Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 696: Không gì làm không được quản lý người ( bốn ) ( 4 ) (length: 8521)

"Chúng ta còn cung cấp cho ngươi loại tế bào tăng trưởng mới nhất, người bình thường tự bổ sung thì duy trì thêm được 3 năm, chúng ta thì không như vậy, chúng ta có thể duy trì năm năm, hơn nữa còn có 10 tế bào mỡ vĩnh viễn s·ống s·ó·t."
Đây rõ ràng là nói bừa, bệnh viện thẩm mỹ này mới mở được hai năm rưỡi, bọn họ làm sao biết chuyện năm năm sau? Nhưng Du Trường Tinh lại không nghĩ đến điểm này, nàng lại đăng cái ảnh cằm lên, "Có phải hơi bị phù không?"
Bác sĩ vẫn ôn tồn và nhẫn nại tiếp tục giải t·hí·c·h, "Hiệu quả mà cô thấy bây giờ là do s·ưng t·ấy cục bộ gây ra, chờ hai tháng nữa sẽ khôi phục bình thường. Vậy đi, cô rảnh thì đến lại đây một lần, tôi kiểm tra lại cho cô, thật ra bên chúng tôi còn có thuốc giảm sưng, có thể phục hồi nhanh hơn, nhưng phản ứng viêm là cơ chế tự làm lành của cơ thể, nếu ức chế viêm, có thể ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng."
Sau một hồi an ủi, Du Trường Tinh an tâm, nói: "Tôi đợi hai tuần xem sao."
Bác sĩ: "Có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào. Đúng rồi, thuốc tiêm trắng da thì cô chờ thêm một thời gian nữa hãy tiêm, tôi chủ yếu cân nhắc việc tuy chúng ta dùng phương pháp phẫu t·h·u·ậ·t không để lại sẹo nhưng cũng khó tránh có một chút sắc tố lắng đọng, tiêm trắng da cũng có thể xóa những sắc tố lắng đọng này, dù thuốc tiêm trắng da hiệu quả tốt nhưng một năm nhiều nhất chỉ được tiêm một lần thôi, cho nên tốt nhất nên chờ phản ứng viêm hết hẳn, vết thương hồi phục gần xong rồi tính."
Du Trường Tinh hoàn toàn không cảm thấy đây là biến tướng chào hàng, nàng nói: "Ừ, tôi biết rồi, vậy thì chờ thêm chút đi."
Bác sĩ: "Bình thường cô ăn nhiều hoa quả một chút, cả vitamin C nữa, cũng có tác dụng làm trắng da."
Du Trường Tinh lại bị l·ừ·a d·ố·i một trận, nhưng nàng vừa mới mua nhà trang trí nội thất các thứ, trong thẻ ngân hàng chỉ còn hơn một triệu, làm phẫu thuật thẩm mỹ hết năm mươi vạn, nàng cũng hơi lo lắng.
Du Trường Tinh nhắn tin cho Cố Đường, "Chị Cố, vụ của đoàn làm phim sao rồi ạ?"
Cố Đường thấy tin nhắn, rất nhanh trả lời nàng, "Đang bàn bạc, chị nghe ngóng tin tức, cát-xê nam chính 100 triệu, cát-xê nữ chính 90 triệu. Thật ra trước kia nhà sản xuất đã tìm chị, họ muốn em đóng nữ phụ, nhưng cát-xê chỉ có 3 triệu, đất diễn nữ phụ không hề ít, mức giá này thật sự quá thấp, chị muốn em cố gắng thêm chút nữa."
Du Trường Tinh cũng không biết tâm trạng mình thế nào, tóm lại là không được tốt lắm.
Thật ra Cố Đường cũng không nói d·ố·i.
Trong ký ức của nguyên chủ, bộ phim này sau khi phát sóng đã bị vô số người chỉ trích, thậm chí còn bị không ít người nghi ngờ là rửa tiền, bất quá bởi vì cát-xê của hai nhân vật nam nữ chính cộng lại đã chiếm hai phần ba tổng đầu tư, cho nên bọn họ là người gánh chịu tai tiếng nhiều nhất.
Điều mà Cố Đường đang muốn làm chính là tăng thêm trách nhiệm cho Du Trường Tinh.
Cầm bao nhiêu tiền thì gánh bấy nhiêu trách nhiệm thôi, vả lại hợp đồng của nàng và Du Trường Tinh là 4-6, nàng được 6, cát-xê càng cao thì nàng bỏ túi càng nhiều.
Thời gian nhanh chóng đến buổi hòa nhạc của Đoạn Dã Lai.
Ba nghệ sĩ dưới tay Cố Đường, tuy rằng đều không đến xem buổi hòa nhạc, nhưng một đám đều dán mắt vào tin tức trực tiếp còn nghe ngóng trang chủ fan mua được vé Đoạn Dã Lai, chỉ chờ xem phản hồi như thế nào.
Văn Hoài miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cô ta không biết hát, buổi hòa nhạc 8 vạn người, cô ta chắc chắn cực kỳ căng thẳng! Cô ta căn bản không hát lên nổi!"
Văn Hoài liên tục làm mới trang.
Fan: "Lão Đoạn nhà tôi đỉnh quá! ! !"
Fan: "Nghẹn ngào! ! !"
Fan: "Lai ca là nhất! ! !"
Fan: "Em bé rau dại nhà tôi cuối cùng cũng trưởng thành! ! !"
Buổi hòa nhạc tổng cộng 3 tiếng rưỡi, Cố Đường là lên sân khấu vào giờ thứ hai.
Fan ở đây lập tức có phản hồi, "Người quản lý của Văn Hoài lên sân khấu kìa, hi hi hi hi."
"Văn Hoài, người quản lý của anh lên sân khấu kìa~ anh có vui không có vui không, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"
Văn Hoài lại muốn đập đồ rồi.
Nhưng sau đó, năm phút trôi qua mà không có tin tức gì, điều này khiến Văn Hoài càng bất an hơn.
Chẳng lẽ nàng hát tệ? Làm đám fan một lũ đều n·ô·n ọe hết, cho nên không rảnh mà đăng tin?
Nhưng rất nhanh, hắn đã lướt đến tin đầu tiên.
Fan: "Trời ơi, tôi thật sự là... nghe xong mới phát hiện là mình nín thở cả quá trình."
Fan: "Ai mà chẳng thế. [video] may mà tôi mở video suốt buổi."
Fan: "Tôi hơi ghen tị với Văn Hoài rồi đấy."
Fan: "Hắn nói người ta là ca sĩ, mà đến cả người bên cạnh còn không nhận ra, cái nhận thức sai lệch của cô chị về bản thân chắc là do Văn Hoài nhồi nhét đấy."
Liên quan gì đến hắn?
Văn Hoài mở video ra, nghe thấy giọng nữ cao vút bay trên đỉnh đầu, tiếng nam trầm ở giữa ca khúc.
Hai phút trôi qua, Văn Hoài tức giận tắt video, nick phụ năm đó từng hát song ca bài Khuất Nam Tư với Đoạn Dã Lai bình luận, "Tôi vẫn thích bản năm đó hơn, cái thứ gì hát ở buổi hòa nhạc thế kia. Nàng ta là người quản lý thôi, trình độ chưa bằng một phần mười Khuất Nam Tư."
Tin nhắn này của hắn rất nhanh đã bị fan của Đoạn Dã Lai nhìn thấy.
Dù là buổi hòa nhạc tám vạn người, nhưng còn có nhiều người không mua được vé hơn ấy chứ.
Fan: "Đây là fan của Văn Hoài hả, đến đây gây chuyện à? Loại fan mà chỉ đến nghe buổi hòa nhạc của ca sĩ mới nổi với gặp mặt fan của nhạc sĩ điện tử, dán lỗ tai thì nghe không hiểu khúc hay chỗ nào đâu."
Fan: "Một cái hát hợp xướng một cái hát song ca, hai cái căn bản không cùng phong cách, so cái gì? Chẳng khác gì kiểu anh nhà nói chuyện luôn mang 'lai' vào, thế anh nghĩ anh nhà so được với lai nhà tôi à? Hoàn toàn không cùng đẳng cấp mà!"
Fan: "Vậy là không hay sao?"
Fan: "Nếu dựa theo tiêu chuẩn hay nhất của Văn Hoài mà nói, Đoạn Dã Lai đích x·á·c hát không được →_→ "
Văn Hoài bị phun không chịu nổi, vốn chỉ vì không đi xem được buổi hòa nhạc chỉ có thể ngồi hóng tin tức, tâm tình vốn đã buồn bực lại còn muốn xả cơn giận vào fan?
Hắn lại bị tức đến mức tự kỷ.
Sau đó hắn đã nhìn thấy Khuất Nam Tư đăng tin.
Khuất Nam Tư là tiền bối của giới ca hát, năm đó song ca cùng Đoạn Dã Lai, có chút ý tứ dẫn dắt Đoạn Dã Lai, bà ấy cũng được mời đi xem buổi hòa nhạc của Đoạn Dã Lai.
Khuất Nam Tư: "Cuối cùng cũng được nghe phiên bản hoàn chỉnh của ca khúc này, năm đó Đoạn Dã Lai nói bài hát này là mơ thấy, nhưng tôi hát không lên được, cuối cùng đành sửa thành phiên bản mọi người được nghe. Cảm ơn Cố Đường, cho tôi biết Đoạn Dã Lai trong mộng tài năng đến cỡ nào."
Fan: "Ha ha ha ha ha, chị Khuất giỏi chơi chữ quá, cả thế giới đều biết Đoạn Dã Lai không biết làm thơ không biết sáng tác."
Văn Hoài tức sôi gan, trực tiếp gửi tin nhắn cho Cố Đường, "Tôi thấy hợp đồng bây giờ không được hợp lý lắm, chúng ta có nên bàn bạc lại chuyện hợp đồng không?"
Buổi hòa nhạc kết thúc, Cố Đường mới thấy tin nhắn này, bất quá cô xem xong cũng lơ đi.
Cô đăng một tấm ảnh chụp chung trên trang cá nhân, là chụp cùng toàn bộ nhân viên đến tham gia buổi hòa nhạc của Đoạn Dã Lai, còn có đủ loại khách mời, các đại lão khách quý ngồi ghế trước chụp ảnh chung.
"Cảm ơn tổ chương trình đã cùng tôi hát một bài ca, nếu không có các bạn, tôi cũng không biết mình hát hay đến vậy, cảm ơn Đoạn Dã Lai, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Nhân tiện tôi muốn tiết lộ chút ít nội dung, Đoạn Dã Lai nói bài này sẽ ra single, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều nhé!"
Văn Hoài thật muốn tức c·h·ế·t.
"Vì sao cô không trả lời tin nhắn của tôi! Cô chột dạ! Tr·ố·n tránh là không có tác dụng!"
Cố Đường vẫn không thèm để ý đến hắn, mà cứ đăng ảnh chụp riêng với các đại lão.
Cố Đường: "Hôm nay được thỏa giấc mộng rồi! Đây đều là những bài hát của những tiền bối tôi nghe từ nhỏ đấy!"
Fan: "Tôi đoán các đại lão này chắc không muốn nghe cô nói câu: Tôi nghe nhạc của anh chị lớn lên →_→ "
Cố Đường xem thấy dòng bình luận này, còn cố tình trả lời lại một câu, "Sao tôi lại có thể nói thế được, như vậy thì EQ thấp quá đi, tôi nói là: Tôi vừa nghe nhạc của anh chị vừa ôn bài thi, cảm ơn anh chị đã giúp tôi cày xong một bộ đề ba năm."
Fan: "Ha ha ha ha ha cô đúng là độc nhất! ! !"
Văn Hoài rốt cuộc đập nát cái điện thoại năm chữ số hắn vừa mua, cùng với cái TV 100 inch sáu chữ số của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận