Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 285: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 1 ) (length: 8846)

Ba ngày thi vòng đầu qua đi, không giống với những người ở trường cấp ba của công xã, đám thanh niên trí thức đều tỏ ra rất tự tin.
"Ta cảm thấy ít nhất có thể làm đúng một nửa!" Phạm Dưỡng Hạo cười rất tươi.
Nghiêm Chính Đào mặt mày hớn hở, ửng hồng, trong sự rụt rè có chút tự hào, "Không khó, chắc là ta có thể thi đậu." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hệ văn học của Đại học Kinh Đô."
Người phía sau không biết ai đẩy hắn một cái, "Biết cậu giỏi rồi, đừng quá đáng."
Cố Đường liếc nhìn Thôi Ái San cách đó không xa, cố tình nói: "Chắc là có thể thi đậu sư phạm."
Trình Hồng Hân thấy buồn cười, "Thật sự có tác dụng?"
Cố Đường liếc nàng một cái rồi nói: "Chỉ được hiểu mà không được nói ra, đây là bí quyết bà cố ta dạy, phải thừa lúc nàng không chú ý, lén lút nhất cử tóm gọn!"
Ý cô nàng là muốn thi vào học viện ngoại giao, lần trước Cố Đường đã dặn dò mọi người không được nói ra, còn lôi cả chuyện bà cố của cô ra để biện hộ.
Thời điểm này vẫn còn tin chuyện này, mấy người cũng giống cô, bề ngoài sửa nguyện vọng.
"Tôi muốn thi vào học viện nông nghiệp!" Phạm Dưỡng Hạo cũng hùa theo cho vui.
Một bên này thì ồn ào náo nhiệt, Thôi Ái San nghe thấy không hiểu nên tự động bỏ qua, cô chỉ nghe rõ sư phạm học viện, lại nhìn đám thanh niên trí thức kia hoàn toàn không biết gì, Thôi Ái San không hề nảy sinh chút nghi ngờ nào.
Khoảng năm sáu ngày sau, Cố Đường như thường lệ mỗi buổi sáng một tiếng đồng hồ dạy kèm cho Thôi Ái San, nhưng trong một tiếng đó thì có nửa tiếng đều kể về cuộc sống ở thành phố, còn học viện ngoại giao thì như thế nào.
"Cậu biết cà phê không?" Cố Đường đầy vẻ ước mơ nói: "Nghe nói nó giống như trà của chúng ta, rất là đắng, nhưng mà vì nhập gia tùy tục, trong bốn năm phải học uống cà phê."
Thôi Ái San vẻ mặt khó xử, "Tớ trà còn chẳng thích uống, tớ không thích đồ đắng, cả mướp đắng tớ cũng không ăn."
Cố Đường nói: "Tớ thì lại muốn nếm thử xem cà phê có vị gì, thầy giáo của chúng tớ bảo là cà phê có thể uống với sữa bò, còn có thể thêm đường, còn có thể gọi là sô cô la, tớ thích uống sữa bò ngọt nóng nhất, tớ có thể chỉ đổ một chút xíu cà phê thôi, còn lại toàn sữa bò với đường, hương vị nhất định rất ngon."
Mấy ngày này, Thôi Ái San bị Cố Đường vô tình gây ảnh hưởng, cô nàng cảm thấy những người thành phố bọn họ cũng có những cái quê mùa, ví như chuyện này chẳng hạn.
"Thêm sữa bò vào thì đâu còn là cà phê nữa, hai ngày trước cậu còn bảo không thể thêm nhiều mà." Thôi Ái San trong lời nói có vẻ khinh bỉ, "Cậu chịu không nổi một chút vị đắng này sao?"
Trong giọng cô đã có chút tự đắc, sự kính sợ với học viện ngoại giao cũng không còn mấy, sớm đã bị những mẩu chuyện ngắn Cố Đường mang đến dụ dỗ vào tròng, chỉ còn chờ đi hưởng phúc.
Thậm chí nàng cũng cùng Cố Đường bắt đầu đếm ngày, cô tính xem bao giờ thì được ngày ngày ăn thịt, bao giờ thì được đi giày da dê nhỏ mặc váy nhỏ nhảy múa, bao giờ thì được đi kinh thành xem hoàng cung, bao giờ thì được sống cuộc đời giàu sang, Cố Đường đếm thì là nhà Thôi còn được bao lâu thì "tới số".
Trong không khí ôn tập căng thẳng, thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần sau, danh sách thông qua vòng đầu được công bố, hai mươi ba thanh niên trí thức ở thôn Hạ Hà, thi vòng đầu đều thông qua hết.
Chỉ còn lại kỳ thi đại học thật sự nữa thôi là đến cánh cổng đại học.
Còn chưa tới hai mươi ngày.
Mọi người vui mừng đem trứng gà và dầu tích lũy bấy lâu nay ra, xào một chảo trứng chiên hành thơm lừng để ăn.
Buổi tối, hai mươi mốt người trong khu thanh niên trí thức vẫn tiếp tục ôn tập chăm chỉ, ở một khu thanh niên trí thức khác trong thôn, Lý Mỹ Huệ và Lữ Tùng Thụ cười rất vui vẻ, không hề để tâm đến những lời chê bai của người khác.
"Cứ làm như bọn họ học được thế là hay lắm vậy?" Lữ Tùng Thụ khịt mũi, ra vẻ khinh bỉ đám người kia.
Lý Mỹ Huệ thì ngược lại vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lời nói ra cũng rất ác độc: "Cơ bản của bọn họ kém, không học đến mức đấy thì thi trượt chắc rồi."
Lữ Tùng Thụ nói: "Chúng ta cũng phải học hành chăm chỉ, đợi tôi vào hệ hóa của đại học Kinh Đô, cho bọn họ lác mắt luôn! Mỹ Huệ, em định thi vào đâu?"
Lý Mỹ Huệ hiện giờ hận Cố Đường chết đi được, cô ta nói: "Vậy tôi sẽ thi vào hệ lịch sử của Thủy Mộc, như vậy còn có thể ở cùng anh."
Hai người "tình ý dạt dào" liếc nhau, tình cảm thì không có bao nhiêu, lòng ghen tị đã đầy ắp.
Nhà Thôi. Thôi Hữu Đức đang gõ tẩu thuốc, nói chuyện với Thôi Ái San.
"Khu thanh niên trí thức của chúng ta qua hết." Ông lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, trên đó là thông tin mà ông dùng những lỗi chính tả và các loại ký hiệu chỉ mình ông mới hiểu được.
"Đây là danh sách vòng hai gửi tới từ trường cấp ba của công xã, cả công xã có mười bảy đội lớn. Tổng cộng có 763 người, cả thanh niên trí thức và học sinh cấp ba như con đều có thể tham gia vòng hai."
Thôi Ái San mất kiên nhẫn: "Cha! Nói chuyện chính đi!"
"Sao cái này không phải là chuyện chính?" Thôi Hữu Đức tiếp tục nói: "Cố Đường đứng thứ bảy mươi mốt —"
"Cũng gần phía trước." Thôi Ái San thở phào nhẹ nhõm, "Chắc là có thể thi đậu."
"Không nhất định." Thôi Hữu Đức bĩu môi, "Hiệu trưởng đi thành phố họp, nghe nói năm nay số người đăng ký có lẽ lên tới hơn 5 triệu 500 ngàn, mà chỉ tiêu tuyển sinh chỉ có 210 ngàn. Nghe nói cấp trên thấy tỷ lệ chênh lệch lớn thế, đang điều chỉnh chỉ tiêu gấp, nhưng tối đa cũng không vượt quá 30 ngàn."
"Con tự tính xem." Thôi Hữu Đức có vẻ lo lắng, "Nàng phải thi được vào bao nhiêu? Với lại nghe hiệu trưởng nói, chất lượng giáo dục bên ta không cao, phải cố gắng thi lên trên nữa mới được."
Thôi Ái San tính sao được chuyện này, nàng còn không biết tính thế nào, cầm giấy bút loay hoay nửa ngày, cô nói: "Vậy không thể nhờ anh trai đi làm phiền cô ấy sao?"
Vừa dứt lời thì Thôi Ái Quốc trở về, "Ai? Làm phiền ai? Sao không gọi tôi đi làm phiền ai đó?"
Thôi Hữu Đức trừng Thôi Ái San một cái, nói: "Ái Quốc về rồi à?" Lại hướng vào trong phòng hét lớn, "Con trai ông về rồi, mau đi lấy cơm nóng đi!"
Thôi Ái Quốc vừa vào nhà đã cởi giày lên giường, Thôi Ái San lườm hắn, "Chân cậu thối hoắc, không sợ xông chết người à, tôi sợ Cố Đường mà ngửi thấy mùi chân thối của cậu thì chắc không muốn đến gần đâu."
Thôi Ái Quốc cười hề hề hai tiếng, giấu chân vào trong chăn, "Để mai rồi giặt, mọi người đang nói gì thế?"
Thôi Hữu Đức không nhanh không chậm nói: "Đang nói đến thành tích của em gái con đó, có hơi bị tụt lại phía sau, hai ngày này không nắm chặt thời gian thì sợ không thi đỗ."
Thôi Ái Quốc lại cười hề hề hai tiếng, nói: "Không thi đậu thì thôi, vật tắc mạch ca lần trước thấy con mắt cha trợn lên kia kìa, hay là cha gả cho vật tắc mạch ca làm vợ cho xong, anh ta làm ở nhà máy giày da thành phố đó, công nhân đó!"
Thôi Ái San giờ có viễn cảnh được ăn thịt, nào thèm để ý đến những người đó nữa, "Anh thích vật tắc mạch ca thì anh đi mà làm vợ anh ta đi!"
"Toàn nói hươu nói vượn gì không!" Thôi Hữu Đức gõ tẩu thuốc loảng xoảng, rồi nói với Thôi Ái Quốc: "Hai ngày nay đừng có đi làm phiền đám thanh niên trí thức, nhất là Cố Đường! Giờ chuyện thi đại học của thanh niên trí thức là trọng tâm, không được phép sai sót!"
Thôi Hữu Đức nhìn vào tờ ghi chép mà đến ông cũng không hiểu, lại nói: "Bí thư còn nói lần này số người thi trượt chắc chắn chiếm phần lớn, đợi có thành tích thì phải nói chuyện đàng hoàng với họ, để họ nhanh chóng vực lại tinh thần."
Thôi Ái Quốc mắt sáng lên, nói: "Cố Đường mà thi trượt thì tốt quá, tôi sẽ có cơ hội an ủi cô ấy."
Mắt Thôi Ái San cũng sáng lên, vậy thì hóa ra cô lấy thư báo trúng tuyển của Cố Đường vẫn là chuyện tốt hay sao? Cô đi học đại học, anh trai có vợ, vẹn cả đôi đường.
Mầm lệ lệ đã hâm nóng mì sợi, cô bê bát nước lớn ra, Thôi Ái Quốc trực tiếp nhảy xuống giường đi tới.
Mùi vị của mì sợi cộng thêm mùi chân thối của Thôi Ái Quốc, xông đến Thôi Ái San cũng không chịu nổi, nàng cau mày, bịt mũi lại, "Anh à, với bộ dạng này của anh mà còn đòi lấy Cố Đường làm vợ à? Cô ấy mấy ngày nay đến nhà kèm bài cho tôi, người cô ấy lúc nào cũng thơm tho."
Thôi Ái Quốc đã xì xụp ăn mì, nghe vậy thì tiện mồm nói: "Mẹ, đi nấu nước nóng cho con đi, tối con ngâm chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận