Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 828: Ta gọi Chiêu Đệ ( 1 ) (length: 8741)

Bị Cố Đường xách trong tay, nhìn cái búa trên mặt đất, Triệu Kỳ Khai lại sờ sờ mặt nạ phòng độc trên mặt, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Đừng để ý ta! Cứu em trai ta trước đã! Ta tự đi được!"
Triệu Kỳ Khai giằng co, ra sức muốn thoát khỏi tay Cố Đường.
Mặc dù hiểu hắn lo lắng mình quá nặng, nàng xách không nổi, nhưng đây chẳng phải là đang làm loạn sao?
Cố Đường một tay vỗ vào lưng hắn, tiếng trầm đục từ dưới mặt nạ phòng độc truyền ra, "Không được nhúc nhích!"
Một giây sau, xách biến thành kẹp, hai anh em bị nàng mỗi người một bên kẹp vào nách, cứ thế mà đi ra ngoài.
Triệu Kỳ Khai lúc này không giãy giụa nữa, hắn thật sự hết sức rồi. Lửa gây ra thiếu oxy, còn có đủ loại sương mù mùi kỳ quái, thêm vào vừa rồi ra sức giãy giụa, lại đến cuối cùng ôm em trai hai người cùng nhau chờ c·h·ế·t - Triệu Kỳ Khai lúc này bị người kẹp lấy, nếu để hắn tự đi, phỏng chừng đến đứng không dậy nổi, chỉ có thể bò.
Cố Đường nhanh nhẹn kẹp hai anh em hướng ra ngoài, đi chưa được hai bước thì bỗng dưng dừng lại, đem Triệu Kỳ Khai đặt dựa vào tường, sau đó đẩy chiếc tủ an toàn lên, lúc này mới lại kẹp Triệu Kỳ Khai tiếp tục đi ra.
Chỉ vỏn vẹn mười mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng Triệu Kỳ Khai còn trồi sụt hơn cả đi tàu lượn, cái gì mà nàng muốn bỏ rơi ta, cái gì mà chọn cứu em trai mới là bình thường, em trai mới 12 tuổi, nó nhẹ, lại dễ mang ra ngoài hơn.
Mãi cho đến khi Cố Đường lại lần nữa kẹp hắn lên, rồi mang hai anh em bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Kỳ Khai cả người như ở trong sương mù, mãi đến khi Cố Đường kẹp hai người họ ra khỏi xưởng, mãi đến khi hắn được thả xuống mặt đất, mãi đến khi Vi Lệ nhào vào người hắn khóc, mãi đến khi hắn nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh, Triệu Kỳ Khai mới cảm thấy làn sương mù kia đột nhiên tan biến.
"Mẹ ——" Hắn ho khan hai tiếng, "Mẹ đè con thở không được."
Hạo Phổ là doanh nghiệp đầu rồng của thành phố Nam Khẩu, hàng năm nộp thuế đứng hàng đầu, hơn nữa dạo này nơi này toàn nhà máy, có một số nhà máy còn cất trữ không ít vật dễ cháy nổ, vừa biết tin nhà máy của họ bị cháy, không đến mười phút, sáu chiếc xe cứu hỏa của đội phòng cháy chữa cháy khu vực nam gần nhất đã đến, cùng với năm chiếc xe cứu thương đi cùng.
Vi Lệ vội vàng đứng lên, thấy hai đứa con trai được đưa lên xe cứu thương, nàng lại kéo tay Cố Đường, "Con cũng đi kiểm tra đi! Không thì mẹ không yên tâm!"
Vi Lệ tóm tay nàng rất mạnh, khiến người có chút đau, Cố Đường gật đầu cùng nàng lên xe cứu thương, hướng bệnh viện.
Triệu Phổ thì ở lại hiện trường xử lý giải quyết hậu quả công việc.
Một đường chạy đi, Cố Đường lại thấy mấy chiếc xe cứu hỏa của đội phòng cháy chữa cháy khu bắc, tổng cộng cả tuyến đường này ít nhất mười mấy chiếc xe cứu hỏa chạy qua.
Đến bệnh viện, Cố Đường vì xông vào cứu người nên cũng bị xem như b·ệ·n·h h·o·ạ·n, cùng nhau làm kiểm tra cơ bản.
Đợi kết quả có, bác sĩ cùng Vi Lệ giải thích rằng: "Không có bỏng, chủ yếu là hít phải khí độc có hại, có dấu hiệu nhẹ trúng độc carbon monoxide, cần nhập viện điều trị."
Về phần Cố Đường, cô mang mặt nạ phòng độc vào, đi đi lại lại không quá ba phút, trên đường trong xe cứu thương hít dưỡng khí hai mươi phút, bây giờ khỏe re không sao cả.
Mặc dù hai anh em trên đường vẫn rất tỉnh táo, nói chuyện cũng có thứ tự, nhưng nghe bác sĩ nói không sao, Vi Lệ mới miễn cưỡng yên lòng, đi sang một bên báo bình an cho Triệu Phổ.
Cố Đường ở lại quan sát một đêm, sáng hôm sau về công ty. Xưởng thứ tám tạm thời đóng cửa, những xưởng khác tiếp tục làm việc.
Cố Đường vừa về đã được tất cả mọi người kính nể, rốt cuộc không phải ai cũng dám xông vào đám cháy, đặc biệt là lúc nàng kẹp hai người đi ra, trên người cứ như có hào quang thánh thần vậy.
Đừng nói hai anh em kia không quên được, những người xem tại hiện trường tối hôm qua cũng không quên được.
Sáng sớm nay, hiệu suất làm việc của xưởng số 2 cao đến mức khó tin, cứ hễ ai chạm mắt Cố Đường, đều sẽ cười với cô một tiếng, bộ phận bảo trì kỹ thuật còn đến giúp cô pha trà xong, cười nói: "Để phòng lỡ đâu - cô nhớ đến cứu tôi."
Đến giữa trưa ăn cơm, Cố Đường đi vào nhà ăn, liền nghe thấy tiếng Kiều Đông Tuấn.
"… Không nên để trẻ con nghịch lò nung! Thiết bị 7 chữ số, cứ thế mà để nó làm hỏng, nếu là con tôi, tôi đã đ·á·n·h gãy chân nó rồi! Còn đưa đi bệnh viện? Cứu cái gì mà cứu? Đuổi ra khỏi nhà để nó tự sinh tự diệt tính!"
"Lão Triệu lúc trẻ làm việc rất quyết đoán, quả cảm, giờ lớn tuổi rồi thì hay lo trước lo sau, muốn bồi dưỡng con trai cả của ổng, hai đứa nhỏ nhà đó đều là do tôi nhìn lớn lên, theo tôi thấy, thằng con út nhà ổng rõ ràng có tiền đồ hơn!"
"Thằng cả làm việc vụng về, mọi người tự tính xem, tiền thiết bị, tiền xưởng phải tu sửa lại, còn có phí tổn đình công, chỉ chừng đó thôi là mất mấy trăm vạn rồi!"
"Thằng thứ hai nhà ổng lại rất có bản lĩnh, học cũng giỏi, tuổi nhỏ đã lên cấp 3, đây rõ là thần đồng rồi, tôi ủng hộ thằng hai nhà đó, tôi thấy thằng cả mà cái kiểu suýt làm cháy cả nhà máy này, sau này mà lên làm lãnh đạo, tôi đều thấy xui xẻo!"
Kiều Đông Tuấn nói thao thao bất tuyệt, hoàn toàn có thể dùng ‘cao đàm khoát luận’ để hình dung, hơn nữa tiếng rất lớn, gần như truyền khắp một phần ba nhà ăn.
Chỉ là những người xung quanh anh ta vẻ mặt đều có chút xấu hổ, kiểu bàn tán chuyện riêng của nhà ông chủ thế này, đầu óc bình thường không dám làm như vậy.
Để rửa sạch hiềm nghi, Kiều Đông Tuấn vừa oán giận, nói hết chuyện nhà Triệu Phổ, mũi nhọn lại chĩa sang Cố Đường.
"Tôi đặc biệt không ưa Cố Đường, vì thăng quan tiến chức mà bất chấp cả tính m·ạ·n·g, cứ nịnh bợ người ta, mỗi tuần đến phòng ông Triệu báo cáo riêng hai lần, cô ta có gì mà báo cáo? Cô ta là học sinh cấp ba, từ xoay đinh ốc mà phất lên, cô ta biết cái gì? Chẳng qua là nịnh hót nói lời ngon ngọt thôi!"
"Ông Triệu thì cứ khen cô ta trí nhớ tốt, có chuyện gì hỏi cô ta còn nhanh hơn tra máy tính, tôi thấy cô ta là đồ nịnh bợ!"
Những người xung quanh đã thấy Cố Đường, vội vàng ho khan hai tiếng, nhưng ám hiệu ho khan này, lại đúng vào lúc ăn cơm, Kiều Đông Tuấn chỉ cảm thấy mình bị nghẹn, hoàn toàn không để bụng.
"Cũng nhờ ông Triệu cùng vợ ông ta lương thiện, mới bị cô ta l·ừ·a, cô ta lôi được hai người ra thì nhân viên cứu hỏa đã tới rồi, người ta không chuyên nghiệp hơn cô ta sao? Người ta cứu người không tới một phút, cô ta cũng chỉ nhanh hơn người ta được một hai phút mà thôi, liền thành ân nhân cứu m·ạ·n·g à? Ai mà chả vào được hả?"
"Cô ta còn không biết xấu hổ? Chủ nhiệm Du rời phòng điện thì cô ta nghe lỏm được, tôi thấy cô ta đã tính cả thời gian rồi, cô ta chắc là nghe thấy người ta nói xe cứu hỏa trong vòng 5 phút sẽ đến nên cô ta mới..."
Kiều Đông Tuấn dừng lại, không kể là khi nào, nói xấu người khác sau lưng thì việc bị chính chủ nghe thấy luôn làm người ta xấu hổ.
Cố Đường đứng đối diện Kiều Đông Tuấn, cách bốn cái bàn nhìn hắn, "Anh cứ yên tâm, dù anh có vấn đề gì, tôi cũng không cứu anh."
Kiều Đông Tuấn ngẩn người, cổ rụt lại, mạnh mẽ vớt vát nói: "Cô nói cái gì?"
Cố Đường nhướn mày, hỏi lại: "Thính lực của anh có vấn đề à? Nếu vậy tôi sẽ đề nghị với tổng Triệu để tạm cách chức anh, công ty tuy có chính sách, cũng có chỉ tiêu thu nhận người t·à·n t·ậ·t, nhưng cái chức vụ của anh yêu cầu người có đủ sức khỏe mới làm được."
"Cô lặp lại lần nữa!"
"Chủ nhiệm Cố ăn cơm đi! Đừng so đo với hắn!"
"Quản lý Kiều hơi bốc đồng thôi, đừng chấp nhất với hắn."
Ba người vội vàng hợp sức lôi Kiều Đông Tuấn đi.
Bọn họ sợ Cố Đường lại thốt ra mấy câu như kiểu “hoặc là tai anh có vấn đề, hoặc là đầu óc anh có vấn đề” rồi hai người lại lao vào đ·á·n·h nhau.
Hơn nữa Cố Đường ở nhà máy vẫn nổi tiếng với sức mạnh, nghe nói hôm qua cô chỉ một đường liền kẹp hai anh em ra ngoài. Mà hai anh em kia một người 21, một người 12, dinh dưỡng lại tốt dáng cũng cao, cộng lại ít thì cũng hai trăm cân, vậy mà cô một tay kẹp được!
Kiều Đông Tuấn tuổi tác rốt cuộc đã lớn, đừng nói đ·á·n·h lại, ông ta căn bản không có khả năng phản kháng, được không?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận