Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 673: ABO chỉ cần tân hoan tìm đến hảo, không có cựu ái quên không được ( chín ) ( 3 ) (length: 8641)

Alpha này cũng hưng phấn không kém.
"Ta có thể trụ được 5 phút dưới tay Cố lão sư! Chẳng phải có nghĩa ta mạnh hơn Ares?"
"Vậy có phải ta được học miễn phí không?"
"Tỉnh lại đi, ngươi có nộp học phí đấy. Lớp tinh phẩm với lớp nâng cao có phí riêng."
"A, nói lộn, ý là với trình độ này của ta thì có thể học được không? Có khi nào quá nhanh không?"
"Ta cũng muốn hỏi, tôi thấy lớp của Cố lão sư không thể gọi lớp tinh phẩm, phải gọi lớp bậc thầy mới đúng."
Lúc Cố Đường bước vào lớp học thì thấy một đám alpha đang hưng phấn, nhưng do sự tôn kính dành cho người mạnh nên tất cả không ai hé răng.
"Được rồi, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Học sinh A: "Thưa cô, cô có phải đã nương tay rồi không?"
Cố Đường gật đầu, "Đúng vậy, hiệu trưởng yêu cầu ít nhất phải làm các cậu trụ được năm phút, mà tôi cũng thấy một tiết học khóa áp lực có 45 phút, nếu mà kết thúc quá nhanh thì có khi hiệu trưởng xót tiền lương phát cho tôi ấy chứ."
Học sinh cả lớp cười ồ.
Học sinh B: "Cô là chiến thần mới nhất đó! Cô ký tên cho em được không!"
Cố Đường nói: "Ký tên thì được, nhưng tôi hy vọng bản thân sẽ đại diện cho chiến thần, chứ không phải chiến thần sẽ đại diện cho tôi."
Cả lớp im phăng phắc một lát.
Học sinh C: "Cố lão sư! Em muốn thử áp lực của alpha 3S!!! Dù phải nằm cả tiết em cũng chịu!"
Cố Đường nhìn quanh, đi qua chỗ nào là học sinh chỗ đó gật đầu, ai cũng hăng hái.
"Thưa cô! Đây là khóa học áp lực đó! Xin cô dùng hết sức mình đi ạ!"
Cố Đường đáp: "Đợi chuông vào học đã."
Rất nhanh, tiếng chuông chính thức vang lên, học sinh bên dưới gần như muốn bay lên vì sung sướng.
Cố Đường cũng không khách sáo, áp lực thuộc về đỉnh cấp alpha tựa thủy ngân tràn ra khắp phòng học.
Đến khi chuông báo hết giờ, thì trong phòng học không còn ai đứng vững được nữa.
Cố Đường luồn lách giữa đám học sinh xiêu vẹo, ". . . Nghỉ ngơi cho tốt nhé?"
Ít nhất một nửa học sinh trong phòng học "xúc động" đến chảy nước mắt, "Tiếng chuông của chúng ta là tính theo giây sao ạ?"
Cố Đường đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Buổi sáng hiệu trưởng đã gửi tin nhắn cho nàng, bảo nàng đến bàn về vấn đề chương trình học sắp tới.
Nhưng mà Cố Đường đến sớm thế này... Hiệu trưởng quay đầu nhìn đồng hồ để bàn, "Thế là xong rồi? ?"
Cố Đường điềm tĩnh gật đầu, "Không phải muốn thương lượng sao?"
Hiệu trưởng cười khổ hai tiếng, nhưng nghĩ đến cấp bậc hiện tại của nàng, với đống bưu kiện chen chúc nhau trong hộp thư chẳng khác gì bông tuyết mỗi ngày, ông quyết định tạm thời lờ vấn đề này đi.
Đương nhiên là không thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của phụ huynh được, nếu không thì một tuần Cố Đường học 7 ngày cũng không đủ.
"Lịch khóa thể thuật và thao tác cơ giáp sơ bộ của cô đây, thể thuật vào sáng thứ tư, 20 người một lớp, mỗi tiết hai giờ, tổng hai tiết. Còn thao tác cơ giáp vào sáng thứ sáu, cũng là chia lớp nhỏ hai tiết như thế."
Cố Đường gật đầu, đúng như những gì đã nói trước đó.
Hiệu trưởng lại thăm dò thêm: "Vậy. . . Cô thấy có thể tăng thêm mấy tiết được không?"
Cố Đường đáp: "Ông cũng thấy rồi đấy, việc bổ nhiệm của tôi ấy mà? Ngược lại khóa áp lực có thể tăng thêm vài tiết, dù sao năm phút là giải quyết được vấn đề rồi, cho dù tính cả thời gian đi lại thì mười phút một lớp, một buổi chiều ba tiếng, có thể dạy 18 lớp."
Chậc chậc, cô ta đây là đang cày cuốc học sinh đấy à.
Nhưng mà nghĩ đến yêu cầu của phụ huynh cùng các học viên ưu tú, hiệu trưởng vẫn gật đầu, "Bắt đầu từ thứ sáu được không?"
Cố Đường vui vẻ tiếp nhận.
Học viện Tổng hợp Hoàng gia là trường đại học tốt nhất cả đế quốc, ai vào được đều là tinh anh, sau khi ra trường cũng đều là người tài giỏi trong các ngành nghề.
Làm giáo viên ở đây chính là tích lũy các mối quan hệ, đợi hai ba mươi năm nữa khi đám người này trở thành lực lượng trụ cột của các ngành nghề thì địa vị nhiếp chính vương của nàng sẽ càng thêm vững chắc.
Đến sau khi đi chợ tối cày cuốc hơn một nghìn học sinh vào chiều thứ sáu, thì đến hôn lễ của tam công chúa.
Mặc Lộ An Lý có xoắn xuýt hay không cam tâm thế nào, hôn lễ của hắn và tam công chúa vẫn được cử hành thuận lợi.
... Chỉ là khách mời hơi ít.
Cố Đường cùng Trì Chiếu Bạch tiến vào, cảm giác như tất cả mọi người đều liếc nhìn nàng một cái, nàng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Trì Chiếu Bạch, "Có chuyện gì à?"
Trì Chiếu Bạch cười cong cả mắt, nói: "Anh biết mà, có người sợ em tìm bọn họ quyết đấu nên trốn trước rồi."
"Những năm qua đám người này toàn tháng mười một mới bắt đầu đi săn hay tham gia các buổi tiệc, vậy mà năm nay mới tháng mười đã bắt đầu hết, hơn nữa cơ bản chẳng ai dám ở lại thủ đô nữa."
Trì Chiếu Bạch đánh giá Cố Đường từ trên xuống dưới, "Tất cả đều tại em cả."
Cố Đường khẽ ho một tiếng, "Bọn họ trốn cũng vô ích thôi, chẳng lẽ bọn họ không quay về?"
Trì Chiếu Bạch cười không nói gì.
Cố Đường lại nói: "Hôm nay lễ phục của anh đẹp quá, lúc chúng ta đính hôn cũng phải bảo họ may lễ phục vậy?"
Trì Chiếu Bạch hoàn toàn không ngờ Cố Đường lại nói thẳng ra như thế, tóm lại tuy quốc vương đã đồng ý rồi, nhưng mà ... anh vẫn có chút mặt hồng.
Anh khẽ ho một tiếng, cố ý chọn chủ đề có chút mất hứng.
"Dạo gần đây Trì Minh Xuyên hơi thảm. Quốc vương bảo nữ đại công tước Beckett coi chừng anh ta, mấy ngày không ra ngoài luôn."
"Vương hậu không quản à?"
Trì Chiếu Bạch lắc đầu, Cố Đường đáp: "Vậy anh đừng nói nhiều nữa."
"Anh nói cái gì chứ? Anh với hắn có quen đâu."
Hai người ngồi một chỗ, nói chuyện vu vơ. Rất nhanh có người hầu tiến đến, mời Trì Chiếu Bạch đi qua, lý do là gia nhân muốn chụp hình chung.
Cái này xem như là phong tục truyền thống, Trì Chiếu Bạch theo người hầu đi vào, rất nhanh lại có người hầu đến mời Cố Đường.
"Thưa ngài, chủ nhân nhà tôi bảo có tin tức về Đường Nam, muốn mời ngài đến gặp mặt."
Tin tức của Đường Nam?
Người trên đời biết Đường Nam là ai trừ hắn, chỉ còn Lộ An Lý và đại thần tài chính.
Đại thần tài chính còn đang đứng giữa đám người mặt mày hồng hào trò chuyện kia kìa, Cố Đường gật đầu đi theo người hầu.
Quả nhiên người hầu đưa cô đến một gian khách nhỏ rồi rời đi.
Cố Đường vừa vào liền nhìn thấy Lộ An Lý.
Hôn lễ sắp bắt đầu, vậy mà hắn lại mặc quần áo của người hầu, vẻ mặt lo lắng.
"Là ngươi à?" Cố Đường tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ngươi biết Đường Nam sao?"
"Thực xin lỗi." Lộ An Lý vừa thấy Cố Đường là hối hận, hắn hối hận khi kêu Cố Đường đến, hắn hối hận đã đánh hỏng đứa bé đó, hắn hối hận khi rời khỏi bên cạnh Cố Đường, hắn càng hối hận vì đã lừa dối nàng.
Cố Đường khựng lại, "Ngươi không có tin tức của Đường Nam?"
"Ta ——" Lộ An Lý mím môi, vẻ đau khổ trong mắt chợt lóe lên rồi lập tức trở nên kiên định.
"Ta không thích tam công chúa, trong lòng ta có một người, có thể ta ... ta muốn hỏi ngài một câu, ngài thật sự đã từng yêu Đường Nam chưa? Nếu ngài đã từng yêu hắn, vậy vì sao ngài tùy tiện lại yêu lên đại vương tử như vậy?"
"Nếu như... ngài chưa từng yêu hắn." Lộ An Lý cắn chặt môi, "Ngài nghe tin hắn mất, ngài biết hắn và đứa con trong bụng đều đã chết... Ngài có đau lòng không?"
Những vấn đề này, chỉ có thể chứng minh sự không cam lòng trong lòng hắn.
Không thì đã không bất chấp nguy hiểm bị người ta phát hiện để đến tìm nàng.
Mặc dù trong thế giới ABO chỉ cần tin tức tố không thả ra, mọi người thường sẽ không nghi ngờ về mặt đó, nhưng hôn lễ gần trong gang tấc, sao lại phải nói ngay bây giờ chứ?
Cố Đường quyết định phối hợp sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật để diễn một màn kịch.
Cũng muốn thỏa mãn nguyện vọng duy nhất của nguyên chủ, cho Lộ An Lý biết rằng trên thế giới này không có ai là alpha tốt hơn nàng.
"Ta... Ta từng nghĩ, đợi đứa bé sinh ra, sẽ gọi nó là Chú Ý Nam, Cố Đường chú ý, Đường Nam nam."
Lộ An Lý hít vào một hơi lạnh, nếu không phải ba ngày trước đã sửa lại móng tay rồi thì có lẽ lòng bàn tay đã bị hắn móc rách mất rồi.
Cố Đường nhìn vào khoảng không, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
"Ta cảm ơn Đường Nam... chính hắn đã dạy cho ta thế nào là yêu, nếu không ta sẽ không biết mình phải yêu Trì Chiếu Bạch như thế nào."
Lộ An Lý lảo đảo, ngã ngồi vào ghế, đây là ý gì chứ?
"Ngươi, ngươi xem đại vương tử là người thay thế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận