Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 290: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 2 ) (length: 7937)

Ngày mùng 7 tháng 2 là giao thừa, nhóm thanh niên trí thức cũng được các nơi đãi không thiếu đồ ngon, còn ra thị trấn đổi một bình rượu, trên bàn đồ ăn không nhiều, bên ngoài đồng ruộng nhặt rau dại, một bàn rau muối, mỗi người được chia hai lát thịt khô, còn có trứng gà cắt thành tám phần, tốt nhất có lẽ là củ cải trắng viên thả chút thịt băm.
Chỉ là không có nhiều dầu để chiên, hơi bị khô.
"Trước chúc mừng Nghiêm Chính Đào thi đậu khoa Hán văn trường Kinh đại!" Phạm Dưỡng Hạo nâng chén lên, "Đây đúng là ngành tốt nhất, trường tốt nhất!"
"Tiếp theo chúc chúng ta năm sau đều có thể nhận được giấy báo trúng tuyển của mình!"
"Tiền đồ như gấm từng bước lên cao!"
Cố Đường uống ngụm rượu đế, vừa cay vừa nóng, Trình Hồng Hân bên cạnh vội đưa cho nàng cái viên củ cải, "Mau ăn cơm đi!"
Đến mùng ba tết, trường cấp ba xã lại có giấy báo trúng tuyển, hiệu trưởng gọi Thôi Hữu Đức tới, nói: "Một người là Trình Hồng Hân bên các ngươi, trúng tuyển đại học y dược, cơ sở lâm sàng y học cổ truyền -"
Hiệu trưởng hơi dừng lại một chút, cười hai tiếng, ý có điều chỉ nói: "Bên các ngươi cũng khá đấy, tôi tính tính lần này đã thi đậu bốn người. Lần trước tôi đi họp ở thành phố, nghe nói 500 vạn người không thu được 3 vạn người, điểm thanh niên trí thức của các cậu cả thảy 23 người, mà lên được hai người đã là trời thương, thế này còn là gấp đôi rồi."
Thôi Hữu Đức cũng cười hai tiếng, "Có thể thi đậu hai người là được rồi, thi nhiều như vậy làm gì? Bọn họ đến là để làm việc, việc đồng áng năm nay còn chưa làm xong đâu."
Hai người quen biết cười một tiếng, rõ ràng đều hiểu ý của đối phương.
Hạ Hà đại đội chỉ có hai người, không thể hơn được.
Thôi Hữu Đức nói: "Cái con bé Trình Hồng Hân đó, mặc dù làm thanh niên trí thức mấy năm rồi, nhưng có chút không coi ai ra gì trong thôn Hạ Hà chúng ta, hồi trước Trụ Tử nhờ tôi làm mối, nó không nói hai lời liền từ chối ngay. Bây giờ thì sao? Con của Trụ Tử cũng đã có hai đứa rồi, nó thì đã thành gái ế, cả ngày cứ mơ mộng hão huyền, tuổi này của nó, cũng chỉ có thể lấy chồng hai đời, đi làm mẹ kế thôi."
"Ai nói không phải?" Hiệu trưởng cũng thở dài, "Nói gì mà cắm rễ ở từng tấc đất quê hương, đến đứa con cũng không sinh, thì cắm rễ cái gì? Còn chẳng phải đi là đi sao?"
Hai người từng câu từng chữ thăm dò lẫn nhau, cũng coi như đạt thành ý kiến thống nhất: Ngươi bắt việc của ngươi, ta bắt việc của ta, chúng ta làm như không biết chuyện này.
Cái này đâu chỉ là giấy báo trúng tuyển? Cái này là năm trăm đồng đấy, Thôi Hữu Đức hớn hở về đến nhà, xem chừng cũng gần đúng rồi, lấy ra pháo đã chuẩn bị từ trước.
Mùng ba tết mặc dù cũng là ăn tết, nhưng không có ai đốt pháo vào ngày này, rất nhanh trước cửa nhà ông ta đã tụ tập một đám người.
Thôi Hữu Đức theo sau đám người đến xem, lớn tiếng nói với phụ lão hương thân: "Con gái tôi, Thôi Ái San, thi đậu đại học rồi! Đây còn là sinh viên đầu tiên của nhà họ Thôi tôi! Nó giỏi hơn cả anh trai nó! Nó có thể làm hơn anh nó!"
"Chúc mừng đại đội trưởng!"
"Ôi chao nha, lễ hỏi lần này không phải gấp bội à?"
"Nó tốt nghiệp đại học chắc cũng phải 24 rồi nhỉ? Có lấy chồng không?"
"Mày ngốc hả? Người ta thi đậu đại học rồi, còn về thôn Hạ Hà này lấy chồng sao? Người ta từ nay về sau là người thành phố rồi! Người thành phố tuổi đó kết hôn không muộn đâu!"
"Ông Thôi, con gái ông thi đậu đại học gì?"
"Sư phạm!" Thôi Hữu Đức chắc chắn nói, "Làm cô giáo đi!"
Đã lo lắng mấy ngày, Thôi Ái San cuối cùng cũng yên tâm, cô cười gật đầu với dân làng, rồi dựa theo lý do đã bàn trước để thoái thác, nói: "Ba, chúng ta phải đi cảm ơn Cố Đường, nếu không có chị ấy giúp con ôn tập, chắc chắn con không đậu được."
Thôi Hữu Đức nhướng mày, trong đám người liền có người được ông ta sắp xếp từ trước, nhỏ giọng nói chen vào: "Cảm ơn nó làm gì? Nó còn không thi đậu, Ái San thi đậu là do chính nó có năng lực thôi!"
Thôi Ái San lườm người kia, nói: "Ba, chúng ta đi cảm ơn Cố Đường đi!"
Thôi Hữu Đức thở dài với người kia, đầy thâm ý nói: "Làm người không thể không biết cảm ơn được."
Nói rồi, hai người về phòng xách một giỏ trứng gà, lại cầm một lọ kem dưỡng da, đi tìm Cố Đường.
Cố Đường đang ngồi ở cửa may cúc áo, Thôi Hữu Đức vừa vào sân đã lớn tiếng nói: "Cám ơn cô đã giúp con tôi ôn tập! Nó thi đậu đại học rồi."
Cố Đường ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi, tự lẩm bẩm: "Nó học cấp ba môn toán mới có chín điểm. . ."
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Thôi Ái San thoáng qua sự khó chịu, nhưng lập tức liền nở nụ cười, cô ta bây giờ đã hơn Cố Đường một bậc rồi.
Cố Đường cả đời này có lẽ không thoát khỏi thôn Hạ Hà, còn cô ta thì sao? Ngày 1 tháng 3 nhập học, nửa tháng nữa cô ta sẽ vào đại học.
Bò bít tết bánh gato váy da dê giày, từ nay về sau sẽ là đồ của cô, cô tốt nghiệp có thể làm cán bộ.
Nghĩ đến đây, Thôi Ái San xách giỏ trứng gà, lại lấy kem dưỡng da ra, thân mật nói: "Chị Cố Đường, em gọi chị một tiếng chị nha, tuy nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng như vậy có phải loạn vai vế không? Nên em vẫn gọi chị là chị, em thật sự cảm ơn chị. Chị xem đây là gà nhà em đẻ trứng, vừa to vừa trắng, em để lại hết cho chị, lọ kem dưỡng da này vốn dĩ là ba em mua cho em, bây giờ em tặng chị dùng. Cảm ơn chị đã giúp em thi đậu đại học."
Thái độ kẻ cả này, giọng điệu coi thường này, Thôi Ái San đã thật sự dùng tờ giấy báo trúng tuyển của mình rồi.
Cố Đường trong lòng hiểu rõ tất cả, nhưng vẻ mặt lại ra vẻ thất vọng, ấp úng nói: "Tôi. . . Tôi, tôi chúc mừng bạn, thi đậu đại học tốt, tôi cũng muốn – bạn thi đậu đại học gì?"
Mấy thanh niên trí thức trong thôn này lúc nào cũng ra vẻ hơn người, đặc biệt là con nhỏ Cố Đường này, đến đây hơn bốn năm, nói chuyện vẫn cứ ôn ôn nhu nhu, nhìn là biết khác biệt so với các cô gái lớn lên trong thôn của họ.
Nhưng hôm nay cuối cùng mình đã giẫm lên đầu của nó rồi, Thôi Ái San nghĩ đến cảnh năm đó anh trai mình mắng mình vì Cố Đường, lại cười một tiếng, nói: "Tôi thi đậu đại học sư phạm, may mà chị cổ vũ tôi, tôi mới quyết định thi sư phạm."
Cố Đường thật ra biết cô ta ám chỉ là học viện ngoại giao, bất quá cô vẫn giả vờ không biết gì cả, tiếp tục bối rối hỏi: "Khi nào thì nhập học?"
Thôi Ái San lại cười một tiếng: "Ngày 1 tháng 3." Cô ta luôn quan sát Cố Đường, cảm thấy sắc mặt của cô ta trắng bệch, trong lòng không khỏi vui mừng khôn tả, đương nhiên Thôi Ái San cũng không định che giấu, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.
Hôm nay là 10 tháng 2, còn có một tháng nữa, nhiều nhất là một tháng.
"Vậy bạn đi sớm một chút, bây giờ đi đâu bằng tàu hỏa chả phải đi mất hai ngày một đêm?" Cố Đường vẫn là dáng vẻ luống cuống, ánh mắt lơ đãng, "Đi trường học sớm cũng có thể thích nghi một chút, lần đầu đến một thành phố, ít nhất cũng phải xem xem xung quanh có những công trình kiến trúc gì, nhân tiện đi tham quan một chút."
Cũng để cho lúc bạn vạch trần càng hối hận.
"Cái này không cần cô lo." Thôi Ái San mặt mày hớn hở, "Có giấy báo trúng tuyển đại học, mua vé tàu hỏa cũng không cần giấy giới thiệu, có thể mua ưu tiên mà."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thôi Hữu Đức thấy con gái cũng khoe khoang không sai biệt lắm rồi, nhân tiện nói: "Được rồi, còn phải đi báo tin vui cho mấy nhà cô của con nữa. Đi thôi."
Hai cha con họ Thôi vừa đi, Trình Hồng Hân lại đây, nói: "Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, xem nó đắc ý kìa? Nhưng mà nó học cấp ba môn toán mới có chín điểm, nó thật sự có thể thi đậu đại học sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận