả Hạ Đô Chí mới ốm dậy cũng tới, không những vậy, ngay cả Sở Ngọc Nguyên cũng ở phía sau.
Hạ Đô Chí vừa vào liền hỏi: "Cố công quán? Cô biết nhà như thế nào mới được gọi là công quán không?"
"Đi Đại Xương tiễn hành mời người đến." Cố Đường phân phó xong, mới quay lại nhìn Hạ Đô Chí, "công quán, tiếng Anh là masio, tôi nói tiếng Anh anh nghe hiểu chứ, nhà tôi đủ lớn, tôi có đủ tiền ——" nàng ra hiệu ánh mắt về phía rương tiền trên đất, "nhờ phúc của Hạ gia, hiện tại tôi có ba vạn bạc, cả Đại Hỗ Hải này tôi cũng có thể đứng đầu."
Nói xong câu này, Cố Đường bỗng nhiên có một suy đoán, nếu Hạ Phàm Tích nghĩ cầu tài, vậy tiền mặt của nhà họ Hạ hiện tại đều ở trong tay nàng, chẳng phải là... Cũng không đúng. Tất cả chỉ có ba vạn bạc, người hắn mang đến đã hơn trăm người rồi, nuôi những người đó không chỉ có ba vạn.
Chẳng lẽ hắn thật muốn dây dưa với mình? Cái loại quân phiệt, cái loại đại soái, cái loại chưa đến ba mươi tuổi đã hơn người thế này, hắn mưu đồ cái gì?
Không phải cảm thấy mình không đủ ưu tú, mà điều kiện của nàng thật sự không phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ gả chồng hiện giờ.
Vốn tưởng rằng chỉ là giúp đỡ nhau, bây giờ khiến Cố Đường hơi đau đầu.
Hạ Đô Chí muốn tức chết, chỉ là vừa thấy chú mình... thì không nhịn được, luôn cảm thấy phía dưới lạnh toát.
Hạ Phàm Tích là tới đánh hàng xóm kiểu "láng giềng thân ái", chỉ là bây giờ tính ra, láng giềng không có, tương giao căn bản là không, thân ái thì càng không, bây giờ lại có người đến ngắt lời.
Hạ Phàm Tích nhướng mày, đem bực dọc đổ lên đầu cháu mình.
"Hạ gia muốn xong đời sao? Sao mà cả hai đứa con trai của Hạ lão gia đều đến làm phu khuân vác thế?"
Trong lòng Hạ Đô Chí vui mừng, đây chính là kế hoạch của bọn họ, hôm nay đám khuân vác đều là người sống, bố trí xong, họ sẽ canh giữ bên ngoài nhà họ Cố, chờ Cố Đường vừa bước chân ra liền cướp lấy nàng, sau đó vị Tô Nhạc Phong kia sẽ có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
"Nay mùa đông thời tiết thất thường, hai hôm trước tuyết lớn nhà cửa sập không ít, khuân vác ở nhà bị ốm hết rồi, mấy người này là thuê ở trấn trên."
Hạ Đô Chí thở dài nói: "Giờ thế đạo không tốt, ai cũng chẳng có cách nào."
Dân sinh khó khăn, Hạ Phàm Tích bực mình, đầu chuyển sang nhìn Hạ Đô Ngạn, "Con cũng không còn nhỏ, tìm cái nghề nào đi, đừng có làm liều kiếm sống nữa."
Lời này rõ ràng là giận cá chém thớt, Hạ Đô Chí càng thêm khẳng định chú mình đang trút giận, Hạ Đô Chí không hề mập mờ mà đắc ý nhìn Cố Đường một cái.
"A!" Sở Ngọc Nguyên bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nhìn năm gã đàn ông vạm vỡ trong phòng, đột nhiên nhớ đến mấy ngày nay nàng ở nhà họ Hạ, nghe thấy người hầu nhà họ Hạ bàn tán chuyện nhà họ Cố muốn tìm người ở rể.
"Cố tiểu thư muốn tìm người ở rể? Chẳng lẽ ngay hôm nay? Sao mà lại tìm tới năm người! Tuy rằng... cái này... cái này cũng hơi khó xử."
Sở Ngọc Nguyên che mặt, quay đi không dám nhìn nữa.
Cố Đường lại chẳng thấy sao, Hạ Phàm Tích tức giận, hắn trực tiếp rút súng ra, chỉ vào Sở Ngọc Nguyên, "Cô ta đến làm gì?"
"Tiểu thúc!" Hạ Đô Chí căng thẳng kêu lên, bỗng nhiên giật mình hắn lại có một loại cảm giác thoải mái, bởi vì lần này tiểu thúc rút súng ra không chỉ vào hắn.
Nghĩ như vậy lại có chút áy náy, "Cô ta đến giúp đỡ thôi."
Sáng sớm hôm nay đúng là quá loạn, Cố Đường đứng lên, nàng trước giữ tay Hạ Phàm Tích, "Ta mới lát sàn, anh làm hỏng một miếng, ta phải thay toàn bộ."
Hạ Phàm Tích cảm thấy cánh tay nóng bừng, hắn thu súng, "Gần như vậy, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bắn trúng sàn nhà của cô."
Sở Ngọc Nguyên thở phào một hơi, nàng biết ngay mà, hắn chỉ hù dọa thôi.
Cố Đường liếc hắn một cái, "Máu chảy xuống không phải lau sao? Đây là sàn mới, sáp chưa kịp ngấm, lại không chống nước, máu thấm vào thì tôi chẳng phải thay cả bộ?"
Hạ Phàm Tích tiếc nuối lắc đầu, "Cô nói đúng."
Lúc này Sở Ngọc Nguyên mới nhận ra mình đã hiểu sai ý, sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng đến khi phản ứng lại câu "đây là sàn mới" thì mới thấy khinh thị cô ta biết bao nhiêu, mặt cô liền đỏ bừng lên.
"Cố tiểu thư, cô ——" cô ta cắn môi, tỏ vẻ đáng thương chưa kịp nói mấy chữ, liền bị Cố Đường cắt ngang.
"Đưa cô ta ra ngoài. Đây là chỗ của ta, sau này cô còn dám bước vào đây một bước, ta dám đưa cô đến phòng tuần bộ." Cố Đường nhếch môi lên, trên mặt là nụ cười giả tạo thường ngày, "Ta hy vọng cô thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận