Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 517: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( 1 ) (length: 8715)

Cố Đường rất nhanh nhận được tin nhắn của Đàm Phỉ Viễn, "Ngươi đến là được rồi, mang đồ gì vậy? Mấy đồng tiền của ngươi cứ giữ kỹ, ngày tháng còn dài mà."
Lời này thật sự không hiểu nổi, Đàm Phỉ Viễn năm nay mới 23 tuổi, có thể thấy được hắn đã lún sâu vào vai một bà mẹ nam không thể kiềm chế.
Cố Đường cười hai tiếng, trả lời: "Vậy ta mang cho ngươi trà sữa nhé?"
Đàm Phỉ Viễn không thích uống cái đó, rất nhanh đã trả lời một biểu tượng mặt cười khổ.
Cuối cùng, Cố Đường mua đồ uống có ga lạnh ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, rồi mang cho Lưu Tình một cốc trà sữa, sau đó mới đến cục cảnh sát.
Cảnh sát mỗi ngày đều bận tối mắt, lần này cô đến không thấy Lý Phong Nhiên, anh ấy dẫn người đi ra ngoài rồi, Lưu Tình làm ở phòng hộ tịch, chủ yếu là công việc văn phòng, Đàm Phỉ Viễn vào làm chưa được một năm, vẫn đang luân chuyển qua từng vị trí, cơ hội ra ngoài cũng không nhiều lắm.
Đàm Phỉ Viễn đi nhà ăn lấy cơm, ba người chờ ở ngoài phòng hộ tịch sau đó cùng nhau ăn.
Cố Đường nửa thật nửa đùa vừa chia sẻ cuộc sống, vừa than thở nói: "Đồ ăn của đội tuyển thành phố ngon thật, ngày nào cũng có thịt bò, có cá, chỉ là hương vị quá thanh đạm."
"Ăn thanh đạm chút thì tốt." Đàm Phỉ Viễn theo bản năng liền bắt đầu kiểu ân cần khuyên nhủ, "ít dầu ít muối thì cơ thể mới khỏe mạnh."
Lưu Tình vừa nghe đã muốn cười, "Lần trước mọi người đi ăn thịt nướng, cậu còn bảo ông chủ cho nhiều gia vị vào đấy."
Đàm Phỉ Viễn vẻ mặt như kiểu cậu sao lại vạch trần tớ thế, "Đường Đường với bọn mình sao mà giống nhau được. Nghe lời ——" cậu lại quay sang Cố Đường, nói: "Cậu cứ luyện tập tốt, đang là tuổi lớn mà, đội tuyển thành phố có chuyên gia dinh dưỡng, tốt cho cơ thể."
Cố Đường cười một tiếng, nói: "Vậy ra trước kia lúc tôi không nghe lời, mỗi lần cậu đến thăm tôi, đều là nói những cái này sao?"
Giọng cô nhẹ nhàng, còn mang theo một chút nũng nịu, Lưu Tình càng nghe càng muốn cười, làm khẩu hình bà mẹ nam, mặt Đàm Phỉ Viễn như bị bỏng, cứng nhắc chuyển chủ đề, "Đại hội thể thao tháng tới, cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
"Tạm ổn." Cố Đường nói: "Huấn luyện viên nói, lần này ra ngoài trở về rồi, thì đến tận khai mạc đại hội thể thao, không được ăn ở ngoài nữa, sợ đồ ăn bên ngoài có chất tạo nạc, mà tôi cũng không được ra ngoài."
"Cũng hơi bị thảm đấy." Đàm Phỉ Viễn thở dài, giờ là đầu tháng năm, đúng là lúc ăn tôm với đi chợ đêm, "Đợi cậu thi xong đại hội thể thao, tôi dẫn cậu đi ăn ngon."
Cố Đường lập tức được đà lấn tới, "Mùng 7 là sinh nhật tôi, tôi còn chẳng có bánh kem để ăn. Tôi còn chưa từng có một sinh nhật đàng hoàng."
Vừa thốt ra lời này, lại nghĩ đến mười bảy năm cuộc sống trước kia của cô, Đàm Phỉ Viễn liền không chịu được nữa, vội vàng đứng dậy, "Vậy hay là hôm nay ăn cùng nhau, cậu chờ, tôi đi mua bánh kem cho cậu nhé."
Ngày hôm đó ăn xong về nhà, Cố Đường bước lên cân xem, chao ôi, tăng liền ba cân.
Nhưng mà người “trâu bò” như thế đâu chỉ có mình cô, cơ bản ai nấy cũng vậy, huấn luyện viên rất quan tâm cho nên sáng thứ hai cũng không sắp xếp buổi huấn luyện cường độ cao nào, còn cười hề hề nói: "Bọn tôi cũng có kinh nghiệm, mấy năm trước có một học viên chạy xong là nôn, chạy năm cây số là nôn, chậc chậc, ăn nhiều quá mà."
Sau đó một tháng liền huấn luyện toàn phong bế, đến ngày 3 tháng 6, Đại hội Thể thao thành phố Cát Lan sẽ khai mạc.
Tuy đại hội thể thao này lấy người dân thành phố là trọng tâm, nhưng trên thực tế là để các vận động viên kiểm tra lại trạng thái trước các giải đấu lớn.
Thời gian tổ chức không cố định, các hạng mục cũng không cố định.
So với năm nay, vì tháng 9 sẽ có toàn vận hội, nên Đại hội Thể thao thành phố đã được tổ chức vào tháng 6.
Sau đó dùng hai tháng để lấp lỗ hổng, tiến hành huấn luyện chuyên sâu.
Cố Đường tham gia môn điền kinh, phải đến ngày thi đấu thứ ba mới bắt đầu, vì thế mà ngay lúc đại hội thể thao vừa bắt đầu, Trâu Đồng Lan đã kéo mấy người bọn cô đến khán đài, đặc biệt là Cố Đường, gọi cô cảm nhận bầu không khí thi đấu.
Tuy là đại hội thể thao quy mô nhỏ, nhưng Cát Lan có dân số cả chục triệu, lại vào cuối tuần, còn là phải có thẻ căn cước mới được vào, nên số người xem không ít.
Tại nhà thi đấu bóng bàn, mọi người cổ vũ hò reo rất nhiệt tình, bọn cô cũng phải nói chuyện to mới có thể nghe thấy nhau.
Trâu Đồng Lan cười híp mắt nhìn Cố Đường, nói: "Mấy cái hạng mục bóng bàn ấy, xem trình độ thi đấu trong nước còn cao hơn cả thi đấu quốc tế ấy chứ, cậu nghe tiếng hò reo của người xem đi, nếu như cậu thật sự chạy được, có thể đứng trên sân khấu thế giới, cậu —— có thể tưởng tượng cảnh đó không?"
Xem thi đấu thật sự rất dễ làm cho người ta kích động, Cố Đường rất nhanh đã bị Trâu Đồng Lan dẫn dắt mà suy nghĩ theo, giữa tiếng hò reo đinh tai nhức óc, cô tự lẩm bẩm: "Tôi muốn gắn hai cái ốc tai điện tử, để nghe tiếng hò reo to gấp đôi."
Trâu Đồng Lan cười, chính là cái thái độ này đấy.
Hôm kiểm tra đội lần cuối trước đó, bọn họ đã lắp thiết bị điện tử đầy đủ, thành tích của Cố Đường là 12 giây 05, thành tích này không chỉ vào được đội tỉnh mà còn là nữ vận động viên chạy nhanh nhất thành phố Cát Lan.
Chỉ cần cô có thể đạt được thành tích này vào ngày kia, thì chắc chắn vào được đội tỉnh, hơn nữa rất nhanh sẽ trở thành vận động viên có biên chế, đại diện tỉnh Sông Phổ tham gia kỳ toàn vận hội này.
Mới huấn luyện chưa đầy hai tháng thôi mà... ai dám tin?
Trong bầu không khí sôi động này, đủ loại cảm xúc của người ta đều bị phóng đại lên, Trâu Đồng Lan có chút không nỡ, nhưng có thể trở thành huấn luyện viên đầu tiên của cô ấy, có lẽ sau này cũng là một chuyện có thể đem ra khoe khoang.
Trâu Đồng Lan nói: "Thi đấu tốt vào! Cứ thả lỏng, nhưng cũng phải hết mình. Cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn! Luôn ghi nhớ điều đó trong lòng."
Cố Đường nghiêm trang gật đầu, nhìn những khán giả xung quanh đang vỗ tay cổ vũ, cô cũng muốn nghe thấy những tiếng đó, cô muốn nghe thấy khán giả vỗ tay vì cô.
Xem hai ngày thi đấu, mỗi ngày vẫn duy trì hai giờ huấn luyện giữ phong độ, và môn điền kinh bắt đầu.
Thành tích chạy trăm mét nữ thường chậm hơn nam giới khoảng một giây đồng hồ, độ quan tâm cũng không bằng nam, nhưng lịch thi đấu thì vẫn giống nhau.
Vòng loại chạy 100m nữ có tất cả 47 vận động viên tham gia, chia thành 6 lượt chạy, sau khi chạy xong lượt vòng loại, hai người đầu mỗi lượt cùng với bốn người có thành tích tốt thứ ba sẽ vào vòng bán kết.
Vòng bán kết chia thành hai lượt, bốn người đứng đầu mỗi lượt sẽ vào trận chung kết, sau đó sẽ đấu một trận quyết định thắng thua.
Hôm nay buổi sáng chạy vòng loại, ngày mai sáu giờ rưỡi chiều bán kết, tối tám giờ chung kết.
Cố Đường lần đầu tham gia thi đấu, không có thành tích trong quá khứ, nên bị xếp vào lượt đầu tiên. Lượt này cũng được gọi là lượt khởi động, là để xem thiết bị có phát sinh vấn đề gì không.
Cố Đường khởi động xong, với vẻ mặt nghiêm trọng tiến lên đường chạy.
Lời Trâu Đồng Lan vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Cậu là lần đầu tham gia thi đấu, tôi cũng chẳng có chiến thuật gì mà chỉ cho cậu, cứ hết sức chạy về phía trước! Xông lên phía trước!"
"Xông lên phía trước!" Cố Đường cùng nhau hô lên.
Trâu Đồng Lan cười một tiếng, nói: "Nếu cậu chạy tốt, sau khi kết thúc đại hội thể thao, cậu sẽ được chuyển đến đội tỉnh, tiến hành huấn luyện cấp cao hơn, có một số việc phải đến cấp độ đó mới có người sắp xếp cho cậu, nhưng hôm nay tôi muốn nói trước những lời mà họ sẽ nói cho cậu."
"Bình thường mà nói, vòng loại thì nên giữ sức một chút, thứ nhất là tiết kiệm sức lực, thứ hai là làm đối thủ hoang mang, thậm chí đến vòng bán kết cũng nên thu chân, rốt cuộc là nếu như cậu đạt kỷ lục trong vòng bán kết nhưng lại không chạy nhanh bằng người ta trong vòng chung kết thì huy chương vàng cũng trượt mất thôi."
"Còn có các loại chiến thuật nữa, tuy chạy 100 mét chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, nhưng cũng có nhiều chiến thuật. Giả dụ cậu cùng một đối thủ mạnh xếp chung, thì lúc đó huấn luyện viên có thể sẽ chỉ định cậu chạy hết tốc lực để xông lên, điều này hoàn toàn có khả năng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận