Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 09: Liếm cẩu cùng hắn trà xanh biểu nữ thần (length: 13535)

Cố Đường nhíu mày, xem người gửi thư là ban trưởng, ngữ khí lại mang tin tức của Mễ Khả Khả.
—— Thuận tay cắt cái túi birki kia ra.
Nàng rất hiếu kỳ, Viên Hải Dương tốt nghiệp thạc sĩ mới hai năm, tiền lương của hắn rốt cuộc có thể cao bao nhiêu?
Hắn thuê một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ở gần trung tâm thành phố, tuy là khu nhà cũ, nhưng tiền thuê ít nhất cũng 5000 tệ, mỗi tháng hắn còn phải cho Mễ Khả Khả 5000 tệ, mỹ phẩm dưỡng da của Mễ Khả Khả cũng là hắn mua, thỉnh thoảng còn tặng thêm chút trang sức, tính ra thì, ăn uống xem như khoản chi nhỏ nhất.
Tính toán sơ sơ thì mỗi tháng hắn đã chi tiêu cố định hết một vạn năm rồi.
Nếu những thứ khác chỉ là vấn đề tiền bạc, nhưng cái túi birki này hiển nhiên không phải chỉ có tiền là mua được.
Cố Đường tìm kiếm trên mạng chiếc túi y hệt, giá niêm yết là 20 vạn tệ, phối thêm hàng khoảng 10 vạn tệ, còn phải kiểm tra tư cách khách hàng.
Vậy nên chiếc túi này hoặc là hàng giả – nhưng một con l·i·ế·m c·ẩ·u sẽ không đưa đồ giả cho nữ thần của mình.
Vậy thì chỉ có một khả năng, theo đường công ty mà có.
Tổng giám đốc Kim Khang địa sản cũng có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có, ông ta dùng túi này để lo lót quan hệ là rất bình thường.
Cố Đường lật xem những ảnh cũ trong điện thoại, tìm ảnh chụp chung của Mễ Khả Khả và Viên Hải Dương, rồi lại lên Weibo lục soát.
Bộ phim của đạo diễn Tạ này, nam chính là người nổi tiếng, ngày nào cũng có fan tới phim trường, mà Mễ Khả Khả thì đặc biệt thích khoe khoang.
Từ lúc có được cái túi này, ngày nào cô ta cũng xách theo bên mình. Không chỉ thế, còn có dây chuyền, đồng hồ, ô che nắng do Viên Hải Dương tặng, còn sợ người khác không thấy rõ, nên đều để logo quay ra ngoài.
Cố Đường cắt hết lại, gửi thẳng cho bộ phận pháp lý của Kim Khang địa sản.
Chuyện này mà truy cứu ra thì rất nghiêm trọng, Kim Khang đưa 50 vạn lễ đi, tưởng quan hệ cũng kha khá thì có thể làm ăn, nhưng thực tế người ta lại không nhận được đồ.
Đồ lại bị Viên Hải Dương mang đi tặng người.
Kiểu hiểu lầm này có thể làm công ty bị thiệt hại nặng.
Thật ngại quá, l·i·ế·m c·ẩ·u nhà ngươi phải offline thôi.
Đến khi ăn uống xong, hát karaoke xong, ban trưởng cũng tỉnh rượu, mà Mễ Khả Khả vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Cố Đường, cả người cô ta đều lo lắng.
Một mặt cô ta lo Cố Đường có thể không biết túi birki, mặt khác lại nghĩ có khi Cố Đường đã có rồi, đang ngồi sau màn hình cười nhạo cô ta.
Rồi lại nghĩ Cố Đường có lẽ tự ti, vì không đóng phim không nổi tiếng, nên dứt khoát không để ý đến họ.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược, giống như vật chất và phản vật chất vậy, sau khi chạm vào nhau bùng nổ năng lượng cực lớn, đốt cháy Mễ Khả Khả.
Hai giờ sáng, Mễ Khả Khả về đến đoàn phim, trực tiếp gõ cửa phòng đạo diễn Tạ.
"Đạo diễn, tuy là diễn của em xong rồi, nhưng em vẫn muốn học thêm chút, em có thể treo một cái tên trong tổ sản xuất phim được không ạ?"
Đạo diễn Tạ cười tủm tỉm nói: "Cô muốn treo tên trong tổ sản xuất phim? Vậy tổ đạo diễn tính sao?"
Hai người cười ôm nhau, rồi đóng cửa phòng lại.
Mễ Khả Khả đầy đầu quyết tâm tự cường, nắm chắc đạo diễn Tạ, dùng hết vốn liếng để làm ông ta hài lòng.
Đạo diễn Tạ không còn trẻ, làm phim không chỉ là chuyện thể lực, còn cần phải có trí nhớ tốt, bị cô ta làm vậy, tinh lực của đạo diễn Tạ không đủ dùng, ban ngày thì uể oải suy sụp, đêm thì thức thâu đêm suốt sáng, gần như không để tâm vào phim bao nhiêu.
Đạo diễn Tạ là một đạo diễn thành danh, còn là đạo diễn hàng đầu trong giới điện ảnh truyền hình toàn cầu, cả đoàn phim gần như đều do ông ta đ·ộ·c đoán, không ai dám nói gì.
Ngoại trừ nữ thứ Chân Noãn dùng tài khoản phụ đăng lên Weibo: Nhà mình sập rồi. Fan não tàn không có kết cục tốt.
Không sai, Chân Noãn đã từng là fan não tàn của đạo diễn Tạ, thích ông ta từ lúc ông ta còn làm ảnh đế, lần này từ bỏ cơ hội đóng vai nữ chính để đóng nữ thứ trong phim của đạo diễn Tạ, là muốn đến để giải mộng.
Nữ ba kia thì quả thực buồn nôn, nhưng đạo diễn Tạ lại quá khiến người ta thất vọng.
Trong lòng Chân Noãn có lửa, mà đây lại là phim hài kịch, nên diễn có chút không được hài hòa, vốn dĩ đạo diễn Tạ có thể nhìn ra, nhưng vì bị Mễ Khả Khả vắt kiệt sức rồi, nên hoàn toàn không có tâm tư mà tinh chỉnh tỉ mỉ, cứ vậy qua loa cho xong.
Như thế, cả nam nữ chính cũng hơi vơi đi.
Đương nhiên bọn họ không chủ động muốn diễn qua loa, dù sao bọn họ cũng là diễn viên chính, phòng vé thất bại bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm nhất định, nhưng đạo diễn chỉ đạo trực tiếp tại hiện trường mới là quan trọng nhất, mà đạo diễn Tạ thì sao?
Đừng nói chỉ đạo, đến phân cảnh ông ta cũng giao cho phó đạo diễn vẽ hộ.
Đây là phim hài gia đình, không có gì gọi là đại chế tác hay đại cảnh, phần lớn cảnh quay đều trong studio trong nhà, muốn thoát ra khỏi vòng vây phim mừng năm mới, chỉ còn cách dựa vào diễn xuất tỉ mỉ và năng lực nắm bắt toàn cục của đạo diễn.
Giờ tinh tế đã biến thành qua loa, chấp chưởng đã biến thành t·h·iểu năng, kết cục thì có thể tưởng tượng ra rồi.
Đến tháng bảy, vai của Cố Đường dưới sự tinh chỉnh tỉ mỉ của đạo diễn Chu đã hoàn thành.
Cảnh quay này rất thuận lợi, đợi đến khi bạch nguyệt quang chết trong cung hoàng hậu, đạo diễn Chu hô một tiếng "Cắt!", sau đó tự mình đến đỡ Cố Đường, tặng cho nàng một phong bao lì xì lớn.
Đây cũng là quy tắc của giới điện ảnh truyền hình, vai diễn kết thúc thì có lì xì, nếu nhân vật c·h·ế·t thì lì xì càng lớn.
Nắn nắn độ dày này, chắc cũng phải có một vạn.
Cố Đường cười nói "Cảm ơn", "Tối nay ta mời mọi người ăn cơm nhé?" Nàng vẫy vẫy phong bao, "Mọi người hạ thủ lưu tình, chỉ có thế này thôi."
Lão hí cốt đóng vai hoàng hậu thở dài, "Ta thấy mình sắp bị mắng cho một trận rồi."
Cố Đường đi qua khoác tay cô ta, "Vậy chúng ta chụp ảnh chung trước, cho cô làm tấm chắn đỡ đạn."
Đới Hãn Dật đóng vai Lệ vương đi đến, điềm nhiên như không có chuyện gì lấy điện thoại di động ra, "Tôi biết có một nhà hàng gia đình gần đây khá ngon, thêm Wechat đi tôi gửi danh thiếp cho cô."
Ăn cơm tối xong, Sở Quân Thần và Cố Đường cùng nhau về.
"Tôi không đề nghị cô qua lại quá gần với Đới Hãn Dật, anh ta đã ẩn hôn bảy năm, con cái cũng ba tuổi rồi."
Cố Đường nhíu mày.
Sở Quân Thần lại nói: "Lăng xê couple cũng không hợp, giá trị bản thân của cô hiện giờ còn thấp quá, rất dễ bị người cho là ôm đùi, không có lợi cho sự phát triển của cô."
Đới Hãn Dật lại là người đã ẩn hôn, Cố Đường thật không ngờ, có thể thấy quan hệ của Sở Quân Thần cũng thật không tầm thường.
Cố Đường nói: "Tương lai của ta đều giao cho anh."
Sở Quân Thần im lặng một lát, rồi dội ngay một gáo nước lạnh vào cô.
"Phim của đạo diễn Chu quay là chiếu dịp nghỉ đông, còn bốn tháng nữa mới phát sóng, nên cô vẫn chưa có tác phẩm ra mắt. Cát xê sẽ không cao, vai cũng không nặng lắm, nhưng diễn xuất của cô đã đạt yêu cầu rồi, chờ có vai diễn nào phù hợp, hoặc vai cô thích, cô có thể quay thử một đoạn ngắn, tôi sẽ gửi đi cho cô."
Cố Đường nói: "Thật ra có thể tìm đạo diễn Chu tiến cử mà."
Sở Quân Thần nhíu mày, biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt kia – khiến người ta muốn thỉnh thoảng dọa cho hắn một chút.
"Tôi từng là sinh viên học viện điện ảnh, bị đuổi học, còn một tháng rưỡi nữa là đến tốt nghiệp thì bị đuổi học."
Lần này Sở Quân Thần không hề có biểu cảm kinh ngạc trên mặt, "Tôi biết. Khi đã ký hợp đồng với cô làm nghệ sĩ đầu tiên, cô nghĩ tôi sẽ không đi điều tra bối cảnh của cô sao?"
Lần này đến lượt Cố Đường ngạc nhiên, nhưng lập tức cô cười, "Vậy thì chắc chắn anh chưa điều tra ra chi tiết rồi."
Cố Đường mở đoạn ghi âm cho hắn, "Đạo diễn Chu và đạo diễn Tạ không cùng một phe, nhưng đạo diễn Tạ lại không dám dồn tôi vào chỗ c·h·ế·t, không phải tôi tung đoạn ghi âm ra thì ông ta cũng không thể nói rõ ràng, còn quá trình đuổi học của trường, việc đuổi học phải báo lên bộ giáo dục, tôi không tin trong một ngày có thể làm tốt được, rõ ràng là vi phạm quy tắc rồi."
"Cho nên trên mặt nổi thì là người bị đạo diễn Tạ từ chối, lại dưới tay đạo diễn Chu mà tỏa sáng, vậy chẳng phải chứng tỏ đạo diễn Chu có tài dạy dỗ người khác? Hơn nữa, đạo diễn Chu rất muốn bộ phim lớn kia vào năm sau."
Dựa trên thái độ thẳng thắn với quản lý, Cố Đường nói thêm: "Vậy chẳng phải là cơ hội tốt đưa tới cửa hay sao? Nói chuyện với đạo diễn Chu ngay lúc này là vừa vặn, sớm hơn thì có thể ông ấy không muốn bị liên lụy vào, muộn hơn lại có ý b·ứ·c é·p, giờ thì ông ấy biết diễn xuất của tôi tốt đến mức nào rồi, lại có thời gian chuẩn bị, anh nghĩ cơ hội này có ổn không? À, đạo diễn Tạ không hề biết việc tôi có đoạn ghi âm đâu nhé."
Đúng, sự t·r·ả t·h·ù chính thức của nàng bắt đầu.
Bọn họ làm chuyện x·ấ·u, tự nhiên là phải gánh chịu hậu quả.
Sở Quân Thần đứng lên, nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, "Tôi đi tìm đạo diễn Chu."
Cố Đường tiễn hắn, mở giao diện tuyển sinh của học viện điện ảnh và ứng dụng Hoàng Đồ lên, học viện điện ảnh Hoàng Gia chiêu sinh hai loại học sinh.
Loại thứ nhất là muốn nhập học chính thức, cũng chia khoa chính quy và nghiên cứu sinh, không qua thực tế thì sẽ ở lớp học nhiều hơn, ít nhất một nửa thời gian đều ở đóng kịch, tức là đóng kịch ở các đoàn phim thực sự. Cho nên, coi như đang đi học, cũng không làm chậm trễ việc đóng kịch của cô.
Loại thứ hai thì là các loại hình thức bồi dưỡng ngắn hạn theo chủ đề.
Cố Đường tính toán nhập học chính thức lấy được bằng tốt nghiệp, phải chuẩn bị cả thành tích trung học, còn cả thành tích thi ngoại ngữ và thành tích thi chuyên ngành.
Với cô thì những điều đó không khó, chủ yếu là chờ thời gian kiểm tra.
Sở Quân Thần rất nhanh đã quay lại, "Đạo diễn Chu nói có thể giúp cô giới thiệu, ông ấy hy vọng cô không nên vội, hãy chọn đúng thời cơ tung đoạn ghi âm ra. Mặt khác, khi tuyên truyền phim truyền hình, ông ấy sẽ gọi cả cô."
"Không vấn đề gì." Cố Đường gật đầu, "Anh giúp tôi cảm ơn đạo diễn Chu, tôi sẽ phối hợp tuyên truyền."
Đến tháng chín, phim truyền hình của đạo diễn Chu quay xong, phim điện ảnh của đạo diễn Tạ cũng quay xong, hai người mang theo một lượng lớn tư liệu về trụ sở đài điện ảnh và truyền hình toàn cầu làm hậu kỳ.
Hai người gặp nhau ở sảnh lớn, dưới nụ cười tươi rói là ánh mắt như tên gươm đang chĩa vào nhau.
"Phim điện ảnh của anh quay xong rồi à?"
"Phim truyền hình của anh cũng quay xong rồi à?"
Hai người cười ha ha, vẻ ngoài thì thân m·ậ·t vỗ vỗ sau lưng nhau, kỳ thực sức mạnh lớn đến mức hận không thể đ·á·n·h người ta nội thương.
Tuy hai người đều có phòng biên tập riêng, có biên tập viên riêng, nhưng đều ở cùng một công ty, phòng biên tập cũng ở chung một tầng, nên thỉnh thoảng vẫn chạm mặt nhau.
Thêm vào việc đang cạnh tranh nhau, nên hai bên đều thăm dò thông tin của đối phương.
Đạo diễn Chu thấy đạo diễn Tạ quay xong bộ phim hai tiếng đồng hồ chỉ trong ba tháng, hình ảnh còn không được tinh xảo như phim truyền hình của mình. Đạo diễn Tạ coi như xong rồi. Đạo diễn Chu quay đầu lại dặn biên tập viên, "Mấy tuần này tôi cùng làm với anh, phải cắt phim cho thật tốt."
Đạo diễn Tạ thì lại chỉ thấy có một điều, đạo diễn Chu dùng Cố Đường! Đây rõ ràng là muốn đối đầu với ông ta.
Nhưng ông ta chắc chắn không thể tự mình ra tay, ông ta phải đẩy một người khác ra để đánh vòng quanh.
Đạo diễn Tạ tối đó liền gọi Mễ Khả Khả ra ngoài, "Tôi giới thiệu cho cô một người quản lý, người này trong giới tay to, quan hệ rộng, là nhân vật tàn nhẫn mà lại rất khéo léo."
Mễ Khả Khả cực kỳ hưng phấn, cô ta hầu hạ đạo diễn Tạ ba tháng, không phải mong chờ ông ta mang cô ta vào nghề hay sao?
Tối đó, Mễ Khả Khả mặc đồ thật xinh đẹp đi dự tiệc cùng đạo diễn Tạ, cũng đã được như ý ký được hợp đồng quản lý, công ty quản lý rút 60%, tuy có chút không cam tâm, nhưng đạo diễn Tạ cũng nói, "Công ty quản lý lăng xê cô lên, giúp cô thuê thủy quân dọn đường, lấy phần đầu cũng là phải, đợi cô nổi tiếng rồi thì có thể tự mình tổ chức studio riêng."
Mễ Khả Khả cảm thấy rất có đạo lý, lại hầu hạ đạo diễn Tạ vui vẻ cả đêm, ngày hôm sau đã nhận được lịch casting do công ty quản lý tranh thủ giúp cô.
Trên xe bảo mẫu, người quản lý Lưu ca đưa cho cô lời mời casting kèm theo một kịch bản, "Thời gian hơi gấp, cô tranh thủ học thuộc lời thoại, nghiên cứu vai diễn."
Nhân lúc Mễ Khả Khả xem kịch bản, Lưu ca lại nói: "Đây là phim trinh thám phá án, tên là « Người Gỗ Không Được Nhúc Nhích », tôi nghe ngóng được tin tức không nhiều, chủ yếu nói về một nhà người bị g·i·ế·t, nhân chứng duy nhất là cô con gái mắc b·ệ·n·h tự kỷ của họ, người gỗ không được nhúc nhích là trò chơi hôm đó mẹ cô bé cảm thấy có gì đó không đúng, đã chơi cùng với cô bé. Cô đi casting là vào vai cô con gái đó."
Kịch bản trong tay Mễ Khả Khả chỉ có hai dòng: Bạn là một thiếu nữ mắc b·ệ·n·h tự kỷ, mẹ đang chơi người gỗ không được nhúc nhích cùng với bạn, bạn trốn trong tủ quần áo nhìn thấy có người g·i·ế·t ba của mình, g·i·ế·t mẹ của mình.
"Lưu ca cứ yên tâm, tôi tự tin mà."
Nhưng sự tự tin của Mễ Khả Khả tan vỡ ngay lập tức khi vừa vào đến phòng hội nghị xếp hàng chờ.
Cố Đường!
Mễ Khả Khả nắm chặt kịch bản đến nhàu nát cũng không hay, cô ta không biết mình đi thế nào đến trước mặt Cố Đường, đợi đến khi ý thức trở lại thì cô đã thấy mình nói ra một câu.
"Sao cô lại ở đây?"
Cố Đường đang nói chuyện với Sở Quân Thần, nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên, "Cô lên tiếng kiểu này phải làm người ta không biết đường nào mà đáp lời đây."
"Không không không, ý tôi không phải vậy." Tiếp đó cô ta dùng giọng kinh hỉ nói: "Đường Đường, cuối cùng cô cũng chịu tỉnh ngộ rồi à?"
Cố Đường đặt ngón trỏ lên môi, "Suỵt, cô ồn ào làm mọi người chú ý rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận