Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 254: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 2 ) (length: 7823)

Cố Liên này một năm bị đánh bị chửi bị đá, người đã sớm chai sạn, hắn ỉu xìu ba tiếng lặp một câu, "Bọn họ đến ngươi cũng dám vũ nhục, ta đây đi lên cũng là đưa đồ ăn."
"Vô dụng!" Tạ Hiểu Văn mắng một câu, "Cố Đường, ngươi cứ xem bọn họ như vậy vũ nhục mẹ ngươi?"
Cố Đường nhún vai, "Ngươi nói làm ta lại không muốn nhận ngươi."
Tạ Hiểu Văn đột nhiên đứng lên, nói: "Ngươi có gan! Chúng ta chờ xem!"
Cố Đường cực nhanh đứng lên, chạy đến trước mặt nàng nhỏ giọng một câu, "Ngươi thật yên tâm để ta mang con trai của ngươi?"
"Ngươi ——" Tạ Hiểu Văn bị nàng hù dọa, nghi hoặc không chừng nhìn nàng, đại khái qua mười mấy giây, nàng bỗng nhiên kêu lên, "Đi!"
Cố Liên vội vàng đuổi kịp, Tạ Hiểu Văn đi đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Đường, "Ngươi về sau không cần trở lại, chìa khóa nhà ta ngươi cũng có thể ném đi, trở về ta liền đổi khóa!"
"Thật?" Cố Đường hỏi một câu, nàng thậm chí còn muốn nói thêm một câu, ai nói dối ai là cún con, nhưng là cân nhắc đến phụ đạo viên một lòng vì nàng suy nghĩ, loại lời nói này ngược lại sẽ làm hắn bực mình, vậy liền không nói.
Nhưng mà như vậy một nghẹn, biểu tình trên mặt nàng có chút mất tự nhiên, Tạ Hiểu Văn cười lạnh một tiếng, tự cho rằng nắm được điểm yếu của nàng, nào có đứa con nào nghe thấy cha mẹ không muốn mình mà không sợ?
"Về sau ngươi cũng đừng gọi chúng ta cha mẹ, nhà bà ngoại bà nội của ngươi cũng đừng về, đó là cha mẹ của chúng ta, không có chúng ta, ngươi cùng các nàng không hề có một chút quan hệ nào!"
Ngô Kiến, một người từ trước đến nay không dùng kem chống nắng, một chàng trai mới đi dạy học trở về, mặt còn chưa hết đen, tức đến nỗi mặt mày đỏ rần.
"Không có ai làm cha làm mẹ như các người!"
"Nó tròn mười tám tuổi rồi! Tự nuôi sống mình đi!" Tạ Hiểu Văn lắc đầu, đi ra khỏi văn phòng.
Cố Đường liếc mắt nhìn Ngô Kiến, nói: "Phụ đạo viên, không sao, năm lớp 12 năm đó cô ta có thai không nói cho ta, năm nhất ta vừa đi thì họ lập tức đem hết đồ đạc của ta vứt đi, phòng cũng không cho ta ở, đổi thành phòng em bé. Đứa trẻ cuối năm sinh ra, một ngày ta gọi về nhà hai cuộc điện thoại, họ tuyệt đối không để cho ta nghe tiếng khóc của nó. Ngày đầu tiên ta về nhà, họ đã bảo ta sang nhà bà ngoại ở, lần thứ hai về, họ liền bắt ta giặt tã."
"Bố mẹ này sớm đã không phải của ta rồi."
Ngô Kiến thở dài, vì nhịn xuống cơn giận muốn mắng, giọng hắn có chút lạnh, "Được, em về đi, về xem chút phim chơi game, đi gọi lớp trưởng đến đây."
Cố Đường về đến ký túc xá, phát hiện ba người còn lại đều ở đây, biểu tình của Âu Âm Du quá mất tự nhiên, vành mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.
"Cố Đường, thật sự ta không cố ý, ta không nghĩ mẹ của cậu lại là người như vậy!"
"Không nghĩ tới?" Cố Đường vốn không tính để ý đến nàng, nghe thấy câu này thì quay lại, "Bình thường cậu không phải là người thấu tình đạt lý nhất sao? Tớ năm trước đi làm thêm nửa học kỳ cậu không thấy à? Lịch sinh hoạt của tớ cậu không biết? Tớ nghỉ hè không về nhà đi làm thêm cậu không biết? Tớ ngay cả giường cũng bị ném đi cậu về chưa nói? Mẹ tớ trọng nam khinh nữ sinh hai con trai không cho tớ học phí cậu cũng không biết?"
Âu Âm Du cứng đờ, nàng lại bắt đầu khóc, "Tớ cho rằng các cậu đều nói đùa thôi, đấy dù gì cũng là bố mẹ cậu mà."
Tạ Nhược Y cũng không nhịn được, "Vậy cậu cảm thấy cái gì là nói đùa? Cậu cảm thấy ba mẹ của người ta làm quá mức đến mức nào thì mới không phải là đùa? Nghỉ học về nhà trông em trai? Nghỉ học về nhà kiếm tiền lễ hỏi? Hay là trực tiếp nghỉ học, cầm bằng tốt nghiệp cấp 3 đi tìm việc?"
"Tớ không cố ý!" Âu Âm Du trực tiếp đứng dậy, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
"Đồ ngốc!" Tạ Nhược Y mắng một câu, "Nàng ta còn thấy mình bị tủi thân trước à?"
"Đồ ngốc!" Cố Đường đồng điệu lại một câu, "Tớ còn không khóc đấy."
Mai Đan Đan hoàn toàn không biết phải an ủi như thế nào, nàng cẩn thận thăm dò một câu, "Chắc... có thể sau này sẽ tốt thôi, chờ chuyện này qua đi, mọi người đều bớt nóng, làm gì có cha mẹ nào lại không thương con gái chứ? Ba mẹ tớ rất công bằng với tớ và em trai mà."
Tạ Nhược Y bật cười một tiếng, "Ba mẹ cậu sinh hai con, mà lại là một em trai, cái này mà là công bằng à?" Đặc biệt là còn nuôi dưỡng nàng thành một cô gái ngốc nghếch ngọt ngào, lại còn "chính trực", vậy cái gia sản kếch xù đó ai thừa kế?
Âu Âm Du về lại thì trời đã tối, hai mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, bất quá không nói chuyện, trong ký túc xá ngoài Mai Đan Đan lên tiếng hỏi han một chút thì những người còn lại đều không để ý đến nàng. Cố Đường thậm chí còn xoay người lại, quay lưng về phía nàng.
Đến chiều thứ hai, kết quả xử lý vụ việc này cũng có.
Đầu tiên là tăng cường bảo vệ, dì dưới lầu cũng nghiêm khắc hơn, sau đó Âu Âm Du bị cảnh cáo xử lý, còn bị thông báo phê bình.
"Học sinh Âu xx khoa tiếng Anh tự ý mang người ngoài vào ký túc xá, gây ra ảnh hưởng rất xấu... Nhớ cảnh cáo một lần, cũng thông báo phê bình."
Âu Âm Du đương nhiên là không phục, còn lén tìm phụ đạo viên, "Bà ấy là mẹ của Cố Đường mà."
Ngô Kiến nhìn nàng, nói: "Vậy thì mẹ của Cố Đường thì liên quan gì đến cậu? Có phải người không liên quan của cậu hay không?"
"Tớ gặp bà ấy rồi, hồi năm nhất bà ấy có đến, bà ấy là mẹ của bạn học."
"Cách làm đúng là liên hệ Cố Đường, để nàng ấy xử lý." Ngô Kiến hàm ý lại nói thêm một câu, "Tớ biết cậu tốt bụng, nhưng giúp đỡ người khác cũng cần phải có cách thức phương pháp, hiện tại cậu chủ yếu là nên tập trung vào việc học, hơn nữa cậu còn chưa đi vào xã hội, rất nhiều chuyện đều suy nghĩ quá đơn giản, không những không giúp được người khác, mà còn không phải là giúp đỡ, cậu hiểu chưa?"
Âu Âm Du nhỏ giọng nói: "Tớ biết, tớ sẽ... học cho tốt."
Ngô Kiến ừ một tiếng, nói: "Dựa theo quy định của trường, sau một năm án phạt cảnh cáo sẽ được xóa bỏ, chỉ cần một năm này cậu không tái phạm sai lầm, thì án phạt này sẽ không ghi vào hồ sơ, cậu nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi." Âu Âm Du nhỏ giọng nói.
Cùng lúc đó, Tạ Hiểu Văn cũng ở trong văn phòng, ngồi đối diện với chủ nhiệm khoa của mình.
"Tôi thực sự không có cách nào khác, con bị gãy xương, ba của nó thì lại là một người vô dụng, cái gì cũng không biết, người giúp việc lại xin nghỉ một ngày, thế là anh ta để con bị gãy xương. Con gãy xương thì không thể để người giúp việc chăm sóc được, chỉ có thể là tôi xin nghỉ phép."
Chủ nhiệm nói: "Quy tắc cô cũng biết, năm nay cô đã xin nghỉ hai mươi ba ngày rồi, quá ba mươi ngày thì chỉ được nhận một nửa lương, quá sáu mươi ngày, quá giới hạn thì không được trả lương nữa. Hơn nữa cô xin nghỉ như vậy, mấy năm tới bình xét cấp bậc cũng sẽ phải cân nhắc lại."
Tạ Hiểu Văn gật đầu, nói: "Không sao đâu, tôi chỉ xin nghỉ một tháng thôi, đợi con tôi khỏe hơn rồi tôi sẽ trở lại làm việc, sẽ không quá sáu mươi ngày."
Chủ nhiệm nhìn cô ánh mắt đã lộ ra sự không kiên nhẫn, bây giờ các công việc cơ bản bận muốn chết, không đến hai tháng nữa là cuối năm, đến lúc đó lại càng bận hơn, người ở bên trên không đủ dùng, lại còn có cái người ở đây này làm đủ chuyện hết đến trễ lại xin nghỉ, đừng nói là hiệu suất của cô ta thấp, mà còn liên lụy những người khác tốn thời gian điều chỉnh cảm xúc.
"Được thôi." Chủ nhiệm ký tên đóng dấu, "Tôi đồng ý."
Nhưng mà Tạ Hiểu Văn một chút cũng không nhận thấy được sự khó chịu trong giọng điệu của chủ nhiệm, cô cầm giấy xin phép nghỉ nhẹ nhõm đi ra.
Chủ nhiệm nghĩ ngợi, cầm giấy nháp ra, trên đó viết một dòng chữ, "Về việc xin tăng cường vị trí công tác cho bộ phận xx". Trở về à? Cô ta về liền cho cô ta xuống phòng hồ sơ mà hít bụi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận