Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 151: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 10081)

Chữ nghĩa đanh thép! Từng câu từng chữ khiến người tỉnh ngộ!
Chuyện khác hắn đều chấp nhận, nhưng cái danh hiệu "chồng trước của Cố nữ sĩ" này từ đâu ra! Hắn có bao giờ cần cái người đàn bà Cố thị kia giúp hắn nâng cao danh tiếng đâu chứ?
Hạ Đô Chí nhanh chân bước tới, tức giận đến độ định xé luôn cái tờ áp phích kia, nhưng khi đến gần, hắn lại thấy xung quanh cuốn sách này có không ít người đứng, rất nhiều người trong tay đang cầm một cuốn đọc.
Hạ Đô Chí ngay lập tức lên cơn "mắc bệnh ngôi sao", hắn chắp tay ra sau lưng, chậm rãi bước tới cũng cầm lấy một cuốn, hỏi: "Quyển sách này thế nào? Sao nhiều người đọc vậy?"
"Dở tệ."
Hạ Đô Chí nhướng mày, thầm nghĩ, "Dở tệ? Dở tệ sao lại có nhiều người đọc thế?"
"Đều là chế giễu thôi." Người đàn ông trạc tuổi ba mươi vừa lật vừa nói: "Anh xem câu văn viết này, không lưu loát, hơn nữa đang chừng nửa chừng còn xen cả văn phong cổ nữa."
Hạ Đô Chí lật hai trang, "Cũng được mà? Chắc là vẫn đọc hiểu được, bây giờ dịch sách chẳng phải là phải tin, chuẩn, hay sao?"
"Cái chữ "hay" kia, là dùng để nói về tác phẩm văn học đấy, dịch sách giáo khoa— anh xem bài phỏng vấn Cố nữ sĩ trên báo ra kỳ trước chưa? Nàng bảo muốn tạo ra cái máy dịch lạnh như băng, không chấp nhận hàng nhái, phải giống của nàng kìa!"
Hạ Đô Chí tức đến mức lỗ tai nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập thình thịch, nhưng chuyện còn chưa xong.
"Cái gã họ Hạ này đúng là mặt dày thật. Lúc trước chia tay thì nói đường ai nấy đi, giờ lại cứ viết tên người ta Cố nữ sĩ ra đằng trước, tôi còn tưởng là tác phẩm mới của Cố nữ sĩ đấy chứ, tôi đã bảo, sách giáo khoa cấp hai của cô ấy còn chưa ra, sao lại ra sách đại học rồi?"
"Ai nói không phải chứ, lần trước Cố nữ sĩ còn bảo muốn chuyên tâm vào khoa học tự nhiên, loại xã khoa này chắc chắn chẳng liên quan gì đến cô ấy."
"Thế mà anh còn bị lừa tới à?"
Hai người cười ha ha một trận rồi đặt sách xuống bỏ đi.
Hạ Đô Chí tiến tới cũng cầm lấy một quyển sách, đây là sách mới của hắn à?
Cái này...giấy thì ố vàng dễ rách, rõ ràng là loại giấy để không biết bao nhiêu năm, chất lượng in cực kém, chữ thì nhỏ, bên trong lại còn lấm tấm cả chấm đen nữa.
Sách như này mà hét giá một đồng năm?
Đừng nói một đồng năm, một đồng hắn còn thấy đắt đấy chứ!
Hạ Đô Chí nổi trận lôi đình thanh toán tiền rồi đi thẳng tới nhà xuất bản Tri Bình.
Ông chủ Chương không có ở đó, hai cô gái nhỏ phụ trách tiếp khách thì đang ở đây, một người thì đang khóc tại chỗ, một người thì đỏ mắt giải thích với hắn.
"Ông chủ Chương ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo bên ngoài, giờ làm xuất bản khó khăn quá, ngày ngày bị người ta chèn ép, số lượng in không đủ thì xưởng in cũng không hạ giá cho, ông chủ Chương khổ lắm, nhưng sách của ngài chất lượng tốt, hai đứa em đều đã đọc rồi, đúng là khiến người tỉnh ngộ mà. Ngài yên tâm, đợi bán hết năm nghìn cuốn sách này thì lần in sau chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều ạ."
Hạ Đô Chí lại bị lừa rồi, mang truyện về nhà.
Về tới nhà, hắn mới nhớ tới sách mình viết, nhưng vừa mở ra đọc, thì chỉ toàn một ngàn chữ, lại còn là người vô danh nào viết nữa chứ, nhìn lên thì thấy là một giáo sư đại học mà hắn chưa từng nghe đến tên, viết thì toàn những lời sáo rỗng.
Cái gì mà triết học là một hệ thống lý luận về thế giới quan và phương pháp luận. Học triết học là học phương pháp tư duy và bồi dưỡng mầm mống nghi ngờ. Tiếp theo thì kể một chút về lịch sử phát triển triết học, các trường phái triết học trong lịch sử. Cuối cùng thì triển vọng một chút về tương lai, cổ vũ mọi người học triết học thật tốt.
Đây chẳng phải chương một của hắn, bài tổng lược về triết học là gì sao!
Hạ Đô Chí vốn đã không khỏe, giờ lại càng tức đến phát bệnh, hắn thậm chí không còn mặt mũi nào đi tìm ông chủ Chương tính sổ nữa, hắn bị lừa mất rồi!
Cố Đường cũng sai người đi mua một bộ triết học của Hạ Đô Chí mang về xem.
Triết học vốn đã rất khó hiểu, trải qua một phen dịch thô tục của hắn, thì càng khó hiểu hơn.
Cố Đường thở dài một tiếng, quay sang nói với chủ biên nhà xuất bản Quang Thần đến chơi: "May mà lúc trước các anh từ chối bản thảo của hắn, chất lượng này, thì đúng là sách báo để đọc trước khi ngủ rồi."
Chủ biên nghĩ ngợi một lúc mới hiểu bốn chữ "sách báo trước khi ngủ" có nghĩa gì, ông ta cười nói: "Không ngờ Hạ tiên sinh trước kia là người khôn khéo như vậy, bây giờ cũng có ngày bị thua lỗ ư? Nhà xuất bản Tri Bình trước kia hay ra sách chợ, bìa in mấy em mỹ nữ, bên trong mấy mẩu chuyện hương diễm loại đó. Một quyển chỉ một hào, nếu mà có mẩu truyện nào viết hay, thì có thể in đến mấy vạn cuốn."
Cố Đường đầy vẻ kinh ngạc nhưng lại vô cùng thích thú: "Chỉ cần Hạ tiên sinh chịu khó tìm hiểu một chút chuyện này thôi thì đã chẳng bị rơi vào cái bẫy này rồi."
Hiện tại, mặc kệ ở giới nào, Hạ Đô Chí cơ bản đều là nhân vật mà ai cũng muốn xỉa xói, chủ biên lại nói thêm hai câu: "Thật ra cũng không thể trách Hạ tiên sinh được, chủ yếu là cái ông chủ Chương này giỏi nói quá, lại giỏi lừa người, thêm vào hợp đồng nữa, Hạ tiên sinh cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay thôi."
Cố Đường nói: "Ngược lại tôi lại có chút không hiểu, Chương tiên sinh làm như vậy, ông ta không sợ mất uy tín sao? Rồi ông ta kiếm tiền bằng cách nào?"
Chủ biên nghĩ ngợi, "Đầu to nhà xuất bản Tri Bình thì không hề xuất hiện trong sách, ông ta vẫn dựa vào sách chợ ấy thôi. Với cả, Đại Hỗ Hải ngày nào cũng có người viết văn tới, Chương tiên sinh cứ đợi sẵn ở các nhà xuất bản, có thể lừa được ai thì lừa.
"Còn về kiếm tiền thì...ông ta ký hợp đồng với người khác, không phải là kiểu chia phần trăm nhuận bút đủ cả đâu, mà là kiểu bán được bao nhiêu cuốn thì trả tiền bấy nhiêu cuốn. Giấy dùng để in cũng toàn loại rẻ nhất, nên là nhà xuất bản như vậy thì sao lỗ được. Thêm vào đó còn thổi phồng quảng cáo nữa, chẳng phải Cố nữ sĩ cũng đã mua một bộ rồi đấy thôi?"
Cố Đường cười cười, một chút cũng không thành khẩn: "Hi vọng Hạ tiên sinh không bị lừa quá thảm, sớm vượt qua lần này, đàn ông mà, có chút trở ngại thì mới trưởng thành được."
Tiễn chủ biên, Cố Đường thoải mái vô cùng, sang ngay nhà bên gọi món Phật nhảy tường.
Đến buổi chiều, nàng lại gọi người nhà Cố đến, nói: "Từ tháng sau, cũng không cần gửi ngân nguyên cho Hạ Đô Chí nữa, chúng ta nuôi hắn mười tháng là đủ rồi. Với cả, hãy đăng một bài thanh minh lên báo — lát nữa ta sẽ viết rồi nhờ người mang qua cho các người, lấy danh nghĩa trường học để đăng."
Lúc trước, Hạ Đô Chí, Sở Ngọc Nguyên còn có Hạ gia đều ra sức bám lấy hút máu nàng, giờ cuối cùng đã đến lúc thanh toán rồi.
Những sỉ nhục này, những tin tức đăng trên báo này, nàng sẽ bảo quản cẩn thận, đây đúng là tư liệu hình ảnh sống động vĩnh viễn mà.
Hạ Đô Chí nằm trên giường suốt ba ngày, đến cả báo chí cũng chẳng buồn ngó.
Đừng nói báo chí, hắn còn không muốn gặp ai. Cơm cũng là Sở Ngọc Nguyên bưng vào cho hắn, sau đó nàng đi ra ngoài, Hạ Đô Chí mới tự mình ăn.
Nhà họ Hạ trước kia là thương nhân thành công, trừ Hạ phu nhân lớn tuổi không đi học, biết chữ hữu hạn ra, những người còn lại đều biết chữ, đọc báo không có gì khó khăn.
Mấy ngày nay, báo chí không hề có một lời nào tốt đẹp dành cho Hạ Đô Chí, một lời cũng không có!
Khách sáo một chút thì: Hạ tiên sinh không may mắn, lại mới xuất bản cuốn sách đầu tiên, có chút sai sót cũng là điều phải chấp nhận.
Trực tiếp thì: Nhìn cái cách hắn dịch thế này, thì biết là hắn học chưa đến nơi đến chốn rồi.
Còn có người càng thẳng thắn hơn: Không phải là bảo đường ai nấy đi rồi sao, hắn còn dùng danh tiếng của Cố nữ sĩ để làm gì?
Sở Ngọc Nguyên thấy câu này liền tức giận, "Lúc trước Cố nữ sĩ ra sách cũng dùng danh tiếng của Đô Chí mà! Sao đến lượt Đô Chí lại không được!"
Không qua, người ta thêm vào ở dưới câu đó: Ngược lại, tôi hiểu loại thủ đoạn tăng doanh số này, nhưng mà chất lượng cũng phải chấp nhận được chứ, hắn ta không biết bản dịch của mình là cái thứ quái gì à?
"Như vậy là không được, chúng ta phải nghĩ cách!" Hạ lão gia lo lắng nói, "Đô Chí mấy ngày không chịu ra ngoài rồi? Phải gọi hắn tỉnh lại thôi."
Hạ phu nhân nói: "Lại sắp đến cuối tháng rồi." Bà chỉ tay vào Sở Ngọc Nguyên, "Con đi đến trường lấy tiền lương của nó, mua ít bánh quế đi, lúc nhỏ nó thích ăn món này lắm."
Rồi bà quay sang phân phó Hạ Tú Trinh, "Con đi tìm chị dâu con! Chẳng phải con nói là chị ta mời con đến nhà chơi suốt sao! Bảo chị ta ra mặt giải thích rõ đi!"
Chị dâu ư! ? Bọn họ còn qua lại với Cố Đường à?
Sở Ngọc Nguyên nghe thấy câu này là đã muốn bùng nổ rồi, nhưng bây giờ cô ta thực sự không có tiền bằng Cố Đường, Hạ Đô Chí hiện tại cũng không có khả năng lên tiếng thay cô ta, Sở Ngọc Nguyên coi như không nghe thấy, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Hạ phu nhân vừa thấy cô ta đi ra liền cười khẩy một tiếng: "Ta đã bảo gì rồi, nó không dám đi đâu mà? Đến lúc chúng ta dọn đến biệt thự của nhà họ Cố thì tuyệt đối không thể mang nó theo! Lỡ Cố Đường không vui thì sao!"
Hạ lão gia cũng gật đầu, Hạ Tú Trinh thừa cơ nói: "Vậy con đi chỗ chị dâu đây...mẹ cho con ít ngân nguyên đi, con muốn mua gì đó cho chị ấy."
"Lại đòi tiền!" Hạ phu nhân vừa mắng, vừa móc ngân nguyên, Hạ lão gia nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này của bọn họ, cũng móc ra mấy đồng bạc: "Mua chút đồ tốt đi, bình thường e là chị ta chẳng thèm."
Hạ Tú Trinh gật đầu, về phòng thay quần áo, cô ta với Hạ phu nhân ở cùng một phòng, đương nhiên là biết bà giấu đồ trang sức ở đâu rồi.
Cô ta trước nằm rạp bên cửa nghe ngóng, thấy Hạ phu nhân đang phàn nàn về việc Hạ lão gia ngày ngày không ở nhà, bận bịu làm ăn thì chạy đến tủ quần áo lấy ra hết chỗ ngọc trai nhỏ còn lại của Hạ phu nhân, lúc này mới thay lại bộ đồ đẹp nhất, dùng mảnh vải cột tất cả những thứ có giá trị vào quanh eo, đi đôi giày da nhỏ mà "chị dâu" mới mua cho, cuối cùng là bước ra khỏi nhà.
Cái nhà đó, ai mà thèm quay về nữa chứ? Hạ Tú Trinh không chút do dự đi thẳng tới sàn nhảy Bách Nhạc cung: "Hoa mụ mụ, một đêm có thật là kiếm được một trăm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận