Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 162: Rời đi bất hiếu tử tôn sau ta lên như diều gặp gió (length: 9805)

Nghe Cố Đường lại nói họa s·á·t thân, lập tức liền có người thích hóng chuyện đuổi theo Lưu Đại Mãn, nói: "Mẹ ngươi nói ngươi có họa s·á·t thân."
Lưu Đại Mãn lập tức vung xẻng dọa người, "Ngươi lại tới gần chút nữa xem?"
Người này ngượng ngùng xấu hổ cười một tiếng, "Không dám không dám." Cổ rụt lại lui về sau hai bước, lại nói: "Nhưng ngươi ngàn vạn cẩn t·h·ậ·n một chút, mẹ ngươi nói ngươi có họa s·á·t thân!"
Lưu Đại Mãn tức giận đến ném luôn cả xẻng.
Người kia nhanh chóng chạy đi, vừa chạy còn vừa nói mát, "Ngươi người này, tính tình sao mà nóng nảy thế, xẻng có thể ném loạn sao? Cẩn t·h·ậ·n họa s·á·t thân chưa đến, tai họa đã ập đến trước."
Lưu Đại Mãn bực bội đi nhặt xẻng lên, quay đầu nhìn ba người em trai của mình, "Các ngươi đều không tin sao?"
Lưu Nhị Tráng nói: "Mẹ ta... Chuyện này cũng quá tà dị đi?"
Lưu Tứ Lương trẻ nhất, hắn cố gắng tráng gan cho mình nói: "Không thể nào, chỉ là trùng hợp! Chúng ta làm việc kiểu gì cũng va va chạm chạm là không thể tránh khỏi, thể nào cũng dính vào chuyện họa s·á·t thân thôi, không ứng vào hôm nay cũng ứng vào ngày mai, trong ba ngày nhất định đổ m·á·u!"
Lưu Tam Đức vừa nghĩ vừa nói: "Anh cả cẩn thận một chút, bà ấy nói anh có họa s·á·t thân, em còn nói bà ấy sớm muộn gì cũng c·h·ế·t đấy thôi, chẳng phải cũng là chuyện sớm hay muộn? Dạo này anh cứ ở nhà cho tốt, đừng đi đâu cả, cứ kéo dài khoảng một tháng là có thể đi chế giễu bà ta được rồi!"
Lưu Nhị Tráng nói: "Bà ấy còn nói là muốn có ba t·h·iếu năm tệ, không sẽ báo ứng lên người chúng ta đấy chứ?"
"Báo ứng cái quái!" Lưu Đại Mãn nhấc nhấc cái xẻng trong tay, "Nếu thật có báo ứng, sắp c·h·ế·t tao cũng muốn kéo bà ấy theo làm đệm lưng!"
"Vậy về phần báo ứng lên anh?" Lưu Tứ Lương tức giận nói: "Không phải bà ấy nhặt con c·h·ó con à? Muốn báo ứng cũng phải báo ứng lên con c·h·ó con trước."
"Vậy mẹ ta... thật sự xem tướng được à?"
Lần này lại chẳng có ai lên tiếng, cả bốn người đều trầm mặc.
Bốn đứa con trai nhà họ Lưu ai nấy đều mang một bụng nghi ngờ về nhà, nói chung tuy không ai nói ra nhưng ai nấy đều trong lòng bất an nghi thần nghi quỷ.
Lúc này xung quanh sân nhà Cố Đường chẳng còn mấy ai, dù có không ít người muốn bắt chuyện, còn có người muốn xem náo nhiệt, nhưng đột nhiên lại xảy ra một loạt chuyện như vậy khiến người ta sợ hãi, cho nên đa số người đều nhao nhao vội vã trở về nhà để cùng người nhà kể chuyện phiếm.
Cố Tùng Duy lại lộ vẻ mặt xoắn xuýt, hỏi: "Bà nội..." Hắn hoàn toàn không biết phải hỏi cái gì.
Cố Đường hắng giọng, nói: "Từ chuyện này con học được điều gì?"
Cố Tùng Duy nghĩ ngợi, "Không nghe lời người lớn, chịu thiệt trước mắt?"
Đứa trẻ này đúng là hơi đáng yêu, Cố Đường xoa nhẹ đầu hắn, nghiêm túc nói: "Sai, là không được đi nơi đông người, chỗ náo nhiệt có cái gì hay ho mà xem? Con xem Tạ Kiệt Xuất kia kìa, nếu không đi xem náo nhiệt thì làm gì có chuyện họa s·á·t thân?"
Cố Tùng Duy nghiêm túc gật đầu, "Con về sau nhất định không hóng hớt nữa."
Rất nhanh, Tiết Sơn Hỉ dẫn theo cả nhà, trừ người vợ đang mang thai đều tới, tay còn cầm theo chút ngói vụn cũ, cả rơm rạ cùng với khung cửa gỗ cũ và thủy tinh gì đó, đến giúp Cố Đường sửa lại phòng ngủ của nàng.
Người trong thôn trước kia phòng đều là tự xây, có cái gì hỏng hóc thì tự sửa, chẳng mấy chốc mà căn nhà đã được sửa xong.
Giữa chừng con trai Tiết Sơn Hỉ còn về nhà lấy thêm dây thừng, giúp bà chằng thêm cái giếng nước trong sân cho kiên cố.
Tiết Sơn Hỉ múc một bầu nước giếng, nói: "Nước giếng vẫn ngon nhất, có vị ngọt, nước máy có toàn mùi thuốc tẩy, nấu lên cũng vô ích."
Cố Đường lại giúp hắn tưới nước, để hắn rửa tay.
Tiết Sơn Hỉ nhìn xung quanh, buồn rầu nói: "Cái bếp nhà bà cũng không được tốt lắm a."
Cố Đường bình tĩnh gật đầu, "Không sai, cái này cũng không cần ngươi bận tâm, đợi Hồ Tự Cường khỏe lại rồi, bảo hắn tới sửa."
Tiết Sơn Hỉ trong lòng nhất thời giật mình hai nhịp, "Đợi hắn khỏe lại?" Hắn nhỏ giọng lặp lại, còn nuốt một ngụm nước miếng, "Ta lúc đi ra còn thấy hắn, hắn nói..."
Tiết Sơn Hỉ mím môi một cái, không dám nói.
"Hắn nói ta là l·ừ·a đ·ả·o?" Cố Đường hỏi lại, Tiết Sơn Hỉ gật đầu.
"Chờ xem, chẳng mấy ngày đâu." Cố Đường lắc đầu thở dài, nhìn quanh sân nhà, nói: "Cái cửa lớn còn phải sửa lại một chút, lần này tìm ai đây?"
Giọng điệu này khiến Tiết Sơn Hỉ có chút sợ hãi, hắn vội vàng thu dọn đồ đạc, mang cả nhà ra khỏi sân, vừa ra đến nơi đã liền phân phó, "Về sau đối với bà ta tốt chút, thấy bà ấy trên đường thì gọi một tiếng, thấy c·h·ó con cũng đừng có luôn gắt gỏng."
Mấy người đều vội vàng gật đầu, "Đừng nói, đúng là có hơi kỳ lạ thật đấy."
Cố Đường vốn dĩ đã rất n·ổi tiếng, bà ta ở thôn Bình Hưng — à không, bà ta là người duy nhất trong vòng mười dặm dám theo con trai chuyển ra ngoài, ban đầu ngày nào mọi người bàn tán cũng toàn chuyện về bà ta.
Mới đầu ai nấy cũng nghĩ xem tương lai bà ta thê t·h·ả·m như thế nào.
Có vài người làm con làm cháu sẽ cảnh cáo cha mẹ mình, "Mấy người nhìn xem bà lão họ Cố kia, kiểu gì rồi cũng cãi nhau với con trai thôi, bà ta có tận bốn người con trai đó, mà giờ vẫn phải dọn ra ở nhà cũ, không điện không nước sao mà sống? Mấy người cứ ngoan ngoãn, đừng có gây chuyện nữa, tôi sẽ không để mấy người bị đói đâu."
Vài người bị con cái bạc đãi cũng ước gì bà ta sống không tốt, như vậy mới khiến quyết định của mình tiếp tục ở nhà con trai trông có vẻ chẳng phải sai lầm gì.
Nói chung tất cả mọi người đều đang quan sát bà ta.
Mà bây giờ thì sao, Tạ Kiệt Xuất một mặt m·á·u đi hết nửa làng để vào trạm y tế, con trai Tiết Sơn Hỉ thì hớn hở gặp ai cũng bảo là vợ mình có bầu tiếp rồi, còn thêm một câu: "Bà cốt họ Cố nói đây là con trai!"
Áp lực đổ lên đầu Hồ Tự Cường, hắn vừa ra khỏi cửa là có người đi theo, về đến nhà thì cũng có người ngó, Hồ Tự Cường mở cửa lớn liền quát: "Bà ta còn nói Lưu Đại Mãn cũng có họa s·á·t thân kìa! Sao mấy người không đi theo dõi Lưu Đại Mãn đi?"
Mấy người rảnh rỗi ở ngoài cửa cười hì hì nói: "Bà ta đó là trù Lưu Đại Mãn! Lưu Đại Mãn là người đầu tiên đuổi bà ấy ra khỏi nhà mà, còn muốn cho bà ấy uống t·h·u·ố·c chuột nữa chứ, nếu tao mà là bà lão họ Cố thì tao cũng phải trù ổng!"
Hồ Tự Cường "bộp" một tiếng đóng sầm cửa, trực tiếp xuống hầm lấy một bình rượu đế tự nấu, còn gắp thêm một miếng t·h·ị·t khô, "Tao đi ăn cơm ở nhà trưởng thôn! Có uy của trưởng thôn đè đầu, tao lại càng muốn xem cái họa s·á·t thân kia như thế nào!"
Nhà cũ của Cố Đường tạm thời vẫn chưa có điện có nước, cho nên hiện giờ nếp sống của bà là mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ.
Lúc mặt trời đã mờ tối, Cố Đường đun nước nóng, hai bà cháu tranh thủ tắm rửa qua một chút, trời đã tối hẳn.
"Ngủ!" Cố Đường nói chắc như đinh đóng cột.
Hai người đều bận bịu cả ngày, Cố Tùng Duy buổi chiều còn tới lui mấy lần, mang đồ của mình từ phòng của Trương quả phụ chuyển ra ngoài, cũng mệt đến phờ phạc.
Tuy đồ đạc của hắn chẳng khác gì đồ của Cố Đường, đều là loại có thể bán đồng nát được, nhưng Cố Đường vẫn bảo hắn cất xếp ngay ngắn.
Nhìn từng chút từng chút đồ đạc đó trở thành đồ tốt, nhìn cuộc sống của mình từng chút một tốt hơn, cũng thật có cảm giác thành tựu, mà lại còn có thể nuôi dưỡng lòng tự tin nữa chứ.
Hôm nay Cố Tùng Duy lại không khóc lóc trước khi ngủ nữa, vừa lên g·i·ư·ờ·n·g ngáp một cái liền ngủ say luôn, đến cả Đại Hoàng đang nằm dưới chân cũng không phát hiện ra.
Dưới ánh trăng đêm, Cố Đường ngồi tổng kết lại thế giới vừa rồi.
Ở thế giới vừa rồi, kỹ năng diễn xuất của bà tăng từ cấp 1 lên cấp 2, thêm vào việc bà không hề rút ra để luyện tập kỹ năng thêu thùa của nguyên chủ, kết quả là kỹ năng này chẳng xuất hiện trong cột kỹ năng của bà, bà chỉ thừa kế kỹ năng c·ắ·t giấy mà thôi.
Chuyện này nhắc nhở bà là phải siêng năng luyện tập, cho nên Cố Đường đếm xem hiện giờ mình có thể làm được những gì.
Trước tiên nói những thứ tạm thời chưa dùng đến như học thần quang vòng, linh khí và lực hướng tâm. Xuống dưới có thể dùng đất dụng võ hơn, điều quan trọng hàng đầu là hiện tại bà dùng huyền học để nhập môn, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
Trong trí nhớ của bà có những chuyện sẽ xảy ra trong ba năm tới, vừa hay để chỉnh sửa và kiểm chứng lẫn nhau với môn huyền học bà đang học, theo trình độ huyền học hiện tại của bà, bà có thể thấy được rằng nhà Tiết Tự Cường sắp sinh nở, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì chính là việc ông ta sắp có cháu nội.
Tướng mạo của Hồ Tự Cường là phong hồi lộ chuyển, không có trở ngại gì, trong trí nhớ của nguyên chủ, ông ta đi phẫu thuật ruột thừa, dưỡng sức nửa tháng là khỏi hẳn.
Còn về việc Tạ Kiệt Xuất bị xẻng chém vào buổi chiều, bà đúng thật là chẳng nhìn ra chút nào.
Nhưng không sao, bà vẫn còn thời gian để kiểm chứng mà.
Nói chung, vì nguyện vọng của nguyên chủ là sống tốt hơn mấy đứa con trai, nên Cố Đường dự định sẽ làm một cú lớn, nhất định sẽ không để cho bà ấy thất vọng!
Cố Đường ngáp một cái, cửa đột nhiên bị người gõ mạnh, mà còn là mấy người gõ, thanh âm lại thô lại vội, rõ ràng là một mạch chạy tới.
Lẫn trong tiếng "gâu gâu" của Đại Hoàng, người ngoài cửa hô: "Bà lão họ Cố! Hồ Tự Cường đau bụng! Phải làm sao bây giờ!"
"Ông ấy đau đến lăn lộn trên đất rồi! Bà mau mở cửa đi, bà ra xem một chút đi!"
Tuy cái cửa nhà cũ chỉ như bày biện, khẽ chạm vào hai cái liền "kẽo kẹt" một tiếng mà mở ra, nhưng không một ai trong mấy người ngoài cửa dám đi vào, chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đứng chờ ở ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận